Truyện Đỉnh Cấp Tông Sư - Tô Minh

Chương 140: Người yêu cũ là thứ gì rất khó nói




“Chỉ Tình! Đừng chọc giận họ, thực lực quá đáng sợ...”, ông Trần cẩn thận đi đến bên cạnh cháu gái rồi nhỏ giọng nói. Đôi mắt già nua nhìn những vệt roi trên đất mà vô cùng hoảng sợ.

Trần Chỉ Tình nghe thấy vậy liền gật đầu.

Trước khi Tô Minh chưa quay về mà chọc giận đám Tứ trưởng lão thì chỉ có mình là chịu thiệt thôi.

Thậm chí lúc này Trần Chỉ Tình còn hối hận là đã gọi điện thoại cho Tô Minh.

Ba người trước mặt có thực lực vô cùng mạnh. Nếu như Tô Minh không phải là đối thủ của họ thì phải làm sao? Vậy thì gọi Tô Minh về có khác nào hại anh ấy.

“Chán thật!”, Hà Hồng Lăng bĩu môi, mình chỉ đánh đại mấy roi mà đã khiến Trần Chỉ Tình sợ đến nỗi mặt tái nhợt và không dám nói gì. Đúng là vô vị thật! Kẻ yếu thì mãi là kẻ yếu mà thôi.

Đúng lúc này…

“Ôi! Chỉ Tình! Nhà có khách?”, một giọng nói từ bên ngoài phòng lớn của biệt thự truyền vào, và đó là một người phụ nữ trung niên.

Mặc dù người phụ nữ này cũng tầm 40, 50 tuổi nhưng rất biết cách ăn mặc, vẫn giữ gìn được nhan sắc tràn đầy sức sống.

Bên cạnh bà ta là một cô gái hơn 20 tuổi vô cùng khí chất, cũng rất xinh đẹp.

Nhưng cô gái này lộ rõ vẻ khó xử, dường như là không muốn đến lắm.

“Lại đến rồi? Lại còn đến vào đúng hôm nay nữa?”, Trần Chỉ Tình nhìn bên ngoài biệt thự, trong lòng đầy vẻ bất lực.

Bởi vì người đến là Tiêu Nguyệt và Tiết Lâm là mẹ Tiêu Nguyệt.

Thời gian gần đây hai mẹ con nhà này thường xuyên đến đây. Rõ ràng mình đã thể hiện thái độ không hài lòng và chán ghét rồi nhưng hình như họ không cảm nhận được mà còn mặt dày đến.

Trần Chỉ Tình cũng đâu phải kẻ ngốc, chẳng phải Tiêu Nguyệt khó nhằn ở chỗ Tô Minh nên muốn nhờ phía mình sao?

Nhưng mình là bạn gái chính hiệu của Tô Minh, sao có thể giúp bạn trai mình và người yêu cũ nối lại tình xưa được?

Trần Chỉ Tình thầm mắng sao Tiêu Nguyệt không biết động não chút?

Mình không ra tay tát cho Tiêu Nguyệt hai cái là đã tốt lắm rồi, vậy mà còn mơ tưởng nhờ mình để khiến Tô Minh mềm lòng, đúng là suy nghĩ viển vông.

Nhưng ‘đánh kẻ chạy đi, không ai đánh người chạy lại’, người ta đã đến tận cửa thì cũng không thể đuổi về? Trần Chỉ Tình không muốn gặp nhưng cũng thấy khó xử…

Đặc biệt là Tiết Lâm, người đàn bà này rất thủ đoạn, mặt dày đến nhà mình mấy lần rồi. Đã thế lại còn trở thành chị em thân thiết với mẹ mình, không có gì làm là lại gọi video nói chuyện nữa, đúng là khâm phục. Hôm nay lại mò đến nữa.

Trần Chỉ Tình vốn lo lắng và sốt sắng về đám người của Huyết Thần Tông, giờ đây Tiêu Nguyệt và Tiết Lâm lại đến nên khiến cô muốn mắng người.

“Con bé Trần Chỉ Tình này sao sắc mặt khó coi thế nhỉ?”, Tiết Lâm lẩm bẩm nói.

Trong lòng bà ta thầm nghĩ, lẽ nào hôm nay Trần Chỉ Tình định đuổi mẹ con mình về sao?

“Mẹ à! Hay là chúng ta về đi!”, Tiêu Nguyệt thấp giọng nói.

Từ khi Tô Minh cải tử hoàn sinh quay về thì mẹ Tiêu Nguyệt bắt đầu nghĩ đủ cách để mình và Tô Minh nối lại tình xưa, ngày nào cũng đưa ra chủ ý cho mình.

Ví dụ như nhờ phía Trần Chỉ Tình cũng chính là mẹ gợi ý.

Tiêu Nguyệt không quên được Tô Minh, đặc biệt là ba năm sau Tô Minh quay về thì cô lại càng không đè nén được tình cảm của mình. Cộng với việc lần trước ngồi cùng máy bay khiến cô dường như nhìn thấy một tia hy vọng nhỏ nhoi.

Vì vậy, sau khi mẹ khuyên hết lần này đến lần khác thì Tiêu Nguyệt cũng làm theo.

Vì Tô Minh, vì tương lai có thể tái hợp với anh ấy thì kể cả mất thể diện, kể cả phải mặt dày đến nhà họ Trần thì Tiêu Nguyệt cũng làm.

Theo như lời mẹ nói là cố gắng trở thành chị em tốt với Trần Chỉ Tình, không cầu mong Trần Chỉ Tình có thể giúp mình tái hợp với Tô Minh nhưng chí ít cũng khiến Trần Chỉ Tình không ngăn cản mình nối lại tình cũ với Tô Minh.

Hơn nữa, việc mình đến đây cũng chứng tỏ mình nhún nhường, thừa nhận Trần Chỉ Tình làm chị, cũng là thái độ dễ chịu lắm rồi.

Chỉ cần có thể tái hợp với Tô Minh thì kể cả anh ấy có thêm những người phụ nữ khác thì Tiêu Nguyệt cũng không để ý.

Tiết Lâm càng không để ý. Theo như bà ta thấy, những người đàn ông có bản lĩnh thì chẳng có mấy ai chung tình.

Ví dụ như bố của Tiêu Nguyệt, mặc dù không dẫn về nhà nhưng cũng nuôi mấy cô bồ ở bên ngoài. Bà ta biết nhưng vẫn mắt nhắm mắt mở không thèm quan tâm.

Càng không nói đến một người đàn ông giống chiến thần như Tô Minh, nếu con gái bà ta có thể trở thành một trong những người phụ nữ của Tô Minh thì cũng coi như lãi lớn rồi.

Tất nhiên, là một người mẹ, bà ta cũng hiểu tâm tư của con gái mình. Con gái luôn một lòng nghĩ và nhớ đến Tô Minh nên đây cũng là lý do quan trọng bà ta muốn giúp.

“Vậy mà đã sợ? Đến mấy lần rồi còn gì nữa! Con sợ cái gì? Mặc dù con bé nhà họ Trần có lúc nói năng khó nghe nhưng cũng hiểu đạo lý, có giáo dục, sẽ không làm gì chúng ta đâu”, Tiết Lâm nói.

“Nhưng…”, Tiêu Nguyệt định lên tiếng phản bác.

“Nhưng cái gì? Lẽ nào con muốn cứ mãi thế này với Tô Minh sao? Theo như tốc độ phát triển hiện giờ của Tô Minh thì nếu con không mau chóng tái hợp với nó thì sau này con còn không có tư cách gặp mặt nó đâu”, Tiết Lâm hừ lạnh một tiếng, nói: “Thể diện quan trọng hay Tô Minh quan trọng đây?”

Sắc mặt Tiêu Nguyệt biến đổi, cô không nói gì mà hít một hơi thật sâu rồi gật đầu.

Đúng thế…

Thể diện quan trọng hay Tô Minh quan trọng?

Hai mẹ con họ rất nhanh đã đi đến trước cửa.

Trần Chỉ Tình vội đi ra, nói: “Hôm nay nhà tôi có khách, hai người về đi, mẹ tôi cũng không có nhà”.

Nghe thấy vậy thì Tiết Lâm và Tiêu Nguyệt đều có chút lúng túng.

Như này có khác gì đuổi người?

“Chuyện này…”, mặc dù Tiết Lâm mặt dày nhưng cũng không đến nỗi trơ trẽn, bà ta chuẩn bị quay về.

Nhưng đúng lúc này…

“Đợi đã!”, Phùng Nam Phong bước lại, nói.

Phải nói rằng, nhan sắc của Tiêu Nguyệt thật sự thuộc hàng cực phẩm, nếu so với Trần Chỉ Tình thì cũng không kém gì.

Phùng Nam Phong là một người đàn ông, là người trẻ tuổi nên lúc nhìn thấy Tiêu Nguyệt thì trái tim bắt đầu đập loạn nhịp.

“Đại sư huynh thật đúng là!”, Hà Hồng Lăng lẩm bẩm nói.

Cô ta có thiện cảm với Phùng Nam Phong, bởi hắn ta là người ưu tú nhất trong top thanh niên ở Huyết Thần Tông.

Vậy mà hôm nay sau khi nhìn thấy Trần Chỉ Tình thì con ngươi đại sư huynh như sắp rơi ra ngoài. Mặc dù che giấu tốt nhưng cô ta vẫn có thể cảm nhận được sự ngưỡng mộ và thèm khát của Phùng Nam Phong đối với Trần Chỉ Tình.

Giờ lại xuất hiện một người đẹp tuyệt sắc và hắn ta lại rung động rồi.

Hà Hồng Lăng cảm thấy không được vui cho lắm.

Người đẹp ở giới thế tục nhiều như vậy sao? Hơn nữa lại đẹp đến mê người.

Kể cả cô ta không thích nhưng cũng phải thừa nhận, bất luận là Trần Chỉ Tình hay cô gái trẻ vừa xuất hiện thì đều đẹp như tiên nữ.

Nếu cô ta là đàn ông thì chắc chắn cũng sẽ rung động trước nhan sắc thuần khiết đẹp mê người đó.

Phùng Nam Phong bước ra, lịch sự nói: “Chào bác, chào cô! Tôi là Phùng Nam Phong, đến từ Huyết Thần Tông của Huyền Linh Sơn”.

Hắn ta đã trực tiếp nói ra thân phận mình.

“Huyền Linh Sơn?”, tim Tiết Lâm đập rất nhanh, bà ta cũng từng nghe nói đến Huyền Linh Sơn trong truyền thuyết.

“Các người mau đi đi!”, Trần Chỉ Tình lớn tiếng nói.

“Chỉ Tình! Cũng không vội mà, mẹ cháu không có nhà sao?”, Tiết Lâm cười nói, trong lòng như có chủ ý khác.

“Mẹ à! Chúng ta mau về thôi”, Tiêu Nguyệt kéo vạt áo của mẹ mình. Cô ta rất không thích ánh mắt của Phùng Nam Phong. Mặc dù ánh mắt nó che giấu rất giỏi nhưng vẫn lộ ra suy nghĩ trong lòng hắn ta.

“Mẹ tôi không có nhà”, Trần Chỉ Tình nhìn Tiết Lâm rồi lạnh lùng nói.

“Không có nhà sao? Vậy chúng ta uống cốc trà đợi mẹ cháu cũng được”, Tiết Lâm vẫn không chịu về.

Nhà họ Trần có khách từ Huyền Linh Sơn đến? Đúng là không thể tưởng được.

Đặc biệt là dường như chàng trai họ Phùng này có ý với Tiêu Nguyệt nên bà ta lại ý nghĩ khác.

Lời ngỏ: Góp gạo đọc truyện chung​ Vì kinh phí mua bộ truyện này khá cao nên bạn nào có dư giả thì ủng hộ tụi mình một ít nhé, có thì quý còn không thì thôi k sao :big_smile:

https://nhantien.momo.vn/vietwriter


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.