Truyện Đỉnh Cấp Tông Sư - Tô Minh

Chương 155: Mượn gió bẻ măng




Có khoảng 5 người ở cảnh giới tông sư trung kỳ, còn 5 người ở cảnh giới tông sư hậu kỳ.

Người cầm đầu đám người này là một tên đầu trọc, mắt chim ưng, môi mỏng, da hơi đen, miệng còn ngậm miếng dán hình đầu lâu. Người này đang ở cảnh giới bán bộ thiên vị.

Điều đáng sợ hơn là khí tức của họ cho những người ở nhà họ Lam biết rằng, thực lực của họ còn mạnh hơn cảnh giới rất nhiều. Đó là những người sinh ra để liếm máu người khác, sức chiến đấu kinh người.

“Ông chính là Lam Lại?”, tên đầu trọc dẫn đầu nhìn thấy đám người Lam Lại đi xuống thì lên tiếng hỏi. Giọng nói của hắn ta rất lớn, vang vọng trong phòng khách: “Tôi là Khô Lâu! Đại ca của đội lính Xương Sọ. Những người này là anh em của tôi”.

Đội lính Xương Sọ?

Lam Lại cố lục tìm trong trí nhớ của mình. Rất nhanh ông ta đã có kết quả, bởi danh tiếng của đội lính này rất lớn.

“Hóa ra là đại ca Khô Lâu! Thật vinh hạnh quá! Không biết lần này đại ca Khô Lâu đến đây là…”, Lam Lại giơ hai tay lên với vẻ cung kính. Đám người này có thực lực quá mạnh, mạnh đến nỗi có thể khiến nhà họ Lam bị hủy diệt.

“Hợp tác!”, Khô Lâu chỉ thốt ra hai từ.

Lúc này Lam Lại mới thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần không phải đến gây phiền phức là được. Nhưng trong lòng ông ta vẫn thấy tò mò, không biết rốt cuộc là họ muốn hợp tác gì?

“Thuộc hạ của tôi có một người tên là Từ Kiên. Đây là người kế nhiệm được tôi đào tạo nhưng lại chết trong tay thằng Tô Minh. Thời gian gần đây đội lính của chúng tôi luôn điều tra tin tức của thằng ranh này”, Khô Lâu trầm giọng nói, trong ánh mắt toát lên sát khí tàn bạo: “Thực lực của Tô Minh không tồi. Nếu đội chúng tôi muốn báo thù thì không chắc chắn lắm, hình như nhà họ Lam các ông cũng có mối thù với nó? Chi bằng chúng ta hợp tác với nhau?”

Cái gì?

Lúc này, Lam Lại lập tức thấy phấn khích.

Cảm xúc lúc này chẳng khác nào đang buồn ngủ liền có người mang gối đến cho!

Những người còn lại của nhà họ Lam cũng đều kích động.

Thậm chí Lam Lại còn thấy hối hận vì đã nói tin ban nãy cho nhà họ Hồng. Tiếc là lúc này hối hận cũng không kịp.

Sau đó Lam Lại và Khô Lâu bàn bạc chừng hai tiếng.

Buổi tối, Lam Lại còn mở tiệc lớn tiếp đãi đám người Khô Lâu.

Ông ta còn lấy ra rượu ngon trong nhà mời đám người này.

Lam Lại suy nghĩ rất nhiều. Ông ta cảm thấy lần hợp tác này nếu như giết chết được Tô Minh rồi trở thành bạn với đội lính này thì càng hay. Bởi vì đội lính này vô cùng mạnh! Biết bao nhiêu cảnh giới tông sư như này mà, đúng là khủng khiếp!

Nhưng mọi người đang dùng bữa thì…

“Gia… Gia chủ! Cậu chủ Hồng đến rồi”, người giúp việc nhà họ Lam run rẩy vào báo cáo.

Đám người Lam Lại lập tức đứng dậy, và đám Khô Lâu cũng đứng dậy.

Rất nhanh có ba người bước vào.

Người dẫn đầu là một người thanh niên, sắc mặt tái nhợt, thoạt nhìn như uống quá nhiều rượu, thân người không cao. Hắn ta mặc chiếc áo dài, ở hông còn dắt một thanh kiếm.

Đường nét trên khuôn mặt người này khá hài hòa nhưng hốc mắt khá sâu.

Hắn ta chính là Hồng Bành, cậu chủ nhà họ Hồng ở Huyền Linh Sơn.

Phía sau người thanh niên này còn có hai người già. Hai người này tướng mạo bình thường, dáng vẻ bình thường, mặc bộ đồ màu xám, trên mặt không có nhiều thần sắc.

“Cậu chủ Hồng…”, Lam Lại cung kính, run rẩy nói.

“Đồ khốn kiếp! Lam Tuyết của tôi đâu? Để cho kẻ khác cướp đi như vậy sao?”, Hồng Bành đột nhiên trợn trừng mắt quát lớn rồi đi về phía Lam Lại. Hắn ta đi đến trước mặt Lam Lại rồi giơ chân đá lên bụng ông ta.

Bụp!

Lam Lại ngã quỵ trên đất.

“Cậu… Cậu chủ Hồng! Do thực lực của Tô Minh quá mạnh. Nhà họ Lam chúng tôi không cản nổi nên mới…”, sắc mặt Lam Lại tái nhợt, ôm bụng run rẩy nói. Ông ta vừa sợ vừa run nên ấp úng.

Đám người Khô Lâu nhìn thấy vậy, mặc dù thấy bất bình với thái độ hống hách của Hồng Bành nhưng hắn ta cũng không phải kẻ ngốc. Trước khi đến đây hắn ta đã điều tra rõ thế lực đứng sau chống lưng cho nhà họ Lam, đó chính là nhà họ Hồng ở Huyền Linh Sơn. Và cậu chủ Hồng mà ban nãy Lam Lại gọi là người có thân phận cao quý vì đám Khô Lâu cũng không dám đắc tội với nhà họ Hồng ở Huyền Linh Sơn.

“Hiện giờ Lam Tuyết ở đâu? Đi! Dẫn ông đây đi tìm cô ấy”, Hồng Bành quát lớn, trong ánh mắt đều là sát khí.

Hắn ta từng gặp Lam Tuyết một lần mà đã trúng tiếng sét ái tình. Lam Tuyết là cô gái quá đẹp, hắn ta vốn tưởng rằng đã chắc chắn là của mình, ai ngờ…

Sau khi nhận được tin, hắn ta lập tức dẫn theo hai vị Đại cung phụng đến đây, trong lòng đều là sát ý.

“Viện võ đạo nhà họ Diệp”, Lam Lại nhỏ giọng nói.

“Viện võ đạo nhà họ Diệp ư?”, Hồng Bành chau mày, có chút trầm ngâm.

“Cậu chủ! Viện võ đạo nhà họ Diệp không thể xông bừa vào đâu, nếu không thì sẽ bị coi là khiêu khích đối với môn phái đó”, người già đứng sau Hồng Bành thấp giọng nói.

Phía sau nhà họ Diệp cũng có thế lực ở Huyền Linh Sơn, đó là Phiêu Diểu Tông ở Huyền Linh Sơn.

Phiêu Diểu Tông không hề kém nhà họ Hồng của họ, thậm chí còn mạnh hơn một chút.

Nếu trực tiếp xông vào viện võ đạo nhà họ Diệp để cướp người, không cẩn thận Phiêu Diểu Tông đứng sau nhà họ Diệp cũng ra tay. Đến lúc đó là cuộc tranh đấu giữa hai môn phái lớn của Huyền Linh Sơn, quả là không đáng.

“Cậu chủ Hồng! Trên thực tế, chỉ cần giết được Tô Minh là được. Còn nhà họ Diệp thì có thể tạm thời không động đến”, Lam Lại nhỏ giọng nói. Rất nhiều chuyện từ từ giải quyết cũng được, bao gồm cả mối thù hận giữa đám Khô Lâu và Tô Minh, cả sắp xếp cuộc giao lưu võ đạo giữa tám gia tộc lớn, cả lai lịch của đám Khô Lâu và cả mối thù với Tô Minh…

Một lát sau, Hồng Bành nghe xong thì gật đầu, lúc này tinh thần hắn ta mới đỡ hơn chút. Hắn ta nhìn đám người Khô Lâu, nói: “Thực lực cũng không tồi”.

“Cảm ơn cậu chủ Hồng khen ngợi”, Khô Lâu nói với giọng khiêm tốn hơn hẳn. Ngày thường thì hắn ta huênh hoang mình là đại ca nhưng khi đối mặt với nhà họ Hồng ở Huyền Linh Sơn thì hắn ta không có lá gan đó.

Không nói gì khác, chỉ nói ngay hai người già phía sau Hồng Bành đã ở cảnh giới thiên vị rồi.

Những người ở cảnh giới thiên vị chính thống đều ở cảnh giới thiên vị trung kỳ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.