Truyện Đỉnh Cấp Tông Sư - Tô Minh

Chương 142: Gậy ông đập lưng ông




“Hì hì… Cuối cùng cũng đến rồi sao? Roi của bà đây đợi lâu lắm rồi”, Hà Hồng Lăng tức giận, ánh mắt sáng lên, nắm chặt cây roi trong tay mình.

Phùng Nam Phong cũng nheo mắt lại, trong ánh mắt toát lên vẻ lạnh lùng.

Hắn ta thề sẽ phải di chết Tô Minh ở trước mặt hai người đẹp tuyệt sắc là Trần Chỉ Tình và Tiêu Nguyệt, để cho hai người này biết thế nào là cường giả?

Tứ trưởng lão hếch mắt lên, đợi bao nhiêu lâu, cuối cùng cũng đến rồi? Đến sớm một chút thì có phải đưa Trần Chỉ Tình đi được sớm không?

“Haiz!”, ông Trần khẽ thở dài.

Tô Minh xuống xe rồi nhanh chóng đi vào bên trong biệt thự.

Rất nhanh anh đã đi đến bên ngoài phòng lớn của biệt thự. Khi nhìn thấy Trần Chỉ Tình không sao thì anh mới thở phào một cái. Khi nhìn thấy Tiêu Nguyệt thì trong lòng anh khẽ chấn động, sao Tiêu Nguyệt cũng đến đây? Đây là nhà họ Trần mà.

“Tô Minh! Anh mau đi đi!”, Tiêu Nguyệt xông ra, giọng nói như sắp khóc.

Cô lao đến trước mặt Tô Minh, vì cảm xúc dâng trào, tốc độ lại nhanh nên cô đâm sầm vào người Tô Minh, gần như là ôm chặt lấy anh.

“Tô Minh! Anh đừng vào! Anh sẽ chết đấy!”, Tiêu Nguyệt cũng không để ý mình đang ôm Tô Minh mà vừa nói vừa khóc.

“Tô Minh! Mau đi đi!”, Trần Chỉ Tình không lao ra nhưng lớn tiếng hét lên.

“Tiêu Nguyệt! Con làm cái gì vậy? Mau cút lại đây! Con gái con đứa, ôm với chả ấp, còn ra cái thể thống gì nữa?”, Tiết Lâm ở bên trong biệt thự quát lớn.

Ban đầu bà ta luôn khao khát con gái mình có thể tái hợp được với Tô Minh nhưng bây giờ…

Vì vậy, khi nhìn thấy con gái ôm chặt Tô Minh, đặc biệt là ôm trước mặt Phùng Nam Phong thì bà ta lập tức nổi nóng.

“Tô Minh! Cậu mau buông Tiêu Nguyệt ra! Nếu không tôi sẽ tố cáo cậu tội sàm sỡ người khác đấy”, Tiết Lâm sầm mặt lại quát lớn. Bây giờ bà ta nhìn kiểu gì cũng thấy Tô Minh không vừa mắt.

“Đi ư? Ha ha… Bây giờ muốn đi thì đi được chắc?”, Phùng Nam Phong cười ha hả, nhấc chân đi ra khỏi phòng lớn của biệt thự. Hắn ta đứng trước cửa nhìn Tô Minh với ánh mắt bỡn cợt, giọng nói đầy vẻ tàn nhẫn.

Đặc biệt là khi nhìn thấy Tô Minh và Tiêu Nguyệt gần như đang ôm chặt lấy nhau thì hắn ta hận nỗi không thể băm Tô Minh thành trăm mảnh. Người phụ nữ mà hắn ta để ý đến mà Tô Minh cũng dám động vào sao?

Hắn ta không hề cảm nhận được khí tức của tu giả võ đạo trên người Tô Minh. Tưởng ghê gớm lắm, ai ngờ còn không phải là tu giả võ đạo?

Đúng là một kẻ lừa đảo trắng trợn?

“Bụp…”, Hà Hồng Lăng còn ra tay trực tiếp hơn Phùng Nam Phong. Cô ta không nói nhiều mà vung roi trong tay lên, hóa thành hàn quang màu máu, tạo ra đường vòng cung trên không trung rồi quất về phía Tô Minh.

Tiếng roi quất rất mạnh, nghe như tiếng sấm.

Âm thanh như phá tan không trung, cây roi quất về phía Tô Minh mà không chút nương tay.

“Roi này có quất nát được thằng ranh này không?”, khóe môi Phùng Nam Phong giật giật. Sư muội vẫn bạo lực như vậy nhưng hắn ta thấy thích.

Ông Trần và Tiết Lâm sợ đến nỗi nín thở. Hai người đều là người bình thường, mặc dù Hà Hồng Lăng không quất roi về phía họ nhưng khí tức đó, âm thanh, hàn quang đó vẫn dọa họ chết khiếp.

Tiêu Nguyệt gần như quỳ sụp xuống. Bởi vì cô đứng quá gần Tô Minh nên lúc Hà Hồng Lăng quất roi khóa chặt Tô Minh thì cũng như khóa chặt cô.

Tiêu Nguyệt là người bình thường, đứng trước một tu giả võ đạo ở cảnh giới tông sư sơ kỳ dùng toàn lực để quất roi nên đủ thấy cô tuyệt vọng đến mức nào.

Cũng may một tay của Tô Minh ôm chặt lấy cô.

Trong chớp mắt, cây roi dường như sắp quất lên người Tô Minh, vẻ dữ tợn trên mặt Hà Hồng Lăng càng thể hiện rõ hơn.

Nhưng đột nhiên, Tô Minh giơ tay lên.

Tốc độ của anh nhanh như chớp, nhanh đến mức Hà Hồng Lăng và Phùng Nam Phong đều không nhìn rõ.

Tô Minh đã nắm chặt cây roi.

“Cô thích dùng roi lắm hả?”, Tô Minh quét nhìn Hà Hồng Lăng một cái rồi thản nhiên nói, sau đó thì dùng lực.

Thoắt cái, Hà Hồng Lăng không khống chế được mình. Cô ta cảm nhận được một lực mạnh truyền đến, dường như nằm ngoài sức tưởng tượng của cô ta….

Thân người cô ta nghiêng ngả rồi ngã sấp xuống.

Lúc ngã xuống, cô ta theo bản năng mà buông tay ra. Cây roi nhanh chóng rơi vào tay Tô Minh.

“Anh…”, Hà Hồng Lăng mặt biến sắc, sắc mặt tái nhợt. Cô ta vừa định nói gì thì nghe thấy tiếng ‘bụp’.

Đó là âm thanh của roi quất. Trong mắt cô ta phản chiếu chiếc roi của mình nhưng roi đó đang đánh đến phía cô ta.

Và người quất roi chính là Tô Minh!

Toàn thân Hà Hồng Lăng run lẩy bẩy, có là kẻ ngốc thì cô ta vẫn biết mình đã nhìn nhầm. Bởi thực lực của đối phương quá mạnh, còn mình thì không phải là đối thủ.

Trong chớp mắt, Hà Hồng Lăng định xoay người bỏ chạy nhưng suy nghĩ vừa lóe lên thì…

“Bụp…”, tiếng roi quất giòn tan vang lên.

Và chiếc roi quất lên người cô ta.

Hóa ra, chiếc roi này uy lực kinh người, khủng khiếp ngoài sức tưởng tượng.

Chiếc roi nhanh đến nỗi Hà Hồng Lăng không có thời gian và cơ hội né tránh.

Chiếc roi quất đến vai, đến cổ và đến mặt. Thịt trên vai bị roi quất rách, máu tươi chảy ra, vai cũng bị roi quất nhìn rõ xương thịt.

Cổ cô ta còn thê thảm hơn, thậm chí còn nhìn thấy cả xương cổ, còn mặt thì bị đánh be bét.

Bị thê thảm như này cũng tại Hà Hồng Lăng. Vì để tăng thêm uy lực của roi nên cô ta đã thêm rất nhiều dao hình lá liễu sắc nhọn lên thân roi. Đúng là gậy ông đập lưng ông.

“A…”, Hà Hồng Lăng đau đớn kêu lên thảm thiết. Cảm giác đau đớn thấu xương thịt khiến cô ta gào thét.

Sau đó Hà Hồng Lăng bị đánh bay ra ngoài.

Tất cả mọi người đều ngây người ra. Bởi vì cả quá trình diễn ra quá nhanh, tổng cộng chưa đầy mấy giây, ngay cả Phùng Nam Phong định ngăn cản cũng không có cơ hội.

Phùng Nam Phong ngây người tại chỗ, hắn ta nhìn Tô Minh mà vẫn chưa phản ứng lại.

Tiêu Nguyệt được Tô Minh đỡ lấy mà cũng đờ người ra, cả Trần Chỉ Tình cũng vậy.

Sắc mặt đáng chú ý nhất lúc này là Tiết Lâm.

Bà ta bầm tím mặt mày, đó là vẻ mặt của sự hối hận và sợ hãi.

Nhiều hơn cả là không dám tin. Bà ta đứng đó mà còn không đứng vững. Chẳng phải Phùng Nam Phong nói Tô Minh không là cái thá gì, rồi dễ dàng bị trấn áp, di chết sao? Sao lúc này lại…

“Bụp…”, đúng lúc này Tô Minh quất roi thứ hai, vẫn quất lên người Hà Hồng Lăng.

Có câu “Cô kính tôi một thước, tôi nhường cô một trượng”, trường hợp này lại ngược lại.

Cô ta định ép Trần Chỉ Tình đi theo, điều này vốn đã đáng chết rồi, chứ đừng nói đến việc dám dùng roi quất vào họ thì càng đáng chết hơn!

Chiếc roi khủng khiếp kia đã nhuốm màu máu, hóa thành đường vòng cung. Tiếng roi quất ghê tai đánh về phía Hà Hồng Lăng.

“Dừng tay!”, cuối cùng Phùng Nam Phong cũng phản ứng lại. Trên khuôn mặt anh tuấn của hắn ta xuất hiện sát ý, dường như không chút do dự mà rút kiếm dài ra, kiếm quang sáng bóng lao về phía Tô Minh.

Kiếm quyết cũng không ngừng gào thét, chân khí màu máu cũng dâng trào.

Mũi kiếm chỉ thẳng về phía Tô Minh rồi hắn ta triển khai thành thục “Thu Phong Lạc Diệp Kiếm”. Kiếm vung ra không chút nương tay, tràn đầy sát khí đâm thẳng về trước.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.