Truyện Đỉnh Cấp Tông Sư - Tô Minh

Chương 141: Thấy sang bắt quàng làm họ




Không cho Tiêu Nguyệt cơ hội nói lại, cũng không cho Trần Chỉ Tình cơ hội phản ứng, Tiết Lâm liền kéo Tiêu Nguyệt xồng xộc vào trong phòng của biệt thự.

Trần Chỉ Tình tức đến nỗi tím mặt lại, hận nỗi không thể mắng người, hận nỗi không thể gọi vệ sĩ đến đuổi Tiết Lâm và Tiêu Nguyệt ra.

Nhưng lúc này cô không thể làm như vậy.

Nếu không, Phùng Nam Phong tức lên thì sẽ làm hại đến ông nội cô.

Lúc đi vào phòng, Tiết Lâm nhìn thấy mặt ông Trần sưng vù lên, ánh mắt còn run rẩy thì trong lòng thấy chấn động.

Ai dám tát vào mồm ông Trần vậy, trời đất ơi!

Phải biết rằng, nhà họ Trần có địa vị rất cao ở thành phố Dương Giang, đặc biệt là sau khi Tô Minh quay về, Trần Chỉ Tình lại trở thành người phụ nữ của Tô Minh thì ai mà dám đánh ông cụ Trần chứ?

Trừ khi…

Tiết Lâm lén nhìn đám người Phùng Nam Phong, Hà Hồng Lăng và Tứ trưởng lão của Huyết Thần Tông thì bà ta đã đoán ra, chắc chắn là ba người này ra tay.

“Xem ra đám người này có thân phận không đơn giản, thậm chí còn trên cả Tô Minh. Nếu không thì sao họ lại dám ra tay với ông Trần?”, Tiết Lâm thầm nghĩ.

Tiếp đó, Phùng Nam Phong bước lại bắt chuyện với Tiêu Nguyệt nhưng Tiêu Nguyệt không thèm tiếp.

Cô khác với mẹ mình. Mẹ cô muốn cô gả cho một người tốt, con rể càng giỏi càng tốt, không nhất thiết cứ phải là Tô Minh.

Nhưng Tiêu Nguyệt lại khác, cô luôn một lòng một dạ nhớ tới Tô Minh, ba năm không hề thay đổi, càng lúc càng kiên định, vậy thì làm sao lúc này lại tiếp chuyện Phùng Nam Phong được?

Cô không muốn tiếp nhưng Tiết Lâm lại muốn! Bà ta là người như nào chứ? Chỉ mấy câu mà đã phun hết thông tin ra rồi, càng lúc càng kích động.

Bà ta vốn không có dã tâm quá lớn, làm sao con gái bà ta có thể được gả cho người ở Huyền Linh Sơn chứ? Sao có thể? Và bà ta cũng chưa từng nghĩ theo hướng đó. Nhưng hiện giờ…

“Bác gái! Cái tên Tô Minh mà bác nói đến chẳng là cái thá gì sất? Bất luận là cháu hay sư muội của cháu thì chỉ cần một chiêu là giết nó ngay lập tức”, Phùng Nam Phong cười ha ha nói.

Chỉ mấy câu nói của Tiết Lâm là hắn ta có thể đoán ra, Tiêu Nguyệt cũng thích người đàn ông của Trần Chỉ Tình.

Suýt nữa Phùng Nam Phong ghen đến phát điên.

Một tên rác rưởi có thể bị mình đánh chết bằng một ngón tay mà lại tốt số trong giới thế tục vậy sao? Không chỉ có được trái tim của Trần Chỉ Tình mà có cả người đẹp Tiêu Nguyệt vừa đến này nữa? Trên đời còn lẽ công bằng không?

Hắn ta thầm nghĩ, đến thằng ranh như Tô Minh còn sướng như vậy thì sao mình lại không được?

Nếu như mình ở lại giới thế tục thì chắc chắn sẽ biến tất cả người đẹp trong giới thế tục thành ‘hậu cung’ của mình?

“Nhìn thấy vết roi trên đất không? Sư muội của cháu đánh đại vài roi đấy”, Phùng Nam Phong chỉ vào mặt đất, cười nói: “Sư muội và cháu ở cùng một cảnh giới, đều là cảnh giới tông sư. Kia là Tứ trưởng lão của Huyết Thần Tông, ở cảnh giới thiên vị. Tu giả võ đạo chia làm tụ khí, tông sư, thiên vị và tôn giả. Cái thằng Tô Minh mà bác gái nói ban nãy ý, nếu không có gì bất ngờ thì cùng lắm nó đang ở cảnh giới bán bộ tông sư thôi. Chỉ cần một ánh mắt của Tứ trưởng lão là đã có thể khiến nó sợ mất hồn rồi”.

Nghe thấy vậy, Tiết Lâm cảm thấy khó thở. Nếu như nhà họ Tiêu có thể bám được vào Huyết Thần Tông thì chẳng phải sẽ còn lợi hại hơn nhà họ Trần nhiều sao? Vậy thì bà ta còn bám lấy Tô Minh làm gì?

“Cậu Phùng! Tiêu Nguyệt nhà chúng tôi có thiên phú không?”, Tiết Lâm chớp mắt nói. Bà ta biết Trần Chỉ Tình có thiên phú đặc biệt nên được Huyết Thần Tông để ý đến, vậy con gái mình thì sao?

“Không có!”, chưa đợi Phùng Nam Phong lên tiếng thì Tứ trưởng lão ngồi ở ghế sofa phía xa, uống trà nói.

“Không có thiên phú thì không thể bước vào Huyết Thần Tông của các người sao?”, Tiết Lâm vẫn không từ bỏ, nói.

“Cháu có thể đảm bảo với bác gái là, có thể để cô Tiêu Nguyệt vào Huyết Thần Tông, chí ít có thể làm đệ tử ngoại môn. Đến lúc đó cháu sẽ chăm sóc tốt cho cô ấy, sớm muộn gì cô ấy cũng trở thành cường giả”, Phùng Nam Phong vội nói. Chỉ cần Tiêu Nguyệt vào Huyết Thần Tông thì sẽ ngoan ngoãn trở thành đồ của mình rồi?

Hà Hồng Lăng bĩu môi nhưng vẫn không lên tiếng ngăn cản. Cũng chả sao cả! Ở Huyền Linh Sơn, chỉ xinh đẹp mà thực lực không đủ thì cũng vô dụng. Cùng lắm là trở thành vợ lẽ thôi, vợ cả của Phùng Nam Phong chắc chắn phải thuộc về mình.

“Thật sao?”, sắc mặt Tiết Lâm đỏ ửng, hận nỗi không thể quyết định thay con gái.

Trần Chỉ Tình ở cách đó không xa cười mỉa dáng vẻ vô liêm sỉ và nịnh nọt của Tiết Lâm, đúng là ghê tởm.

“Đủ rồi!”, Tiêu Nguyệt đột nhiên lên tiếng quát lớn. Sau đó cô khoát tay mẹ mình ra, nói: “Mẹ! Nếu mẹ còn như vậy thì đừng trách con trở mặt. Mẹ quá…”.

Cô ta rất muốn nói tục.

Mẹ mình đúng là vô liêm sỉ.

Vô liêm sỉ đến nỗi khó nói.

Cô có thể hiểu được tâm tư của một người mẹ lúc nào cũng muốn con gái mình được gả cho người tốt. Nhưng mẹ cô lại coi con gái như món hàng, nhà nào ra giá cao là sẽ bán cho nhà đó sao?

Cô cảm thấy mẹ mình lật mặt còn nhanh hơn lật sách, thay đổi nhanh như chớp, chẳng trách mà Tô Minh coi thường, chế giễu cả nhà họ Tiêu.

“Nguyệt Nhi! Con nói năng kiểu gì vậy?”, Tiết Lâm có chút ngượng ngùng, trừng mắt nhìn con gái rồi vội nói với Phùng Nam Phong: “Cậu Phùng! Nguyệt Nhi nhà tôi được chiều quen rồi nên…”.

“Tiêu Nguyệt còn được, chỉ tiếc là có người mẹ ham hư vinh quá”, Trần Chỉ Tình nhìn thấy vậy thì thầm nghĩ.

Nếu như Tiêu Nguyệt cũng giống với mẹ mình thì Trần Chỉ Tình thật sự nghi ngờ mắt nhìn của Tô Minh. Vì dù sao Tiêu Nguyệt cũng từng là người phụ nữ của anh.

Cũng may, mắt nhìn của người đàn ông của mình không kém thế.

“Mẹ à! Chúng ta đi thôi! Mẹ còn thấy chưa đủ mất mặt sao?”, Tiêu Nguyệt kéo mẹ mình đi và nói.

Nhưng Tiết Lâm không muốn đi, vội nói: “Con vội cái gì? Con muốn đi thì đi đi!”

Tiết Lâm kiên định là sẽ không đi đâu hết. Bởi vì bà ta biết được một thông tin từ phía Phùng Nam Phong là Tô Minh đang từ Đế Thành quay về.

Nếu giờ bà ta đi thì chẳng phải sẽ không được chứng kiến chuyện gì sao?

“Mẹ…”, Tiêu Nguyệt suýt nữa tức đến phát khóc. Tất nhiên cô muốn đi nhưng lại không dám. Bởi vì nếu mình không có ở đây, với tính cách của mẹ mình khéo còn bán mình ngay tại chỗ ý chứ?

Cô cảm thấy đau lòng vô cùng! Không biết kiếp trước cô đã tạo nghiệp gì mà kiếp này có người mẹ như này chứ?

Cô cất bước đi đến bên cạnh Trần Chỉ Tình.

“Chị Chỉ Tình, xin lỗi chị. Mẹ tôi…”, Tiêu Nguyệt nhỏ giọng nói, cúi đầu có chút áy náy, có chút ngượng ngùng, có cả sự đau lòng không biết nên làm thế nào cho đúng.

“Không sao”, Trần Chỉ Tình chỉ nói hai chữ.

Sau đó Tiêu Nguyệt đột nhiên hỏi: “Những gì Phùng Nam Phong nói có phải là thật không? Nếu là thật thì chẳng phải Tô Minh sẽ gặp nguy hiểm? Anh ấy thật sự quay về sao?”, Tiêu Nguyệt hỏi với giọng lo lắng.

Nhưng Trần Chỉ Tình không nói gì, bởi hiện giờ cô cũng đang lo lắng.

Tiêu Nguyệt thấy Trần Chỉ Tình không nói gì thì dường như chắc chắn được gì đó. Nhất thời sắc mặt của cô có chút tái nhợt, cũng không nói gì.

“Quả nhiên cậu Phùng nói đúng, Tô Minh ở trước mặt cậu Phùng và Huyết Thần Tông của Huyền Linh Sơn chả là cái gì sất”, mặc dù Tiêu Nguyệt và Trần Chỉ Tình đã cố nhỏ giọng nói chuyện với nhau nhưng Tiết Lâm như người thành tinh cũng nghe thấy mấy câu. Cộng với sắc mặt của Trần Chỉ Tình và Tiêu Nguyệt nên bà ta cũng đoán ra được phần nào.

Bà ta đột nhiên cảm thấy vô cùng may mắn. May là hôm nay mình đến đây, nếu không thì còn tưởng Tô Minh lợi hại lắm! Ha ha…

Đúng lúc này…

“Kít, kít…”, bên ngoài biệt thự vang lên tiếng phanh xe gấp.

Tô Minh đã về!

Tô Minh quay về với tốc độ nhanh nhất có thể.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.