Truyện Đỉnh Cấp Tông Sư - Tô Minh

Chương 139: Có ý đồ với Quỷ Linh Thể




Về cơ bản, một khối linh thạch có thể khiến người tu luyện võ đạo cảnh giới tụ khí đột phá một cảnh giới nhỏ.

Còn 10 khối linh thạch đã đủ khiến cho cường giả tông sư thăng cấp lên hai cảnh giới nhỏ rồi.

Muốn đổi 10 khối linh thạch, nhất định phải cần đến một lượng tài nguyên võ đạo cực lớn, cho dù bốn gia tộc bọn họ, cũng phải đưa ra bảo vật mà gia tộc trầy da tróc vẩy cất giữ mới có thể đổi được.

"Bốn gia tộc chúng ta góp một chút tài nguyên võ đạo, sau đó lão Cơ phái người đến Huyền Linh Sơn, tìm cách đổi 10 khối linh thạch", Công Tôn Hạ nhìn về phía Cơ Thương Hải, trong số bốn gia tộc, kể ra nhà họ Cơ có mối quan hệ thân thiết nhất với Huyền Linh Sơn.

Ngụy Chấn Phong, Lam Lại, cùng Công Tôn Hạ không khỏi nhìn về phía Cơ Thương Hải, chờ đợi quyết định của ông ta.

Cơ Thương Hải trầm mặc ước chừng mười mấy nhịp thở, cuối cùng cũng gật đầu.

---

Hội đấu giá Tứ Đỉnh.

Tô Minh ngồi chiếc Maybach s680 chậm rãi chạy về phía viện võ đạo nhà họ Diệp.

Tô Minh tựa đầu vào ghế, nhắm mắt dưỡng thần.

Đột nhiên, điện thoại di động vang lên.

Trong lòng Tô Minh khẽ động, lấy điện thoại di động từ trong Nhẫn không gian ra.

Là Chỉ Tình gọi tới.

"Chỉ Tình", Tô Minh nhận điện thoại, cười nói.

"Minh, anh mau về Dương Giang đi, em sợ lắm", Trần Chỉ Tình ở trong điện thoại khóc nức nở, còn có chút căm phẫn.

"Làm sao vậy? Bình tĩnh, em nói đi", khuôn mặt Tô Minh biến sắc.

"Có một bà lão đột nhiên đi tới nhà họ Trần, muốn mang em đi, em không thể không đồng ý", Trần Chỉ Tình tức giận nói: "Bà ta nói, nếu ngày hôm nay em không đi cùng bà ta, thì bà ta sẽ tiêu diệt nhà họ Trần, cưỡng ép em đi. Thực lực của bà ta rất mạnh", Trần Chỉ Tình hạ giọng.

"Không cần sợ, anh trở về bây giờ, hai tiếng nữa sẽ đến nhà họ Trần", Tô Minh nói.

"Dạ", Trần Chỉ Tình lúc này mới yên tâm.

Rồi sau đó ngắt điện thoại.

Tô Minh gọi điện thoại cho Diệp Mộ Cẩn, để cho cô ta nhanh chóng sắp xếp một chiếc phi cơ riêng.

"Nhanh như vậy đã có người có ý đồ với Quy Linh Thể?", Tô Minh lẩm bẩm, trong ánh mắt hiện lên một tia lạnh lẽo.

Quy Linh Thể được điều trị xong quả thực rất lợi hại.

Thể chất võ đạo đỉnh cao.

Bị để mắt tới cũng là bình thường, chỉ có điều Tô Minh thật không ngờ, nhanh như vậy đã bị để mắt?

"Không cần biết đó là ai, chỉ cần có ý đồ với Chỉ Tình, đều phải chết!", Tô Minh đằng đằng sát khí nói.

Cũng trong lúc đó.

Thành phố Dương Giang.

Nhà họ Trần.

Phòng khách biệt thự nhà họ Trần.

Ông Trần đang nói chuyện với mấy vị khách bằng một thái độ dè dặt.

Khuôn mặt ông Trần có chút sưng, trên mặt còn có dấu bàn tay.

Ngồi trên ghế sô pha là một bà lão lưng gù, tóc bạc trắng, hơi thấp, cụt một tay, khuôn mặt bị liệt, da mặt sần sùi, nhiều nếp nhăn, nhìn qua quả thật dọa người.

Bên cạnh bà lão còn có một đôi nam nữ.

Hai người nam nữ đều rất trẻ.

Trong tay người đàn ông cầm một cây kiếm, mặc áo trắng, mái tóc dài, có khí chất tự nhiên phóng khoáng.

Người con gái mặc bộ đồ đỏ, trên tay cầm một cây roi, cây roi dài lộ ra huyết sắc, dường như được làm bằng da rắn, trên roi có mấy mũi mác nhọn hoắt chói mắt, sắc bén lạnh lùng.

Người con gái buộc tóc đuôi ngựa, dung mạo rất khá, nhưng trên khuôn mặt xinh đẹp lại lộ ra vẻ tàn nhẫn cùng kiêu ngạo.

"Trần Chỉ Tình, thật đúng là cho cô thể diện mà không biết giữ, Huyết Thần Tông chúng tôi coi trọng cô, là vinh hạnh của cô. Cô chỉ là một con kiến hôi ở cái giới thế tục, không biết cảm ơn thì thôi đi, còn ra sức từ chối, nếu không phải là Tứ trưởng lão không cho phép, tôi đã sớm dùng roi quật cô sống dở chết dở rồi", người con gái mặc áo đỏ nở một nụ cười tàn nhẫn nói, càng nhìn Trần Chỉ Tình càng khó chịu, như thể nhìn con kiến hôi làm cho người ta chán ghét.

"Sư muội, đừng làm cô ấy sợ", người đàn ông mặc đồ trắng cầm kiếm cười nói.

"Tiền bối, ý tốt của bà tôi xin nhận, nhưng người đàn ông của tôi có thể dạy cho tôi võ đạo", Trần Chỉ Tình hít một hơi thật sâu, không nhìn người đàn ông cầm kiếm cùng người con gái cầm roi, mà nhìn về phía bà lão lưng gù, khom người nói, trong ánh mắt hiện lên sự căm phẫn cực điểm.

Mấy người này không hề có lý lẽ, đi tới nhà họ Trần, rõ ràng ông nội đã tiếp đón vô cùng chu đáo, kết quả bởi vì cô cự tuyệt theo bọn họ đến Huyền Thần Tông Huyền Linh Sơn, liền ra tay đánh ông nội...

Thậm chí, mấy người vệ sĩ nhà họ Trần đến giờ cũng không rõ sống chết.

"Người đàn ông của cô?", bà lão ngẩng đầu, giậm cây quải trượng trong tay, lớn tiếng nói: "Người đàn ông của cô là cái thá gì mà có thể dạy cô giỏi võ đạo? Thể chất của cô đặc thù, Huyền Linh Sơn mới là nơi trở về của cô, Huyền Thần Tông mới là nhà của cô!"

"Hahaha, cười chết mất, Trần Chỉ Tình, cô có tin hay không, người đàn ông trong miệng của cô, tôi đây chỉ cần quật một roi là chết, thực đúng là ếch ngồi đáy giếng", người con gái mặc áo đỏ nhịn không được cười rộ lên: "Người đàn ông của cô cũng là con kiến hôi, còn đòi dạy cô? Dựa vào đâu vậy? Đã thế cô còn tin tưởng, buồn cười chết mất thôi".

"Được rồi, Hồng Lăng, đừng cười nữa, cô Trần là người giới thế tục, không hiểu được võ đạo cũng là chuyện bình thường, muốn trách chỉ có thể trách người đàn ông của cô Trần lừa dối cô ấy", người đàn ông mặc đồ trắng cầm kiếm mở miệng nói, ánh mắt nhìn về phía Trần Chỉ Tình, mang theo vẻ dịu dàng cùng một tia mến mộ: "Cô Trần vận khí rất tốt mới gặp được chúng tôi, nếu không vẫn còn bị người ta lừa dối".

"Người đàn ông của tôi không phải kẻ yếu", Trần Chỉ Tình siết chặt bàn tay, nhịn không được muốn phản bác lại một câu, tức muốn bể phổi.

Bà lão đột ngột đứng lên: "Không chờ được người đàn ông của cô trở về thì cô không chịu chết tâm, nếu đã như vậy thì chúng tôi sẽ chờ thêm một chút, trong khoảng thời gian chờ đợi, bà lão này sẽ nói với cô một chút về phân chia võ đạo. Người tu luyện võ đạo từ tầng thấp cho đến cao, có thể chia thành tụ khí, tông sư, thiên vị và tôn giả!"

Giọng nói của bà lão mặc dù già nua nhưng rất có khí thế, lạnh lùng nhưng mang theo vẻ kiêu ngạo.

"Cô ấy là Hà Hồng Lăng, còn cậu ấy là Phùng Nam Phong", bà lão chỉ tay về phía người con gái cầm roi cùng người đàn ông cầm kiếm: "Bọn họ là thiên tài hiếm có mười năm mới xuất hiện, Hồng Lăng năm nay 23 tuổi nhưng đã là tông sư sơ kỳ, còn Nam Phong năm 24 tuổi cũng là tông sư sơ kỳ".

Được bà lão nhắc tên, Hà Hồng Lăng và Phùng Nam Phong khẽ ngẩng đầu.

"Còn cô Trần Chỉ Tình, là tụ khí trung kỳ, phải biết rằng, dựa vào thể chất cùng thiên phú võ đạo của cô, nếu có người đào tạo, so với Hồng Lăng cùng Nam Phong chắc chắn mạnh hơn rất nhiều", bà lão lớn tiếng hơn một chút: "Kết quả cô theo người đàn ông của cô tu luyện, đến nay mới chỉ là tụ khí trung kỳ! Chỉ bằng người đàn ông của cô hoàn toàn có thể làm chậm trễ con đường võ đạo của cô, phí phạm thiên phú, tôi có giết cậu ta cũng là lẽ phải!"

Bà lão càng nói càng giận!

"Tiền bối, bà cũng không hề nắm rõ tình hình thực tế", Trần Chỉ Tình lạnh lùng nói.

Thể chất của cô đặc thù, gần đây mới được Tô Minh giải quyết hết hậu họa, mới có thể tu luyện.

Còn bà lão này ở đây nói nhăng nói cuội, bà ta thì biết cái đếch gì?

Nếu không phải sợ chọc giận bà lão, khiến bà ta trực tiếp tàn sát cả nhà họ Trần, cô thật muốn chửi bậy.

"Tình hình thực tế? Tình hình thực thế chính là, Tứ trưởng lão của chúng tôi chính là Thiên Vị!!! Thiên Vị chân chính!", Hà Hồng Lăng quát lên: "Biết cái gì là Thiên Vị không? Chắc chắc cô cũng không biết".

"Tôi...", Trần Chỉ Tình bị chặn cứng họng, thật sự cô không biết Thiên Vị, thậm chí còn chưa từng nghe qua.

"Tôi cái gì mà tôi? Tốt nhất là gọi điện thúc giục người đàn ông của cô nhanh lên một chút, mẹ, Tứ trưởng lão đích thân tới, công chúa của Huyền Thần Tông đích thân tới, đại sư huynh cũng đích thân tới rồi, vậy mà lại để cho chúng tôi chờ với đợi, thật sự đáng tức giận".

Hà Hồng Lăng đột nhiên giơ cây roi trong tay ra hung hăng quất một cái xuống đất, nhất thời, bụi bay mù mịt trong không khí, trên mặt đất xuất hiện một đường sâu hoắm, vết roi chướng mắt xuất hiện ngay tức khắc.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.