Truyện Đỉnh Cấp Tông Sư - Tô Minh

Chương 153: Viên Khinh Nhan Hoàn số 1




Trước đó hắn đã bỏ sót một việc. Đó chính là Ngô Lập Thần nói hôm nay đến để xem mặt. Hơn nữa, Ngô Lập Thần còn tặng Mục Thanh Hoa Khinh Nhan Hoàn làm quà, vậy chẳng phải đối tượng mà Ngô Lập Thần đến xem mặt chính là Tống Cẩm Phồn sao? Vậy mà lúc này Tống Cẩm Phồn lại ôm chặt Tô Minh và vô cùng thân mật với Tô Minh.

Có nghĩa là Ngô Lập Thần cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga rồi? Lại dám đến xem mặt người phụ nữ của cậu chủ Tô?

Ôi mẹ ơi!

Chẳng trách ban nãy lúc Ngô Lập Thần mời rượu Tô Minh và Tống Cẩm Phồn thì hắn ta tự tay tát vào mặt mình, còn nói mình có mắt không thấy núi Thái Sơn.

Lâm Đình lập tức thấy toàn thân run rẩy, phẫn nộ quát: “Thần Tử! Anh muốn chết hả? Anh muốn cả nhà họ Ngô chết theo anh sao? Mau xin lỗi cậu chủ Tô đi!”

“Không sao đâu! Bỏ qua đi! Người không biết thì không có tội”, Tô Minh khoát tay, nói.

“Anh Tô Minh! Chủ nhân bào chế Khinh Nhan Hoàn thật sự… Thật sự là anh sao?”, Tống Cẩm Phồn lên tiếng phá tan bầu không khí yên tĩnh. Cô ta nghiêm túc nhìn về phía Tô Minh, bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn đặt lên hông Tô Minh làm ra vẻ nũng nịu. Cô ta khẽ mỉm cười, lộ ra vẻ đáng yêu. Dáng vẻ đó như muốn nói với Tô Minh rằng ‘Người ta đang giận đấy! Có thể chế ra thứ tốt như này mà không tặng người ta một viên’.

“Đúng vậy!”, Tô Minh lúng túng nói. Khinh Nhan Hoàn là sản phẩm mình làm thử, hiệu quả cũng được. Lúc đó luyện ra được mấy chục viên nhưng không dùng đến nên đã bán cho một số môn phái lớn ở Huyền Linh Sơn.

Thật không ngờ còn một viên lại rơi vào tay Ngô Lập Thần, lại còn bị hắn ta dùng nó tặng cho Mục Thanh Hoa.

“Hừm! Vậy mà không tặng cho em một viên?”, Tống Cẩm Phồn hừ lạnh một tiếng nói. Các cô gái trẻ rất thích những thứ qúy báu giúp giữ gìn nhan sắc như Khinh Nhan Hoàn.

“Để anh tìm xem, không biết có còn dư viên nào không?”, Tô Minh cười khổ nói, trong đầu bỗng nhớ tới nhẫn không gian.

Một lúc sau, Tô Minh như biến được ma thuật mà trong túi xuất hiện một chiếc hộp.

Chiếc hộp này cũng là hộp gỗ, cũng giống cái hộp của Mục Thanh Hoa.

“Vẫn còn một viên! Chỉ còn lại viên này thôi đấy”.

“Sao trên hộp này lại có số 1”, Tống Cẩm Phồn cầm lấy chiếc hộp rồi tò mò hỏi. Cô ta không kìm được mà nhìn về phía Mục Thanh Hoa: “Mẹ à! Trên chiếc hộp của mẹ có số hiệu không?”

Mục Thanh Hoa nhìn xuống, gật đầu nói: “Có! Là số 17”.

“Tôi biết rồi”, Lâm Đình đứng ra nói: “Chị dâu à! Viên Khinh Nhan Hoàn trong tay chị là viên đầu tiên mà lúc đó cậu chủ Tô bào chế ra được. Đó là viên có chất lượng tốt nhất, vì vậy có số hiệu 1. Tôi nghe nói, có rất nhiều cô chủ tình nguyện bỏ ra 1 đến 2 tỷ để mua nó mà không mua nổi đó. Hóa ra, viên số 1 này không hề truyền ra ngoài mà cậu chủ Tô vẫn luôn giữ bên mình”.

“Có thật vậy không anh Tô Minh?”, Tống Cẩm Phồn vui mừng hỏi.

Tô Minh liền gật đầu.

“Hì hì! Vậy nó là của em rồi”, Tống Cẩm Phồn hôn Tô Minh một cái, nói: “Thưởng cho anh đấy”.

Sau đó sắc mặt cô ta đỏ ửng. Cô ta có chút kích động, nụ hôn đầu đã trao cho Tô Minh rồi?

Nhưng chỉ là sự xấu hổ nhất thời thôi, sau đó Tống Cẩm Phồn liền chìm đắm trong niềm vui khi có được viên Khinh Nhan Hoàn số 1.

Còn Ngô Lập Thần ngượng ngùng gần như muốn tìm một cái lỗ để chui xuống.

Nhớ lại trước đó mình hống hách khoe khoang viên Khinh Nhan Hoàn trước mặt Tô Minh, đúng là múa rìu qua mắt thợ.

Ngô Lập Thần vừa ngượng ngùng vừa cảm thấy may mắn, cảm xúc dâng trào, lại hơi khát nên hắn ta uống rượu vang ừng ực.

Và rồi nửa tiếng sau thì bữa ăn kết thúc.

Trước lúc đi, Ngô Lập Thần khom người tỏ vẻ cung kính và khiếp sợ khiến Tống Cẩm Phồn bật cười.

Sau khi Ngô Lập Thần và Lâm Đình rời đi…

“Tiểu Minh à! Hôm nay tôi sơ ý quá, xin lỗi cậu nha…”, Mục Thanh Hoa xin lỗi Tô Minh, nói: “Cậu và Cẩm Phồn đi chơi đi”.

Nói xong, bà ta lại quay sang cảnh cáo Tống Cẩm Phồn: “Cẩm Phồn! Con phải hiểu chuyện một chút, đừng có bắt nạt Tô Minh đấy”.

Hiện giờ nhìn thế nào Mục Thanh Hoa cũng thấy Tô Minh thuận mắt.

“Được rồi mẹ, mẹ mau về đi”, Tống Cẩm Phồn vội níu chặt tay Tô Minh rồi nói với vẻ nũng nịu.

Sau khi Mục Thanh Hoa rời đi, Tống Cẩm Phồn nói: “Anh Tô Minh! Hôm nay em vui lắm! Vẫn còn mấy tiếng nữa cơ, chúng ta đi dạo phố ăn vặt rồi ăn chút gì đó đi, xong là mình đi xem phim được không?”

Tống Cẩm Phồn nói với vẻ nũng nịu.

Có cô gái đẹp như này ở bên cạnh nũng nịu thì có người đàn ông nào chịu được, vậy thì Tô Minh nào dám không đồng ý.

Hai người dạo phố tầm một hai tiếng, Tống Cẩm Phồn cảm thấy vô cùng phấn khích.

Lúc thì đòi đi uống trà sữa rồi ăn bắp rang bơ, bánh trứng sữa, cổ vịt…

Sau đó hai người đi về phía rạp chiếu phim.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.