Truyện Đỉnh Cấp Tông Sư - Tô Minh

Chương 143: Ảo tưởng sức mạnh




Thông thường mà nói, trong lúc quất roi mà có một người khác xông tới thì đáng lẽ ra người quất roi phải bỏ roi ra để né đòn tấn công của người kia mới phải.

Nhưng Tô Minh không hề coi Phùng Nam Phong ra gì.

Chiếc roi quất về phía Hà Hồng Lăng thì vẫn với tốc độ nhanh như chớp mà không bị ảnh hưởng gì.

“Bụp!”, tiếng roi quất lớn hơn.

Phùng Nam Phong nhìn thấy vậy thì phẫn nộ đến mức khóe mắt cũng giật liên hồi.

Tốc độ vung kiếm dài trong tay càng nhanh hơn, toàn thân bổ nhào về phía Tô Minh.

“Chết đi!”, hắn ta hét lớn, sắc mặt dữ tợn nhưng kèm theo vẻ phấn khích. Hắn ta ra tay vô cùng tàn độc, kiếm đã vung lên chém về phía cổ của Tô Minh.

Trong chớp mắt, Tô Minh vẫn với vẻ ung dung tự tại.

Anh khẽ nghiêng người rồi dễ dàng tránh được kiếm của Phùng Nam Phong.

Không chỉ vậy, Tô Minh còn chắn trước mặt Tiêu Nguyệt bảo vệ cho cô.

“…”, Phùng Nam Phong toát lên sát khí, vẻ phẫn nộ nhất thời bị dập tắt.

Bởi lúc này hắn ta hoàn toàn kinh hãi và chấn động.

Hắn ta trợn trừng mắt lên. Sao đối phương có thể làm được? Sao có thể?

Đừng thấy bước chân né tránh nhẹ nhàng của Tô Minh, thật ra cú né tránh kiếm của Phùng Nam Phong là điều vô cùng khó.

Nắm bắt thời cơ chuẩn xác, bước chân di chuyển nhanh. Ngoài ra, phán đoán của mắt cũng khiến người khác kinh ngạc. Chỉ cần xảy ra một chút sai sót là đã khó tránh được rồi.

Dù sao thì người ở cảnh giới tông sư sơ kỳ và trung kỳ đều không làm được. Còn Tô Minh lại dễ dàng làm được, hơn nữa còn làm được trong lúc quất roi.

Đồng thời lúc này…

“Bốp!”, roi thứ hai lại hung hăng quất lên người Hà Hồng Lăng.

Hà Hồng Lăng bị roi quất nát thịt gãy xương, trên mặt cũng bị quất be bét.

Cô ta đau như sắp ngất đi, máu me chảy đầy đất, kêu thảm mà không kêu nổi.

Dường như cô ta chỉ còn lại chút hơi thở cuối cùng.

Lúc roi thứ hai quất xuống thì Tô Minh quay đầu lại nhìn về phía Phùng Nam Phong.

Hắn ta bị Tô Minh nhìn mà cảm thấy mình như rơi vào hầm băng, ngay cả tim cũng như sắp bay ra ngoài.

Nỗi sợ hãi tột độ dấy lên trong lòng hắn ta. Hắn ta theo bản năng định lùi về sau.

“Bốp…”, Tô Minh lại tung quyền ra.

Rõ ràng là quyền không mạnh, thậm chí còn không có quang ảnh của chân khí, quyền phong cũng không có nhưng lại khiến Phùng Nam Phong không thể kháng cự.

Rõ ràng có thể nhìn thấy chưởng ấn nhưng chưởng ấn nhanh quá. Nhanh đến mức Phùng Nam Phong muốn ngăn lại và né tránh cũng không được.

“Bụp…”, quyền này đánh lên vai phải của Phùng Nam Phong.

Hắn ta bay ra ngoài, trong lúc đó vai phải của hắn ta nát bét, xương gãy hòa trộn với máu thịt…

Toàn thân hắn ta đều là máu, gần như chỉ còn lại một hơi thở, như sắp ngất đến nơi.

Lúc Phùng Nam Phong rơi xuống đất thì trông như con chó chết, toàn thân đều là máu tươi.

Trong ngoài phòng của biệt thự đều vô cùng yên tĩnh.

Kể cả Tiết Lâm dựa vào bàn thì cũng không đứng vững. Bà ta mềm nhũn ngã xuống đất, bị sợ đến nỗi toàn thân run rẩy.

Sao lại có thể như vậy?

Ông Trần cũng ngây người ra như hóa đá.

Trần Chỉ Tình và Tiêu Nguyệt cũng thế.

Lúc này Tứ trưởng lão đứng dậy nhìn chằm chằm vào Tô Minh. Ánh mắt già nua sáng lên, nhìn gắt gao không chớp mắt.

Phùng Nam Phong là đại sư huynh của Huyết Thần Tông, còn Hà Hồng Lăng là con gái tông chủ của Huyết Thần Tông. Hai người này đều với thân phận cao quý.

Nếu có thể cứu thì chắc chắn bà ta sẽ cứu cả hai người. Nhưng mọi việc xảy ra quá đột ngột nên không kịp cứu.

Roi thứ nhất của Tô Minh đánh lên Hà Hồng Lăng chưa mất một giây, chắc chắn là không kịp cứu.

Còn lúc quất roi thứ hai, Tứ trưởng lão đã phản ứng lại và định ra tay nhưng Phùng Nam Phong đã ra tay trước. Vì vậy bà ta mới chần chừ để nhường cơ hội cho Phùng Nam Phong.

Nhưng cuối cùng thì Hà Hồng Lăng bị nhận hai roi, còn Phùng Nam Phong bị trọng thương ngất đi.

Trên khuôn mặt già nua của bà ta là vẻ âm trầm, thất thần.

May mắn là bất luận Phùng Nam Phong hay Hà Hồng Lăng đều chưa chết.

Chỉ cần chưa chết là được.

Bà ta đâu biết rằng, đây là Tô Minh cố ý giữ lại mạng của hai người kia vì anh vẫn chưa làm rõ lý lịch của họ. Nếu giết đi thì sẽ mất thông tin, vì vậy anh mới giữ lại. Nhưng điều này không có nghĩa là sau này anh sẽ không giết.

“Chàng trai! Thực lực của cậu đúng là nằm ngoài dự liệu của tôi”, Tứ trưởng lão nói: “Chắc cậu còn trẻ tuổi? 20 tuổi chăng? Tuổi này mà có thực lực như này thì được coi là yêu nghiệt ở Huyền Linh Sơn rồi”.

Tô Minh quét nhìn bà ta một cái.

Từng này tuổi đầu mà mới ở cảnh giới thiên vị sơ kỳ? Đúng là rác rưởi, không biết còn kém Dương trưởng lão ở Cửu Hư Tông bao nhiêu lần nữa.

Nếu so với Phong Minh thì bà lão này cũng không phải là đối thủ. Mặc dù hai người đều ở cảnh giới thiên vị sơ kỳ nhưng khí tức của Phong Minh ổn định hơn bà lão này nhiều.

Bà lão này từng dùng đan dược, vì vậy cả đời sẽ mãi như này và không thể đột phá được.

Thấy Tô Minh không lên tiếng, bà lão tưởng Tô Minh bị hù dọa nên trong giọng nói đầy sát ý, có lực: “Cậu đánh trọng thương hai đệ tử của Huyết Thần Tông chúng tôi nên tôi ban cho cậu cái chết là xứng đáng”.

Tô Minh vẫn không lên tiếng, lặng lẽ xem bà ta biểu diễn.

Còn Tiết Lâm cũng thở phào nhẹ nhõm. Bà ta thấy Tô Minh không lên tiếng thì thầm nghĩ, chắc Tô Minh sợ rồi. Quả nhiên Tô Minh kém xa bà ta, vẫn may, vẫn may…

Bà ta đã đắc tội với Tô Minh. Nếu như ba người của Huyết Thần Tông đều không phải là đối thủ của Tô Minh thì bà ta sẽ hối hận chết mất?

“Nhưng trời cao có đức hiếu sinh, thiên phú của cậu tốt, ở giới thế tục cũng tự học thành tài, đây là điều không dễ. Tôi có thể cho cậu một cơ hội, tha chết cho cậu. Chỉ cần cậu bái tôi làm thầy, tôi sẽ bỏ qua chuyện cậu đánh trọng thương Hà Hồng Lăng và Phùng Nam Phong. Đồng thời, tôi có thể bảo đảm con đường võ đạo của cậu sẽ được lên tầm mới”, bà lão lớn tiếng nói.

Đúng kiểu vừa đấm vừa xoa. Trước tiên nói kiểu hù dọa Tô Minh, sau đó lại nói kiểu muốn thu nhận đệ tử, biết tính toán quá đi.

Tiết Lâm thấy vậy thì có chút ảo não…

Không ngờ bà lão này lại muốn nhận Tô Minh làm đệ tử? Tô Minh đúng là một bước lên tiên rồi! Từ nay về sau sẽ được làm đệ tử của Huyết Thần Tông ở Huyền Linh Sơn sao?

Quả nhiên không nên đắc tội với Tô Minh.

Mình đúng là xốc nổi quá. Nhưng bây giờ có hối hận cũng không kịp nữa rồi.

“Bà muốn làm sư phụ của tôi?”, cuối cùng Tô Minh cũng lên tiếng.

“Đúng thế!”, bà lão gật đầu. Bà ta dường như nhìn thấy cảnh Tô Minh kích động và phấn khích đứng trước mặt mình.

Nhưng…

“Bà cũng xứng á?”, khóe miệng Tô Minh nhếch lên nụ cười khinh bỉ: “Bà già thối! Sao bà không nghĩ xem có thể tiếp được một chiêu của tôi không?”

Lời nói vừa dứt, trong ánh mắt của Tô Minh lóe lên hàn quang.

Khí thế hùng hồn…

Thân hình di chuyển…

Âm thanh ầm ầm…

Trông anh cứ như con thú dữ bổ nhào về phía bà lão.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.