Truyện Đỉnh Cấp Tông Sư - Tô Minh

Chương 145: Mai mối cho Tống Cẩm Phồn




“Vậy sao?”, Tô Minh hừ một tiếng.

Anh vốn đã ghét nhà họ Tiêu, bây giờ vì Tiết Lâm anh lại càng ghét cay ghét đắng.

Lúc này, Tiêu Nguyệt lại cảm thấy vừa vui vẻ vừa tủi thân, gương mặt xinh đẹp trắng bệch.

Tô Minh lại… lại giống như thần tiên hạ phàm thế này, đến ba người từ Huyết Thần Tông ở Huyền Linh Sơn cũng không phải là đối thủ của anh ấy, người đàn ông của mình quả là thiên hạ vô địch.

Nhưng xét về phương diện khác, mình lại dính phải một bà mẹ ngu ngốc, dám châm biếm thẳng mặt Tô Minh.

Vốn dĩ Tô Minh đã không muốn mình, giờ thì hay rồi, có lẽ anh ấy sẽ càng khinh thường, càng ghét mình hơn.

“Tô Minh… tôi… tôi… tôi có mắt không tròng, nhưng tấm lòng của Nguyệt Nhi vẫn luôn dành cho cậu, bắt đầu từ ba năm trước cho đến khoảng thời gian lúc mà cậu chết đi sống lại, nó vẫn đêm đêm nằm mơ gọi tên cậu. Cậu có thể coi thường tôi, có thể khinh thường nhà họ Tiêu, Nhưng Nguyệt Nhi thực sự vô tội, cho dù là ba năm trước, nguyên nhân Nguyệt Nhi không giúp cậu cũng là vì tôi và bố nó đã nhốt nó lại bên trong phòng, nó không ra ngoài được!”.

Tiết Lâm gào lên rất to, bà ta khóc lóc thảm thiết, mặc dù cũng có chút kỹ năng diễn xuất trong đó nhưng lời mà bà ta nói lại là thật.

“Đủ rồi! Mẹ, chúng ta về thôi! Mẹ đừng nói nữa!”, Tiêu Nguyệt quát, sau đó bước lên kéo Tiết Lâm, lôi bà ta đi.

Ánh mắt của Tô Minh thoáng lấp lánh.

“Tình cảm của Tiêu Nguyệt đối với anh quả thực vẫn luôn sâu đậm, nếu không, dựa vào điều kiện của cô ấy, muốn tìm một người đàn ông ưu tú cũng không phải khó”, Trần Chỉ Tình đi đến bên cạnh Tô Minh khoác tay anh, thấp giọng nói: “Mẹ của cô ấy quả là cực phẩm, dính phải người mẹ như vậy cũng coi như đen đủi”.

“Không nói cô ấy”, Tô Minh chuyển đề tài nói chuyện: “Chỉ Tình, không sao chứ?”

“Không sao, chỉ là ông nội…”.

Tô Minh nhìn về phía ông cụ Trần, mặt đã sưng cả lên rồi.

“Ông cụ, để cháu chữa thương cho ông”, Tô Minh nói, thái độ của anh đối với ông cụ Trần khá là tôn kính, dù gì thì ông ta cũng là ông nội của Trần Chỉ Tình.

Sau đó, Tô Minh bắt đầu chữa trị cho ông cụ Trần.

Trần Chỉ Tình thì nhìn bóng dáng ba người Hà Hồng Lăng, Phùng Nam Phong và bà lão dìu nhau, lảo đảo rời đi.

“Ba người bọn họ có đến để trả thù nữa không?”, Trần Chỉ Tình hơi lo lắng nói.

“Không”, Tô Minh lắc đầu, anh cũng coi như có chút hiểu biết về Huyết Thần Tông này, chỉ là một tông môn hạng xoàng ở Huyền Linh Sơn mà thôi, so với Cửu Hư Tông thì còn kém xa, Huyết Thần Tông chỉ cần có chút trí thông minh thì sẽ không dám đến tìm anh trả thù.

“Vậy thì tốt”, Trần Chỉ Tình thở phào một hơi: “Ông xã, anh biến thái thật đó! Đến cả bà lão kia cũng…”.

Bây giờ Trần Chỉ Tình cũng đã trở thành tu giả võ đạo, chính vì thế mà càng cảm thấy Tô Minh không phải người, đúng là không phải người mà.

Thực lực của bà lão kia mạnh đến mức nào, Trần Chỉ Tình có thể thấy được rất rõ ràng, trước đó, lúc bà lão kia vừa đến, chỉ cần tuỳ ý buông một chút khí tức ra thôi mà mình suýt chút nữa đã bị thương, loại sức mạnh ngang tàng đó thực sự rất khó để mà hình dung.

Kết quả, khi đến tay Tô Minh…

“Khoảng thời gian này mình cố gắng tu luyện như vậy, cứ tưởng là sẽ chỉ kém anh ấy một chút xíu thôi, ai ngờ được…”, Trần Chỉ Tình âm thầm nghĩ, rồi bỗng cảm thấy thật thất bại, đương nhiên, nhiều hơn là cảm giác tự hào.

Sau đó, cô ấy nói: “Ông xã, hôm nay anh về Đế Thành không?”

“Ngày mai về”, Tô Minh nghĩ một hồi nói, bên phía viện võ đạo nhà họ Diệp cần anh phải trấn thủ ở đó, nếu không kiểu huấn luyện chiến đấu sinh tử kia không thể khởi động được.

“Được rồi”.

“Cũng chỉ bận khoảng thời gian này thôi, đợi hết bận thì sẽ có thời gian”, Tô Minh xoa đầu Trần Chỉ Tình.

Chẳng mấy chốc, Tô Minh đã xử lý xong vết thương trên mặt ông cụ Trần, ông cụ Trần cũng là một người tinh mắt, vội vàng rời đi để lại không gian riêng tư cho Tô Minh và Trần Chỉ Tình. Sau khi xong việc, Tô Minh ôm Trần Chỉ Tình nằm trên giường chơi điện tử, khuôn mặt Trần Chỉ Tình ngập vẻ hạnh phúc, nhưng chơi mãi một hồi, cô ấy đột nhiên nhớ ra cái gì: “Ông xã, anh với Cẩm Phồn có liên lạc riêng với nhau đúng không?”

“Không có!”, Tô Minh nói bằng giọng quái lạ.

“Thế thì lạ nhỉ, mấy ngày gần đây Cẩm Phồn thường nói chuyện với em, hơn nữa, mỗi lần đều biến tướng cách nói chuyện để tìm hiểu thông tin về anh, rất rõ ràng là có cảm tình với anh, thậm chí em còn cảm thấy cô ấy đã thích anh rồi”, Trần Chỉ Tình lẩm bẩm một câu.

Tô Minh có chút cạn lời.

Lòng của Trần Chỉ Tình này rốt cuộc rộng lượng đến mức nào? Bạn thân có cảm tình với người đàn ông của mình mà cũng không giận sao? Lại còn có vẻ rất hứng thú thăm dò tâm tình của cô bạn thân nữa?

“Khoảng thời gian trước, lúc anh vừa mới đến Đế Thành có tình cờ gặp được cô ấy”, Tô Minh nói: “Lúc đó, cô ấy gặp phải chút chuyện, anh đã giúp đỡ”.

“Hoá ra là như vậy! Lần thứ hai anh hùng cứu mỹ nhân à?”, hai mắt Trần Chỉ Tình sáng lấp lánh: “Xem ra, Cẩm Phồn thực sự thích anh rồi”.

“Em không giận?”, Tô Minh liếc mắt nhìn Trần Chỉ Tình.

“Xì, anh tưởng là bổn cô nương đây không biết có bao nhiêu yêu tinh bám riết lấy cơ thể anh à?”, Trần Chỉ Tình hừ một tiếng: “Em giận thì có tác dụng gì không? Nói đến Đế Thành đi, vị đại tiểu thư của nhà họ Diệp kia chắc chắn có quan hệ với anh, em không cần đi xem cũng biết. Còn có Tiêu Nguyệt, chỉ bằng tình cảm sâu đậm của cô ấy với anh thôi thì sớm muộn gì anh cũng không cầm lòng được. Bọn họ mà em còn không giận thì em giận Cẩm Phồn làm cái gì? He he, em thậm chí còn hy vọng mối quan hệ của anh với Cẩm Phồn có thể tốt hơn nữa kìa. Như vậy, đến lúc đó, bổn cô nương và Cẩm Phồn sẽ cùng nhau đối phó với đám tiểu yêu tinh ở hậu cung của anh, cũng coi như là đồng đội trên cùng một chiến tuyến với nhau”.

Đây là lời nói thật lòng của Trần Chỉ Tình.

Từ giây phút cô có mối quan hệ yêu đương với Tô Minh thì cô đã biết bản thân mình không thể độc chiếm anh rồi.

Tô Minh đã cạn sạch lời.

Nhưng mà, suy nghĩ kỹ thì cũng có thể hiểu được.

Trần Chỉ Tình sinh ra trong gia tộc họ Trần, với tư tưởng giáo dục của người con gái dòng chính trong đại gia tộc có lịch sử hàng trăm năm, cô có thể chấp nhận việc đàn ông năm thê bảy thiếp và coi đó như chuyện bình thường. Đọc nhanh tại Vietwriter

Bởi vì, cho dù là bố của Trần Chỉ Tình, hay là ông nội cũng vậy, thậm chí đến cả chú bác trong họ cũng có không ít phụ nữ, nghe nhiều thấy nhiều nên cũng bị ảnh hưởng.

“Ông xã, em hỏi anh, anh thấy Cẩm Phồn thế nào?”, Trần Chỉ Tình đột ngột ngồi dậy hỏi rất nghiêm túc.

“Cái gì mà thấy thế nào?”

“Tức là, anh có muốn để cô ấy làm người phụ nữ của anh không?”, Trần Chỉ Tình hỏi.

Trong đầu Tô Minh bất giác xuất hiện gương mặt xinh đẹp với ngũ quan tinh tế của Tống Cẩm Phồn, nói thực, Trần Chỉ Tình không hỏi thì thôi, một khi đã hỏi, nếu nói thật lòng thì đàn ông yêu cái đẹp thì cũng là bình thường đúng không?

Chỉ cần là một người đàn ông bình thường thì hẳn là chẳng có ai không thích Tống Cẩm Phồn.

Dung mạo kia của Tống Cẩm Phồn, không dám nói là đẹp trên trăm nghìn người nhưng cũng chắc chắn là người đẹp nhất trong cả chục nghìn người, danh xưng Viên minh châu hạng nhất của Nguyên Hải cũng chẳng phải nói đùa, phải biết là, đến cả Trần Chỉ Tình cũng không được coi là người phụ nữ đẹp nhất thành phố Dương Giang.

Nhưng Tống Cẩm Phồn lại được cả thành phố Nguyên Hải công nhận là người phụ nữ đẹp nhất, hơn nữa, thành phố Nguyên Hải lại rộng hơn thành phố Dương Giang rất nhiều.

“Xem ra, anh cũng có ý rồi, vậy thì nhanh lên, bây giờ đi thành phố Nguyên Hải”, Trần Chỉ Tình nói lớn, xúi giục anh.

“Làm gì?”, Tô Minh cạn lời.

Thế nào? Mình có ý với Tống Cẩm Phồn thì bây giờ liền đuổi mình đi đến Nguyên Hải tìm Tống Cẩm Phồn à? Làm gì có người phụ nữ nào lại đuổi người đàn ông của mình đi theo đuổi người con gái khác chứ? Điên rồi sao?

“Mau đi phá đám buổi xem mắt của Tống Cẩm Phồn!”, Trần Chỉ Tình nói lớn: “Tối hôm qua, Cẩm Phồn nói với em rồi, hôm nay sẽ có một buổi xem mắt do mẹ cô ấy sắp xếp, cô ấy không đi cũng không được, bị mẹ cô ấy ép đi… cô ấy đang phiền muốn chết kìa, bảo em tìm biện pháp cho cô ấy. Vốn dĩ em cũng chẳng có biện pháp gì hay ho, vừa hay anh trở về, anh đi Nguyên Hải đóng giả làm bạn trai của Cẩm Phồn, phá đám buổi xem mắt”.

“Không hay đâu?”

“Có gì mà không hay? Mau dậy đi, em đi tìm quần áo cho anh, trang điểm cho anh đẹp trai chút”, Trần Chỉ Tình hưng phấn nói: “Em phải gọi điện cho Cẩm Phồn nói cho cô ấy biết tin tốt này đã, đợi chút nữa anh đến thành phố Nguyên Hải bảo cô ấy đi đón anh, con nhóc đó trong lòng không biết đã thích anh nhiều thế nào đâu, hừ hừ, mấy ngày gần đây, mặc dù đã cố gắng kiềm chế lắm rồi nhưng trong lời nói của cô ấy vẫn không tránh khỏi muốn tìm hiểu tất cả về anh, lại còn sợ em giận nên cứ che che giấu giấu mãi, hi hi…”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.