Truyện Đỉnh Cấp Tông Sư - Tô Minh

Chương 152: Múa rìu qua mắt thợ




Khom người với đầy vẻ nghiêm túc và cung kính.

“Cậu chủ Tô! Thật không ngờ lại gặp anh ở đây rồi. Tôi là Lâm Đình, tối hôm đó may mắn nhìn thấy anh ở buổi đấu giá Tứ Đỉnh”, Lâm Đình nghiêm túc nói, trong giọng nói có chút căng thẳng.

Đúng là vô cùng căng thẳng!

Lâm Đình là người Ma Thành, vì vậy quá rõ Thẩm Tịch là người như thế nào? Vậy mà Thẩm Tịch đã bị giết trong chớp mắt.

Trong giới thế tục Hoa Hạ chỉ có duy nhất một người dám làm việc này thôi chăng?

“Chào anh! Chắc chưa ăn cơm đúng không, ngồi đi!”, Tô Minh cười nói: “Cùng nhau uống hai chén đi!”

Đồng thời lúc này, trong phòng vip vô cùng yên tĩnh thì Ngô Lập Thần lại như hóa đá.

Mục Thanh Hoa thì ngồi xuống ghế mà toàn thân như mềm nhũn, bà ta nín thở nhìn Tô Minh.

“Ngô Lập Thần! Thật không ngờ anh lại quen cậu chủ Tô! Anh giấu kỹ quá đấy. Anh cũng không nói trước với tôi một tiếng để tôi chuẩn bị trước, đến đột ngột thế này suýt nữa dọa chết tôi”, Lâm Đình nhìn thái độ của Tô Minh thì cũng thấy nhẹ nhõm, sau đó thì thấy phấn khích. Không ngờ Tô Minh lại bảo mình ngồi xuống uống rượu, đúng là vinh dự lớn quá? Lâm Đình thấy vui mừng khôn xiết, cảm kích Ngô Lập Thần nên lớn tiếng nói với hắn ta.

Tiếc là Ngô Lập Thần vẫn ngây người tại chỗ.

“Ngô Lập Thần! Anh ngây người ra đó làm gì? Anh ngồi bên cạnh tôi, chúng ta cùng kính rượu cậu chủ Tô đi chứ!”, Lâm Đình rót rượu cho Tô Minh mà có chút run rẩy.

“Tôi… Tôi… Tôi…”, chân Ngô Lập Thần mềm nhũn, suýt nữa ngã xuống đất. Cũng may Lâm Đình nhanh mắt nên vội đứng lên đỡ hắn ta.

“Này! Không phải tôi nói anh đâu! Nhưng ngày thường anh uống rượu giỏi lắm mà. Sao hôm nay uống có xíu mà đã say rồi hả?”, Lâm Đình đỡ Ngô Lập Thần rồi chỉ vào chai rượu vang trên bàn, nói: “Còn chưa uống hết một chai đâu”.

Ngô Lập Thần như sắp khóc đến nơi.

Hắn ta đâu phải là uống nhiều quá? Mà là bị sợ quá ý chứ.

Sau khi ngồi xuống thì sắc mặt hắn ta tái nhợt.

“Sắc mặt anh kém lắm! Đừng nói với tôi là anh say thật rồi nhá”, Lâm Đình nói với vẻ cạn lời.

“Ha ha…”, Tống Cẩm Phồn thật sự không kìm nổi mà bật cười thành tiếng.

Trong tiếng cười đó là sự đắc ý, là vẻ bỡn cợt.

Tống Cẩm Phồn đâu thể ngờ, Tô Minh chính là người mà Ngô Lập Thần từng ví như thần tiên.

Vui quá đi!

Nhớ lại trước đó Ngô Lập Thần nói Tô Minh hết lời mà giờ đây người ta xuất hiện ngay trước mặt, đúng là buồn cười!

“Mẹ ơi! Sao mẹ không nói gì cả thế?”, Tống Cẩm Phồn liếc mắt nói với Mục Thanh Hoa.

Mục Thanh Hoa run rẩy, tay run rẩy gắp thức ăn cho Tô Minh: “Cậu Tô! Ăn thức ăn đi chứ! Món đậu phụ này ngon lắm đấy”.

“Cảm ơn cô”, Tô Minh cười nói. Anh cũng không phải quá ghét Mục Thanh Hoa. Anh từng gặp rất nhiều người ton hót nịnh bợ nhưng Mục Thanh Hoa không đến nỗi quá đáng quá. Hơn nữa, nể mặt Tống Cẩm Phồn nên anh cũng không thể trở mặt được.

Lúc này Mục Thanh Hoa mới thở phào nhẹ nhõm, trong lòng thấy chấn động, sợ hãi và giờ đây là vui mừng.

Không ngờ bạn trai của con gái mình lại là Tô Minh! Đúng là một bước lên tiên rồi!

“Anh Tô! Chị dâu! Tôi xin kính hai người một ly”, Lâm Đình bắt đầu mời rượu.

Tô Minh và Tống Cẩm Phồn cũng rất nể mặt Lâm Đình, Tống Cẩm Phồn còn dùng trà thay rượu mời lại.

“Anh Tô! Chị dâu! Trước đây tôi có mắt không thấy núi Thái Sơn. Tôi… Tôi xin kính hai người một ly”, Lâm Đình uống xong thì Ngô Lập Thần cũng vội mời rượu. Hắn ta cảm thấy vô cùng căng thẳng, trên mặt toát hết mồ hôi, hơn nữa còn tát mạnh vào mặt mình một cái.

Nghĩ lại trước đó mình giả bộ trước mặt Tô Minh, thậm chí còn chế giễu Tô Minh thì lúc này đã cảm thấy lạnh hết sống lưng. Cũng may Tô Minh không thèm chấp, nếu không thì mình đã chết từ lâu rồi.

Tô Minh là người đã giết chết Thẩm Tịch, Ngô Lập Thần cũng coi như cậu chủ có tiếng ở Ma Thành nhưng còn kém xa Thẩm Tịch.

“Anh gọi tôi là chị dâu á?”, Tống Cẩm Phồn hỏi với giọng bỡn cợt. Tên Ngô Lập Thần này thú vị thật, lại cung kính gọi mình là chị dâu cơ đấy. Ha ha! Chẳng phải hôm nay hắn ta đến xem mặt rồi muốn đính hôn với mình sao?

“Vâng, chị… Chị dâu…”, lúc này mồ hôi của Ngô Lập Thần chảy càng nhanh, sắc mặt càng tái đi. Nghĩ lại sao trước đó mình lại dám có ý với Tống Cẩm Phồn, trời đất ơi! Tống Cẩm Phồn là người phụ nữ của Tô Minh mà!

Ngô Lập Thần một tay vịn vào bàn, một tay cầm chén rượu, cảm thấy may mắn như chết đi sống lại.

Được sống quả là tốt quá đi!

Lâm Đình nhìn Ngô Lập Thần với ánh mắt kỳ dị, không hiểu sao Ngô Lập Thần lại tự tát vào mặt mình một cái? Lại còn nói có mắt không thấy Thái Sơn nữa? Chẳng phải Ngô Lập Thần và Tô Minh là bạn sao? Chắc Ngô Lập Thần uống say rồi, kích động quá chăng?

“Rượu ngon lắm!”, Tô Minh nói. Nể mặt hôm nay Ngô Lập Thần mang rượu ngon đến, hơn nữa hắn ta cũng không quá đáng và biết nhận sai nên Tô Minh cũng không thèm chấp với hắn ta.

Nghe thấy Tô Minh nói rượu ngon nên Ngô Lập Thần lập tức thấy yên tâm, cảm thấy mình như được hồi sinh.

“Cậu chủ Tô! Đây là quà mà anh tặng cho cô Mục chăng? Quà này lớn quá đó! Mẹ tôi muốn có một món quà mà cũng không được”, sau khi Ngô Lập Thần ngồi xuống thì Lâm Đình lên tiếng nói. Hắn nhìn về phía hộp đựng Khinh Nhan Hoàn ở bên cạnh ghế Mục Thanh Hoa với ánh mắt ngưỡng mộ.

Mục Thanh Hoa ngây người ra. Rõ ràng đây là quà mà Ngô Lập Thần tặng chứ không phải là Tô Minh tặng!

Ngô Lập Thần nghe thấy vậy cũng thấy ngượng ngùng.

Tống Cẩm Phồn lên tiếng: “Cậu chủ Lâm nói sai rồi! Quà này là cậu chủ Ngô tặng mẹ tôi đấy”.

“Á?”, Lâm Đình kinh ngạc, sau đó nhìn về phía Ngô Lập Thần, nói với vẻ bỡn cợt: “Ngô Lập Thần! Anh có biết Khinh Nhan Hoàn mà anh tặng cho cô Mục là có từ tay ai không?”

Ngô Lập Thần thấy kinh ngạc, câu này nghĩa là gì?

“Hì hì…Tôi có được nguồn tin mật, chủ nhân bào chế ra Khinh Nhan Hoàn chính là đại sư y dược trong Huyền Linh Sơn…”, Lâm Đình nói lấp lửng, hắn bỏ ra cái giá vô cùng đắt mới biết được chủ nhân thật sự của Khinh Nhan Hoàn này.

“Ai?”, Ngô Lập Thần rất muốn biết, Mục Thanh Hoa và Tống Cẩm Phồn cũng nhìn chằm chằm vào Lâm Đình như muốn biết đáp án.

“Xa tít chân trời, gần ngay trước mặt! Ha ha… Ngô Lập Thần! Anh đúng là múa rìu qua mắt thợ, lại đi tặng dì Mục Khinh Nhan Hoàn nữa”, Lâm Đình cười lớn.

Tô Minh?

Chủ nhân bào chế Khinh Nhan Hoàn là… Là Tô Minh? Nghe thấy vậy thì Mục Thanh Hoa, Ngô Lập Thần và Tống Cẩm Phồn đều như hóa đá.

Còn Lâm Đình đột nhiên nghĩ tới gì đó, sắc mặt biến đổi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.