Truyện Đỉnh Cấp Tông Sư - Tô Minh

Chương 136: Bài tẩy của Phong Minh




“Vút…”

Thanh đao lướt nhanh, ma sát với không khí tạo lên âm thanh chói tai, nhiệt độ trong không khí trở nên nóng hầm hập.

Chớp mắt.

Theo góc độ của Tiêu Nhược Dư và Dì Cầm, thanh đao chuẩn xác mà đâm về phía tay Tô Minh.

Họ cảm thấy tay Tô Minh nhất định sẽ bị thanh đao chém thành từng mảnh vụn.

Tô Minh quá tự tin rồi.

Mặc dù anh là cảnh giới thiên vị.

Là thiên tài vô địch, vượt quá sức tưởng tượng của mọi người.

Nhưng Phong Minh cũng là cảnh giới thiên vị!

Sao anh lại không dùng vũ khí chứ?

Trong một trận chiến đẳng cấp cao thì tự tin kiểu này chính là yếu tố quyết định thắng thua, một chiêu là đủ để có kết quả rồi.

Nhưng…

Cảm xúc lo lắng, tiếc nuối, hụt hẫng vừa dâng lên trong lòng hai người.

Thì đã bị cảnh tượng trước mắt làm cho nghệt ra.

Khung cảnh như đang bị nhấn nút tạm dừng.

Tay Tô Minh đã tóm được thanh đao đen.

Tóm lấy sống đao.

“Anh…”, vẻ mặt Phong Minh thay đổi.

Kinh hãi!

Hắn ta vô thức dùng lực, huy động chân khí truyền vào đao muốn tiếp tục di chuyển lưỡi đao chém Tô Minh.

Nhưng vô dụng.

Thanh đao như thể bị phong ấn.

Hắn ta không thể dịch chuyển nổi nó.

“Đao tốt đấy nhưng đáng tiếc, trình độ dùng đao của anh quá kém”, Tô Minh bình thản nói.

Đồng thời, anh đột nhiên dùng sức.

Năm ngón tay anh như đâm sâu vào trong thân đao, nắm thật chặt lấy nó.

Tô Minh nhấn mạnh ngón tay.

Tay của Phong Minh cảm nhận được một cơn đau đớn không gì sánh nổi. Bàn tay nắm lấy chuôi đao của hắn ta bởi vì run lên mà không thể nắm chặt lấy nó được nữa.

Hắn ta buông tay.

Thanh đao rơi vào tay Tô Minh.

Phong Minh sửng sốt!

Đối phương dùng tay không để đỡ đao? Hơn nữa còn cướp lấy thanh đao từ tay hắn ta? Chuyện này… Chuyện này đối với một đao tu mà nói thì là một sự sỉ nhục không gì sánh được!

Cảm giác nhục nhã khiến tinh thần võ đạo của Phong Minh như muốn sụp đổ. Hắn ta nhìn chằm chằm Tô Minh, đồng tử co chặt. Bị sỉ nhục một cách ác liệt khiến sự tức giận và sát khí của hắn ta bốc lên ngùn ngụt đến nỗi khiến người ta cảm tưởng như nó sắp hóa thành thực thể vậy.

“Vút…”, mà Tô Minh sau khi cướp được thanh đao thì không thèm liếc một cái, anh ghét bỏ vung tay lên, ném thanh đao đi.

Tốc độ rất nhanh.

Nhanh đến mức ngay cả dì Cầm và Tiêu Nhược Dư đều không nhìn rõ.

Họ chỉ nghe được âm thanh rất nhỏ lại vô cùng dồn dập phá vỡ không khí.

“Rắc!”

Sau đó, thanh đao đâm thẳng vào tấm thủy tinh trên cửa sổ sát đất nằm bên phải tiền sảnh.

Thanh đao cắm sâu tới ngập nửa chuôi.

Tiêu Nhược Dư há miệng, cảm thấy mình bị hoa mắt. Sao… Sao có thể?

Rốt cuộc sức lực của anh phải mạnh đến mức nào? Tấm thủy tinh đó là kính cường lực cấp một, ngay cả đạn cũng không thể xuyên qua được!

Tiêu Nhược Dư thậm chí còn muốn chửi bậy!

Không những thế cô ta còn lờ mờ thấy được trên thân thanh đao đen cắm vào thủy tinh còn có vệt lõm hình 5 ngón tay.

Đó là dấu vết mà Tô Minh để lại!

Rốt cuộc sức lực của một người phải mạnh mẽ hung tàn đến mức nào mới có thể lưu lại dấu tay trên một thanh đao được rèn giũa, đúc luyện trăm ngàn lần, lại còn được thêm vào vật liệu làm tăng độ cứng chứ?

Phong Minh hơi sợ hãi, hắn ta cảm thấy đối diện với mình không phải là người mà là một hung thú vô cùng tàn nhẫn.

Khí thế của Tô Minh quá mạnh mẽ.

Ánh mắt Phong Minh lóe lên, suy nghĩ trong đầu hắn ta liên tục thay đổi.

Hắn ta thừa nhận mình đánh giá sai lầm Tô Minh rồi. Nếu cho hắn ta một cơ hội nữa thì hắn ta nhất định sẽ không khiêu khích anh, tuyệt đối sẽ không đánh lén khi đang bắt tay với anh.

Nhưng hiện tại hối hận thì có tác dụng gì? Điều hắn ta nghĩ đến lúc này là làm thế nào để sống sót?

Rất nhanh Phong Minh đã nhìn thấy gì đó. Hóa ra trong tiền sảnh có một cái giá treo vài loại binh khí, có đao, có kiếm…

Những thanh đao, kiếm đó đều do Tiêu Nhược Dư sưu tầm, dù sao hội Tứ Đỉnh cũng là hội đấu giá, không thiếu bảo vật.

Mấy thanh binh khí này không được coi là cao cấp nhưng cũng không kém, thậm chí vẻ ngoài còn rất đẹp nên được bày trong sảnh làm trang sức.

Phong Minh nhìn vào một thanh đao dài trong số đó.

Phong Minh khi có đao và khi không có đao là hai người hoàn toàn khác nhau!

Bởi vì hắn ta là đao tu.

Phong Minh rốt cuộc vẫn là Phong Minh, hắn ta không phải công tử bột hay tên vô dụng, nghĩ là làm, không hề do dự. Hắn ta lộn vòng trên đất, xông thẳng về phía bên trái giá binh khí như một cơn gió.

Tốc độ vô cùng nhanh.

“Tô Minh, hắn định…”, Tiêu Nhược Dư vô thức nhắc nhở Tô Minh đáng tiếc vẫn không kịp. Tốc độ của Phong Minh quá nhanh, hắn ta đã lấy được một thanh kiếm dài rồi.

Lại có được vũ khí khiến tinh thần Phong Minh thả lỏng hơn nhiều.

“Tô Minh, sao anh không ngăn cản? Hắn là đao tu đấy!”, Tiêu Nhược Dư có hơi trách móc cùng sốt ruột mà nói với Tô Minh.

“Con khốn”, Phong Minh thầm chửi Tiêu Nhược Dư, cả người hắn ta lại đứng đối diện với Tô Minh, mau chóng điều chỉnh trạng thái đến mức tốt nhất, mắt nhìn chằm chằm vào anh, không chớp lấy một cái.

Tô Minh cười nhạt.

Ngăn Phong Minh cầm đao? Cần thiết sao? Hắn ta có đao hay không thì đối với anh cũng không khác mấy.

“Cậu Tô, tôi thừa nhận là tôi đánh giá sai anh rồi. Tôi xin lỗi vì hành xi hỗn láo của mình lúc trước. Chúng ta làm bạn đi? Anh xem, tôi và anh đều là thiên vị sơ kỳ, cần gì phải so đo với nhau?”, Phong Minh nói.

Hắn ta cười khổ, như thể thật sự biết mình sai rồi.

Nhưng nếu nhìn kỹ thì sẽ thấy thanh kiếm trong tay hắn ta hơi rung lên.

Tô Minh không đáp mà im lặng nhìn hắn ta diễn.

“Cậu Tô, tôi thành tâm thành ý khom lưng xin lỗi anh! Hôm nay, chúng ta không đánh không quen, sau này tôi đến Huyền Linh Sơn nhất định sẽ mời anh đến làm khách!”, Phong Minh tiếp tục nói, thậm chí còn thật sự hơi cong lưng xuống.

Nhưng trong lúc không ai nhìn thấy, khuôn mặt hắn ta hiện lên vẻ tàn nhẫn cùng oán hận.

Đột nhiên!

Nhân lúc đang khom lưng xuống, Phong Minh bất ngờ ra tay.

Rõ ràng còn đang chân thành xin lỗi lại đột nhiên tấn công.

“Tứ Hải Bát Hoang trảm!”, Phong Minh hét lên, đứng thẳng người rồi vung đao.

Khuôn mặt hắn ta tràn đầy vẻ tự tin cùng tàn nhẫn.

Nhất thời, đao ý khủng khiếp tràn ra vang lên âm thanh như thể rít gào, nó như một con mãnh thú thời thái cổ đang gầm rú!

Ánh sáng xám đen từ thanh đao dần phóng to như một con rồng đang bay lượn trong không trung rồi chém thẳng về phía Tô Minh.

Ánh sáng từ thanh đao cùng đao ý kết hợp với nhau càng lúc càng đến gần Tô Minh, càng lúc càng sắc bén, như thể một lưỡi dao từ trên trời hạ xuống có thể chém đứt mọi thứ.

Tứ Hải Bát Hoang Trảm là chiêu thức mà Phong Minh đã tu luyện rất nhiều năm, cũng là con bài tẩy của hắn ta, khi kết hợp với đao ý thì uy lực có thể chiến thắng cả những kẻ thuộc cảnh giới thiên vị trung kỳ.

“Hắn chết chắc rồi”, Phong Minh nghiến răng nghiến lợi mà nghĩ. Hắn ta vô cùng hưng phấn, có thể giết được kẻ mạnh, thậm chí còn là một thanh niên thiên tài vô cùng mạnh mẽ là chuyện khiến người ta rất có cảm giác thành tựu, không phải sao?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.