Truyện Đỉnh Cấp Tông Sư - Tô Minh

Chương 146: Cùng chia sẻ




Lúc Trần Chỉ Tình gọi điện thoại đến, Tống Cẩm Phồn đang bực bội.

Cô ta bị mẹ bắt trang điểm.

Tống Cẩm Phồn đang ngồi thẫn thờ trước gương, khuôn mặt xinh đẹp lộ rõ vẻ ấm ức. Cô ta không hiểu tại sao mẹ lại bắt mình xem mắt với cái tên họ Ngô gì đó?

Cô ta đường đường là công chúa ở thành phố Nguyên Hải mà lại phải đi xem mắt ư?

Mẹ cô ta lúc này đang đứng ở cửa phòng, bà ta sẽ cùng đi đến buổi xem mắt hôm nay.

“Chỉ Tình”, Tống Cẩm Phồn nghe điện thoại, định bày tỏ bức xúc về tình cảnh hiện tại của mình.

Trần Chỉ Tình lại nói: “Còn khoảng nửa tiếng nữa là Tô Minh đến thành phố Nguyên Hải rồi, em đến đón anh ấy đi”.

“Hả?”, Tống Cẩm Phồn giật nảy: “Chỉ Tình, chị… chị nói gì?”

“Haha, Cẩm Phồn, lộ tẩy rồi hả? Quả nhiên em thích chồng chị, mau gọi chị đi!”, Trần Chỉ Tình cười nói.

Mặt Tống Cẩm Phồn đỏ bừng, vừa ngượng ngùng, vừa căng thẳng lại áy náy nói: “Chỉ Tình, em…”

“Không cần giải thích, lần trước chị đã nói rồi, nếu chúng ta thật sự trở thành chị em thì chị mừng còn không kịp, chị vốn muốn chia sẻ Tô Minh với em”, Trần Chỉ Tình tủm tỉm cười nói: “Em tưởng chị nói đùa chắc?”

“Chỉ Tình, chị… nghiêm túc đấy ư?”, Tống Cẩm Phồn im lặng một lát, hít thật sâu, đôi mắt tràn ngập sự kinh ngạc cùng khó tin. Cô ta do dự một lát, cuối cùng cũng lấy can đảm, nói.

“Đương nhiên rồi. Cẩm Phồn, chị biết rất rõ người đàn ông của chị ưu tú cỡ nào, em hẳn cũng biết mà. Em cảm thấy anh ấy là của một mình chị ư?”, giọng điệu của Trần Chỉ Tình nghiêm túc: “Đương nhiên không phải, như vậy không bằng kéo em vào cùng, sau này chị em ta có thể hợp tác đối phó với những người phụ nữ khác”.

“Cảm ơn chị”, Tống Cẩm Phồn vô cùng chân thành.

Trong lòng cô ta thầm nghĩ, kể từ lần trước được Tô Minh cứu ở Thiên Niên Nhân Gia cô ta đã rung động rồi!

Khoảng thời gian này cô ta vẫn luôn đắn đo.

Kìm nén tình cảm của bản thân.

Cho đến lúc này, tất cả đều được giải phóng.

“Giữa hai chị em mình thì nói cảm ơn cái gì? Mau đi đón Tô Minh đi”, Trần Chỉ Tình cười nói: “Không còn lo lắng buổi xem mắt ngày hôm nay nữa chứ?”

“Chị!”, Tống Cẩm Phồn nói lớn.

“Em gọi gì cơ?”

“Chị, chị, chị…”, Tống Cẩm Phồn hưng phấn, kích động hét liền mấy tiếng.

Bên ngoài, một người phụ nữ trung niên gõ cửa: “Cẩm Phồn, con hét cái gì đấy? Mau trang điểm đi, đừng để người ta đợi lâu”.

“Chỉ Tình, em cúp điện thoại đây”, Tống Cẩm Phồn nói nhỏ: “Em phải đi trang điểm gấp”.

Cô ta vốn vì bị ép đi xem mắt mà không muốn trang điểm nhưng hiện tại sắp được gặp Tô Minh rồi, cô ta nào có còn không muốn nữa.

“Hì hì, có Tô Minh đi xem mắt cùng mình thì tên họ Ngô khốn kiếp nào đó nên hết hy vọng đi, cho dù mẹ mình có giúp hắn thì thế nào?”, Tống Cẩm Phồn ngâm nga.

Vốn cô ta không định trang điểm, thậm chí còn muốn để bản thân xấu xí một chút rồi cố chịu cho qua buổi xem mắt hôm nay nhưng hiện tại đã khác rồi.

Tống Cẩm Phồn vội vàng trang điểm.

Còn làm vô cùng tỉ mỉ.

20 phút sau.

Cô ta mở cửa ra.

Mẹ cô ta – Mục Thanh Hoa vô cùng kinh ngạc…

Con gái bà ta lại ngoan ngoãn trang điểm? Hơn nữa còn trông vô cùng xinh đẹp.

Chiếc váy dài tơ tằm trắng tinh, tất màu da chân, giày cao gót đen, tóc búi lên, vừa quyến rũ lại không mất vẻ trong sáng, khuôn mặt trang điểm nhạt mà nhã nhặn, tự nhiên.

Lại đeo thêm bộ trang sức vòng cổ, nhẫn, khuyên tai của Van Cleef & Arpels càng khiến cô ta thêm phần quý phái, trẻ trung, kết hợp với son môi màu hồng đào trông vô cùng xinh đẹp.

Túi xách cũng là mẫu mới trong bộ sưu tập mùa xuân năm nay của Gucci.

Đẹp.

Vô cùng đẹp.

“Cẩm Phồn, con…”, Mục Thanh Hoa mừng rỡ: “Con làm đúng rồi đấy, cậu Ngô là người vô cùng ưu tú, nếu con không trang điểm đàng hoàng thì thật đáng tiếc. Con gái mẹ đẹp như vậy nhất định sẽ khiến cậu Ngô mê mệt”.

“Mẹ, buổi xem mắt hôm nay đặt cơm trưa ở nhà hàng nào?”

“Tiên Vị Cư”, Mục Thanh Hoa nói.

“Con biết rồi, con ra ngoài một chuyến, trưa nay con sẽ đến đó”, Tống Cẩm Phồn nói.

“Con định đi đâu?”

“Đón bạn”, cô ta đương nhiên không thể nói thẳng ra là ai.

“Không đi không được à? Sắp đến trưa rồi, chúng ta đã hẹn trước với cậu Ngô mà con còn bắt người ta đợi?”, Mục Thanh Hoa cau mày: “Con biết cậu Ngô ưu tú thế nào không? Cậu ấy là con cháu dòng chính ở gia tộc hạng nhất bên Ma Thành. Nếu con bỏ lỡ thì sẽ hối hận cả đời. Tài sản riêng của cậu Ngô cũng hơn 100 tỷ, tài sản của nhà cậu ấy hơn 500 tỷ. Nhà họ Ngô là gia tộc có máu mặt ở Ma Thành, hơn nữa nghe nói cậu Ngô có quan hệ vô cùng chặt chẽ với bên Huyền Linh Sơn”.

“Mẹ, con biết rồi, con biết cái cậu Ngô đấy rất giỏi rồi. Mẹ đã nói nhiều lắm rồi”, Tống Cẩm Phồn phiền muốn chết: “Nhưng con đã hứa là đi đón bạn, giờ không đi không được. Mẹ, nếu mẹ không đồng ý để con đi đón thì con cũng không đến buổi xem mắt đâu”.

“Con…”, Mục Thanh Hoa trừng con gái, cuối cùng vẫn đồng ý: “Đón người xong thì đến Tiên Vị Cư, mau lên, điện thoại còn pin không đấy? Đừng để đến lúc cần lại không liên lạc được”.

“Con biết rồi, mẹ dài dòng thật đấy”.

Tống Cẩm Phồn thở phào, vội vàng rời đi.

“Đã sắp 22 tuổi rồi mà còn chưa yêu đương bao giờ thì sao được? Không ép con thì không biết đến lúc nào con mới kết hôn nữa. Trông chờ vào mình con là không được, lúc trước đính hôn với Tiết Tịnh gì đó rồi, kết quả người ta chết luôn”, Mục Thanh Hoa càu nhàu.

Nửa tiếng sau.

Tống Cẩm Phồn đã đón được Tô Minh.

“Tô Minh…”, vừa gặp anh, cô ta đã vô cùng xấu hổ.

Bởi vì hôm nay anh đến là để giả làm bạn trai cô ta.

Hơn nữa Trần Chỉ Tình còn nói chia sẻ Tô Minh với cô ta càng khiến cô ta ngượng ngùng.

“Cô đẹp thật đấy”, Tô Minh khen ngợi.

Tống Cẩm Phồn quả thực là người tuyệt sắc trong những người tuyệt sắc nhất, tạo hóa quả thực quá ưu ái cô ta. Khuôn mặt của cô ta là một trong những khuôn mặt tinh tế nhất mà Tô Minh từng thấy, thân hình cũng vô cùng tốt.

Tô Minh vốn rất có thiện cảm với Tống Cẩm Phồn, hôm nay lại bởi những lời của Trần Chỉ Tình mà anh nhìn Tống Cẩm Phồn cũng khác đi, trong lòng không hiểu sao lại nóng lên.

“Anh Tô Minh, anh lên xe đi”, Tống Cẩm Phồn lí nhí nói.

“Tôi hình như không lớn tuổi hơn cô”, Tô Minh khẽ ho một tiếng, nói.

“Không sao, dù sao tôi cứ gọi anh Tô Minh đấy”, Tống Cẩm Phồn ngọt nào nói, khuôn mặt cũng đỏ lên.

Cô ta lái xe đến Tiên Vị Cư, không khí trên xe rất ấm áp.

Tô Minh nhìn Tống Cẩm Phồn lái xe.

Cô bé này rất thú vị, cũng dễ ngượng ngùng.

Anh không nhịn được mà muốn nhìn nhiều hơn.

Mà anh càng nhìn lại càng khiến cô ta xấu hổ.

“Anh Tô Minh, anh… anh đừng nhìn tôi nữa, nếu không tôi không lái xe được”, đột nhiên Tống Cẩm Phồn nói nhỏ, vừa như nũng nịu lại vừa như cầu xin.

Tô Minh cảm thấy ngọt ngào đến tận xương, hô hấp nóng bỏng, quả đúng là yêu tinh.

Rất nhanh đã đến Tiên Vị Cư.

Mà lúc này.

Mục Thanh Hoa đang đứng nói chuyện với một thanh niên trước cửa Tiên Vị Cư.

Người thanh niên cao lớn đẹp trai, người mặc vest, khí chất hơn người, rất nhiều người qua đường đều ngoảnh lại nhìn hắn ta.

Hơn nữa hắn ta còn đeo kính làm tăng thêm phần nho nhã.

“Dì, đây là quà gặp mặt của cháu. Lần đầu tiên gặp mong dì quan tâm nhiều hơn”, người thanh niên nói, hắn ta đột nhiên quay người lại lấy một túi quà được bọc tỉ mỉ đặt ở ghế phó lái chiếc xe Koenigsegg ra.

“Cảm ơn cháu”, Mục Thanh Hoa tươi cười nói. Bà ta vô cùng hài lòng.

Cậu Ngô này có diện mạo, khí chất vô cùng tốt, hơn nữa còn có tiền. Bà ta vẫn là có mắt nhìn, chiếc xe Koenigsegg này của hắn ta giá phải khoảng 70 triệu.

Nhà họ Tống ở thành phố Nguyên Hải cũng rất giàu, tài sản phải lên đến vài chục tỷ nhưng so với nhà họ Ngô ở Ma Thành thì vẫn kém hơn nhiều.

“Dì có thể mở ra xem xem”, người thanh niên nói: “Đây là viên thuốc “Khinh nhan hoàn”, cháu bỏ rất nhiều tiền mua lại được từ bên Huyền Linh Sơn đấy ạ. Viên thuốc thần kỳ này là do một vị bậc thầy trung y ở Huyền Linh Sơn chế ra, dùng để làm đẹp dưỡng da, tác dụng nhanh chóng. Cháu mua được hai viên, một viên cho mẹ cháu dùng rồi, hiệu quả rất tốt, còn một viên để tặng cho dì…”

Mục Thanh Hoa hưng phấn.

Bà ta còn tưởng là vàng bạc châu báu gì đó, không ngờ lại là một viên thuốc.

Thật sự có tác dụng làm đẹp ư?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.