Cùng lúc đó.
Ở phía xa.
Tô Minh và Tư Sùng Tuấn cũng đến Vụ Ẩn Sơn.
Tàu con thoi khổng lồ bay giữa không trung.
Cả hai lại tự mình đi xuống.
"Cậu Tô, chúng ta men theo đại đạo Vụ Ẩn này là có thể tới vách núi Vấn Thiên rồi", Tư Sùng Tuấn giới thiệu: "Chỉ có thể đi hướng này, chứ đi nơi khác sẽ bị lạc".
Tô Minh không nói gì, chỉ im lặng đẩy nhanh tốc độ, càng lúc càng nhanh.
AzTruyen.net
Tư Sùng Tuấn mất sức chín trâu hai hổ, rồi dùng cả mấy con bài chưa lật mới suýt soát đuổi kịp Tô Minh. Đây còn là khi Tô Minh cố ý đợi Tư Sùng Tuấn.
Mấy phút sau.
Tô Minh dừng lại.
Tư Sùng Tuấn trợn mắt, kinh ngạc nói: "Nhiều người tụ tập ở đây làm gì thế?"
Sau đó, ông ta ngẩng đầu thấy cột sáng màu vàng phóng thẳng lên trời ở phía xa.
"Có Chí Bảo sắp xuất hiện ư?", Tư Sùng Tuấn sáng mắt, phấn khích nói.
Ngay lúc này.
Vô số người bên ngoài đường ranh giới cũng thấy Tô Minh và Tư Sùng Tuấn, nói chính xác hơn là thấy Tư Sùng Tuấn.
Rồi vội vàng nhường đường cho ông ta, vì Tư Sùng Tuấn mặc đồ của học viện Tiên Lạc.
Không thể đắc tội được.
Có người nhường đường, đương nhiên là tốt.
Tô Minh và Tư Sùng Tuấn đi vào bên trong.
Chẳng mấy chốc, cả hai đã đi đến trước mặt đường ranh giới.
"Cố sư huynh?", từ xa, Tư Sùng Tuấn đã nhìn thấy Cố Mãng. Ông ta cũng chỉ biết mình Cố Mãng, thoáng chốc bèn lộ ra vẻ mặt kính trọng.
"Tư Sùng Tuấn? Sao cậu lại tới đây? Không phải cậu xin về nhà hả?", lúc này, trong sáu, bảy đệ tử ngoại môn có người nhận ra Tư Sùng Tuấn, vội la lên.
"Xin chào sư huynh", Tư Sùng Tuấn không biết đối phương, nhưng vẫn vội vàng chào hỏi.
"Mau vào đi", sư huynh kia mở đường ranh giới ra để Tư Sùng Tuấn vào.
Cùng lúc đó, Tô Minh cũng bước tới, rồi đi vào theo.
Bấy giờ, bầu không khí chợt đọng lại!
"Nhóc con, cậu là ai? Ai cho cậu vào?"