Tống Cẩm Phồn đưa mắt nhìn, vẫn còn cảm thấy hơi ngạc nhiên và tò mò, con gái thường không có sức chống cự đối với những thứ có thể làm đẹp.
Nhưng, cũng chỉ có hứng một lúc đó thôi, sau đó sự hứng thú này đã bị cô ta bóp chết không thương tiếc, cô ta lười đi tìm hiểu những thứ đồ do tên Ngô Lập Thần không ra gì kia mang đến.
Ngược lại, Tô Minh nhìn thật kỹ vào chiếc hộp gỗ trông khá cổ xưa kia, trong ánh mắt anh vụt qua vẻ nghiền ngẫm một cách cổ quái, thú vị, quả là thú vị…
“Cô Tống, tôi lấy tính mạng mình ra đảm bảo cũng được, viên Khinh Nhan Hoàn này thần kỳ vô cùng, nó là do một vị đại dược sư như thần tiên ở Huyền Linh Sơn làm ra!”, Ngô Lập Thần mở miệng nói: “Cho dù là cả bên Huyền Linh Sơn cũng có vô số cô gái khát vọng có được một viên này nhưng lại không có cơ may đó…”.
“Được rồi, mẹ, mẹ đừng khoe ra nữa, đợi khi nào về dùng thử xem có hiệu quả không rồi nói, bây giờ ở đây khoác lác làm gì?”, Tống Cẩm Phồn hừ một tiếng.
Mục Thanh Hoa lúc này mới cực kỳ cẩn thận cất viên Khinh Nhan Hoàn đi.
Bỗng nhiên bầu không khí lại bắt đầu trở nên gượng gạo.
Nhưng mà rất nhanh sau đó.
“Anh bạn, uống rượu không?”, mắt Ngô Lập Thần đột nhiên sáng lên, cười nói.
Hắn ta có cách rồi.
Tô Minh gật đầu.
Ngô Lập Thần cầm thực đơn qua: “Để tôi xem có rượu gì ngon nào?”, lật mấy trang thực đơn, hắn lắc đầu: “Những loại rượu này hơi tệ”.
Tiếp sau đó, hắn quay ra nói với nữ nhân viên phục vụ khoảng tầm gần hai mươi tuổi nãy giờ vẫn đứng ở gần đó nói: “Người đẹp, ra ngoài bãi xe lấy cho tôi một chai rượu vang”.
Hắn đưa chìa khoá xe cho nhân viên phục vụ: “Xe là chiếc Koenigsegg, rất dễ nhận, rượu vang ở bên ghế lái phụ”.
“Vâng, thưa anh”, nhân viên phục vụ xinh đẹp nhận chìa khoá xe rồi đi ra ngoài.
“Tiểu Thần, cháu còn tự mang rượu nữa à?”, Mục Thanh Hoa tò mò hỏi.
“Bởi vì rượu ở nhiều nhà hàng rất tệ, bình thường cháu sẽ để vài chai trong xe”, Ngô Lập Thần cười nói: “Bản thân cháu là người có sở thích uống rượu vang”.
Bắt đầu khoe khoang kiến thức rượu vang của hắn.
Mà Tô Minh hầu như chẳng thèm bắt lời, yên tĩnh làm một thính giả.
Rất nhanh, nhân viên phục vụ xinh đẹp quay trở lại, trong tay cầm một chai rượu vang, cô ta trông có vẻ cực kỳ kích động.
Cô ta vô cùng cẩn thận đặt chai rượu lên trên mặt bàn, đưa chìa khoá lại cho Ngô Lập Thần: “Thưa anh, anh… anh giàu quá, chai rượu này là… là… là La Romanee-Conti đúng không? Còn là năm 1971! Chai này rất hiếm, không giấu gì anh, các cậu chủ cô chủ đến Tiên Vị Cư của chúng tôi rất nhiều, nhưng, tôi mới lần đầu tiên được nhìn thấy một chai La Romanee-Conti năm 1971!”
La Romanee-Conti là vua trong dòng rượu vang.
Hơn nữa còn là vào năm 1971 có chất lượng cực tốt, điểm đánh giá của một chai La Romanee-Conti năm này là 98 điểm.
Quan trọng nhất là, giờ đã qua bao nhiêu năm rồi, chai La Romanee-Conti năm 1971 đã rất khó để có thể tìm được, giá tương đối cao, nếu không bỏ ra vài chục triệu thì chắc chắn sẽ không mua được.
Ngô Lập Thần khẽ ngẩng đầu, tâm trạng cực kỳ vui vẻ, nhân viên phục vụ này không tệ, rất hiểu chuyện, không cần mình phải đi giới thiệu nữa rồi.
“Giúp chúng tôi rót rượu đi”, Ngô Lập Thần nói với nhân viên phục vụ xinh đẹp.
“Vâng”.
“Anh bạn, anh cũng uống rượu, lần sau tôi sẽ tặng anh một chai rượu vang để anh nếm thử, rượu ngon uống vào sẽ rất khác”, Ngô Lập Thần nhìn về phía Tô Minh, nói là tặng rượu nhưng trên thực tế là biến tướng của khoe mẽ.
Tô Minh thì lại bật cười, vẻ rất chẳng sao cả, cảm xúc hầu như không có chút dao động nào, đối với kiểu khoe mẽ cấp thấp của Ngô Lập Thần, anh thực sự mất hết cả hứng thú.
“Cậu Tô tốt nghiệp trường đại học nào vậy?”, thấy Tô Minh nói chuyện rất ít, Ngô Lập Thần chủ động tìm đề tài nói chuyện, dù gì cũng không thể để Tô Minh cứ im như thóc mãi, nếu không thì làm sao mà đả kích Tô Minh được? Làm sao để Tô Minh biết khó mà lui được?
“Mấy năm trước, cũng thi được vào trường đại học Khoa học Kỹ thuật Ma Thành, nhưng vì một số việc xảy ra, mới học được hai tháng thì đã thôi học rồi”.
“Vậy đáng tiếc quá, bây giờ ấy à! Không có bằng cấp là không được!”, Ngô Lập Thần than thở: “Nếu không phải do gia đình cần tôi, tôi còn chuẩn bị đến học nốt bậc tiến sĩ ở Stanford! Bên phía Ma Thành, có cả đống người có bằng thạc sĩ, tiến sĩ ở những trường nổi tiếng trên thế giới, anh không có một tấm bằng tốt thì thật sự rất khó để tìm được việc! Cậu Tô bây giờ không làm việc ở Ma Thành đúng không?”
“Không”, Tô Minh lắc đầu.
“Cũng phải, cậu Tô còn chưa tốt nghiệp đại học, muốn ở lại Ma Thành thì hơi khó. Hơn nữa, cho dù tốt nghiệp rồi mà chỉ là trường Khoa học Kỹ thuật Ma Thành thì muốn tìm được một công việc như ý cũng không dễ dàng, còn không bằng quay trở về thành phố nhỏ”, Ngô Lập Thần khuyên, bộ dạng như đang chỉ điểm nhân sinh chỉ hướng cuộc đời cho Tô Minh.
Kiểu làm bộ làm tịch này.
Cứng ngắc.
“Ha ha…”, Tô Minh bật cười.
“Tiểu Thần còn là học sinh ưu tú cơ à? Cẩm Phồn của chúng ta cũng vậy, hai người các con chắc chắn sẽ có tiếng nói chung. Hai người ở bên nhau, điều quan trọng nhất là phải có tiếng nói chung, có cùng thái độ cùng cách nhìn nhận và có chung giá trị quan với nhau”, Mục Thanh Hoa vội vàng nói, muốn ghép đôi con gái mình với Ngô Lập Thần: “Ngày trước, Cẩm Phồn suýt chút nữa đã đi du học, chẳng qua dì và bố của nó không nỡ xa nó cho nên cuối cùng lại để nó học ở trong nước, còn ở lại thành phố Nguyên Hải này”.
Bà ta và Ngô Lập Thần, người hát kẻ khen hay.
“Dì à, người con gái giỏi giang như cô Tống đây, có đi du học hay không đều không có ảnh hưởng gì cả”, Ngô Lập Thần khen ngợi Tống Cẩm Phồn.
Đáng tiếc…
Có khen nữa cũng vô dụng.
Tống Cẩm Phồn không phải là người dễ chọc, thấy Ngô Lập Thần cố ý đả kích Tô Minh, lòng trả thù trỗi dậy, vốn còn định kiềm nén thái độ lại nhưng giờ thì khỏi cần nể nang gì nữa, cơ thể xinh đẹp dán chặt lên người Tô Minh, hận không thể ngồi luôn lên đùi anh.
Tôi cố ý chọc tức anh đó, tức chết anh đi! Thạc sĩ Stranford thì đã sao? Anh vẫn không theo đuổi được bổn cô nương đây! Bổn cô nương cứ thích Tô Minh đấy!
Quả nhiên, Ngô Lập Thần bị chọc cho tức đến nỗi khoé miệng giật giật, bên dưới mặt bàn, hai nắm tay đang siết chặt.
Sau đó, đồ ăn được dọn lên rất nhanh, rượu vang cũng được mở.
Ngô Lập Thần bình tĩnh lại một chút, vẫn thể hiện vẻ lịch lãm như cũ, lần lượt rót rượu cho Tô Minh, Tống Cẩm Phồn, Mục Thanh Hoa.
“Tôi không uống”, Tống Cẩm Phồn hờ hững nói.
“Dì uống một chút thôi”, Mục Thanh Hoa cũng nói.
Tô Minh không nói gì, Ngô Lập Thần rót cho Tô Minh hơn nửa ly rượu, vừa rót rượu xong, Tô Minh đã nhấc ly rượu lên uống cạn.