Truyện Đỉnh Cấp Tông Sư - Tô Minh

Chương 150: Tô thiếu gia




Ngô Lập Thần ngây người tới mức muốn đập bàn, rượu ngon như vậy mà anh uống một hơi hết sạch sao? Anh đang uống bia hả?

"Rượu vang không biết uống sao?", Mục Thanh Hoa cũng có chút tức giận: "Đừng có lãng phí rượu ngon của Tiểu Thần chứ".

Mục Thanh Hoa càng lúc càng thêm coi thường Tô Minh.

Bà ta cảm thấy Tô Minh không những nghèo, mà còn không lịch sự, quan trọng hơn là đã nghèo nhưng lại không biết thân biết phận.

"Lúc tôi ở trên núi đều là uống như vậy", Tô Minh tùy ý đáp lại, trong những năm sống tại Huyền Linh Sơn, ông già cũng có không ít rượu ngon, rượu vang, rượu trắng đều có, anh vẫn luôn uống như vậy.

"Anh Tô như vậy là không ổn, không thể nào hòa nhập vào giới thượng lưu được, người khác mới vừa nâng ly lên mà anh đã uống hết rồi sẽ khiến người khác coi thường", Ngô Lập Thần khẽ cười rồi ngẩng đầu, uống một ngụm nhỏ thưởng thức, cảm thấy chán ghét Tô Minh là một tên nghèo hèn đến rượu vang cũng không biết cách uống mà cũng được ngồi chung bàn với mình, đúng là buồn nôn.

"Giới thượng lưu? Thường thì tôi không lui tới", Tô Minh đáp lại, các thể loại tiệc rượu, tụ họp như vậy anh quá lười để tham gia.

"Muốn đi cũng không đi được", Mục Thanh Hoa châm biếm, người nghèo bà ta cũng đã từng gặp qua, nhưng người vừa nghèo vừa huênh hoang, không có tầm nhìn, không biết kiêng nể như Tô Minh thì đúng là lần đầu tiếp xúc.

"Mẹ, mẹ còn nói linh tinh nữa là con đi đó", Tống Cẩm Phồn đặt đũa xuống và lạnh lùng lên tiếng.

"Cẩm Phồn, con...", Mục Thanh Hoa tức giận.

"Đúng rồi, tôi mới nhớ ra một chuyện", Ngô Lập Thần lập tức chuyển chủ đề, nhưng trong lòng lại cảm thấy thỏa mãn vô cùng, mục đích dùng rượu vang để làm nhục và bại lộ thân phận nghèo khó của Tô Minh hắn ta đã đạt được rồi.

Ngô Lập Thần nhìn về hướng Tô Minh và cười nói: "Lúc trước ở ngoài cửa khi nghe thấy anh Tô nói mình là Tô Minh, tôi liền cảm thấy cái tên này hình như đã từng nghe qua, lúc nãy ngẫm kĩ lại mới nhớ ra".

Mọi chuyện bắt đầu thú vị dần rồi.

"Lúc trước, ở đỉnh chóp của giới thế tục của Hoa Hạ đã xảy ra một chuyện. Có một người tên là Tô Minh đã giết chết con trai dòng chính Thẩm Tịch của nhà họ Thẩm ở Ma Thành", Ngô Lập Thầm trầm giọng: "Không những vậy, nghe nói đêm đó, Tô Minh còn khiến cho thiếu gia của nhà họ Cơ - gia tộc đứng đầu Đế Thành khiếp sợ bỏ chạy nữa".

"Aaa?", Mục Thanh Hoa mặt mày biến sắc, mới nghe Ngô Lập Thần nói vậy thôi đã cảm thấy khiếp sợ rồi.

Mục Thanh Hoa cũng có chút quen biết, nên đương nhiên là biết nhà họ Thẩm ở Ma Thành và nhà họ Cơ ở Đế Thành rồi.

Hai gia tộc này cực kì hùng mạnh!

Nói là một trong những gia tộc đứng đầu của Hoa Hạ cũng không hề quá đáng.

Ngay cả cậu Ngô của nhà họ Ngô khi đem so sánh với nhà họ Thẩm và nhà họ Cơ cũng còn kém xa lắm...

Giết chết thiếu gia nhà họ Thẩm? Khiến thiếu gia nhà họ Cơ khiếp sợ bỏ chạy?!! Trời ơi!

Không thể tin tưởng nổi.

"Người đó tên là Tô Minh, không lẽ nào anh Tô đây chính là người đó?", Ngô Lập Thần nói, không nhịn được mà cười thành tiếng...

"Sao có thể chứ?", Mục Thanh Hoa bĩu môi, trước mắt bà ta chỉ thấy Tô Minh là một tên nghèo hèn ngay cả rượu vang cũng không biết uống, cùng lắm là tên bịp bợm tới từ gia đình phổ thông mà thôi, con gái bà ta ngây thơ thì không nói, còn con mắt nhìn người của bà ta thì sao chứ? Có gì mà qua nổi mắt bà ta chứ?

"Không chừng là thật đó", Tống Cẩm Phồn nói, vừa hay khoảng thời gian trước Tô Minh đúng là đã xuất hiện tại Đế Thành, hơn nữa những gì mà đêm đó thực lực Tô Minh thể hiện ra thực sự khủng khiếp vô cùng.

"Là tôi", Tô Minh đáp.

Mục Thanh Hoa và Ngô Lập Thần ngây người, rồi ngay sau đó...

"Hahaahaa...", hai người cười lớn tới mức chảy nước mắt.

Đúng là từng gặp qua nhiều người bốc phét, nhưng mà bốc phét tới mức không cần thể diện thế này thì trước giờ chưa gặp bao giờ.

Đúng là chẳng dám nói gì rồi!

Hai người cười một hồi cũng không ngưng lại nổi.

"Anh Tô, tôi vốn nghĩ tính cách anh ít nói, nội tâm, không ngờ hóa ra anh lại hài hước như vậy", Ngô Lập Thần gắp một miếng thức ăn rồi lại rót cho Tô Minh một ly rượu vang, tâm trạng tốt vô cùng.

Hắn ta nhìn Tô Minh như thể một tên ngốc vậy, nếu anh không lên tiếng còn đỡ, đây lại nói năng bừa bãi, còn nhận bản thân mình là Tô Minh đó!!! Ha ha ha...

Nói phét mà không thèm động não, Tống Cẩm Phồn và Mục Thanh Hoa đều đang ở đây, nói năng linh tinh sẽ bị trừ điểm đó.

Tiếp sau, Ngô Lập Thần nhếch mày hếch miệng cười một tiếng:

"Anh Tô, nếu như những lúc bình thường mà anh giả danh là Tô thiếu gia đó thì cũng không phải là không được, vì dù gì cũng chẳng ai bóc mẽ anh!"

"Nhưng mà hôm nay anh mà giả danh thì sẽ ngượng đó, một lát nữa sẽ có một người bạn thân thiết tới đây, anh ấy vừa hay đang du lịch ở núi Phượng Hoàng thành phố Dương Giang, cách Nguyên Hải cũng khá gần, anh ấy nghe nói hôm nay tôi đi xem mắt nên đã sắp xếp tới chung vui".

"Anh ấy là Lâm Đình, người của nhà họ Lâm ở Ma Thành, cũng là thiếu gia dòng chính của gia tộc danh giá của Ma Thành.

"Đêm đó, tại buổi đấu giá của thương hội Tứ Đỉnh, tiếc là nhà họ Ngô chúng tôi không tới tham dự, nhưng người bạn tốt này của tôi lại có mặt ở đó, đã chứng kiến tận mắt thực lực của Tô thiếu gia, anh ấy biết người đó trông như thế nào, lát nữa anh ấy tới rồi, anh không còn mạo danh được nữa đâu".

…………

"Ha ha...", Mục Thanh Hoa không nhịn được bật cười, càng lúc càng thêm châm biếm nhìn về hướng Tô Minh.

"Dì à, dì không biết đấy thôi, Tô thiếu gia gần đây nổi tiếng lắm, rất nhiều con cháu dòng chính của những gia tộc danh giá ở Ma Thành đều đã bị cảnh báo khi ra ngoài tuyệt đối không được đắc tội với Tô Minh. Tiếc là cháu giờ vẫn chưa có hình của anh ta, không là cháu đã cho dì xem người có thế chấn áp cả giới thế tục của Hoa Hạ mặt mũi như thế nào rồi?", Ngô Lập Thần càng nói càng hăng.

Nhân lúc Mục Thanh Hoa cũng hứng thú liền thầm nghĩ, lát nữa kiếm người đi nghe ngóng thông tin coi sao.

"Dì à, nói cho mọi người một tin nữa...", Ngô Lập Thần nhỏ giọng, càng thêm hưng phấn đắc ý: "Cháu và lạc Phong, thiếu gia nhà họ Lạc là anh em thân thiết, mọi người có biết tại sao đêm đó Tô thiếu gia đó lại muốn giết Thẩm Tịch không? Bởi vì Tô thiếu gia nhắm trúng vợ sắp cưới Lạc Thu Thủy của Thẩm Tịch, mà Lạc Thu Thủy lại chính là em gái ruột của Lạc Phong".

Ngô Lập Thần bắt đầu buôn chuyện, Mục Thanh Hoa nghe chăm chú, cảm thấy thích thú vô cùng.

Đến cả Tống Cẩm Phồn cũng không nhịn được mà nghe ngóng.

"Vậy nên, nếu như không có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra, thì Lạc Phong chính là anh vợ của Tô thiếu gia rồi", Ngô Lập Thần hơi đỏ mặt: "Đến lúc đó, cháu định nhờ người anh em này đưa cháu đi gặp Tô thiếu gia đó..."

Ngô Lập Thần không kìm nổi vẻ kiêu ngạo và đắc ý của mình.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.