Truyện Đỉnh Cấp Tông Sư - Tô Minh

Chương 132: Đặt lòng tin vào Tô Minh




Nhưng mặt Tô Minh lại đầy vẻ nghiêm túc.

Hít sâu một hơi, Tiêu Nhược Dư cuối cùng vẫn quyết định tin tưởng Tô Minh.

Dù gì, cô ta cũng không sợ Tô Minh sẽ làm gì, một khi Tô Minh mà có ý đồ xấu gì thì cô ta sẽ hét lên thật to, chuông cảnh báo âm thanh bên trong phòng sẽ vang lên, người bên ngoài trung viện và tiền sảnh đều sẽ nghe thấy, dì Cầm sẽ ngay lập tức vào đây để cứu mình.

Tiêu Nhược Dư nằm lên trên giường.

“Nằm xong rồi thì bình tĩnh lại, đầu quay về phía tôi”, Tô Minh nói không khách sáo, anh tuỳ ý ngồi xuống một bên giường.

Tiêu Nhược Dư lại càng xấu hổ nhưng cũng chỉ đành làm theo lời Tô Minh nói.

“Bình tĩnh!”, Tô Minh nhắc lại một lần nữa.

Tiêu Nhược Dư chỉ đành âm thầm đếm số trong lòng một, hai, ba, bốn, năm…

Mà Tô Minh thì rất nhẫn nại chờ đợi.

Dần dần, Tiêu Nhược Dư đã thực sự bình tĩnh lại.

“Có thể sẽ hơi đau, cô cần có sự chuẩn bị tâm lý sẵn sàng, cho dù đau cũng không được cử động, nếu không thì nhan sắc của cô sẽ bị huỷ hoại”.

Lúc anh cảnh cáo, một chiếc hộp vuông vắn khắc đầy hoa văn cổ xuất hiện trong tay Tô Minh.

Chiếc hộp bật mở đẩy ra chín cây châm vàng.

Thủ pháp của anh vô cùng thần kỳ, chín cây châm vàng như dính trên bàn tay anh.

Châm xuống.

Cách châm cứu của anh, nếu có người ngoài nhìn thấy thì tuyệt đối sẽ bị doạ cho sợ khiếp vía, bởi vì, anh dứt khoát châm liền chín cây châm một lúc.

Nhanh vô cùng, dùng lực cũng rất mạnh.

Như thế, có cảm giác Tô Minh chẳng may run tay một cái thì sẽ chọc mù mắt của Tiêu Nhược Dư.

Nhưng trên thực tế, chín cây châm vàng kia cắm rất chuẩn xác dọc theo vết sẹo từ mắt đến tai của Tiêu Nhược Dư.

Chín cây châm vàng phân bố rất đều.

Gương mặt Tiêu Nhược Dư hơi trắng bệch, khẽ cắn chặt môi vì cảm giác đau nhói.

Nhưng cô ta cũng không dám cử động, đến cả hít thở cũng không dám.

Sau khi châm, Tô Minh bắt đầu chuyển động chín cây châm vàng, nhưng không phải là kiểu chuyển động lung tung mà là có phương hướng, có tiết tấu, có sức lực, thậm chí có trình tự.

Tóm lại, cực kỳ phức tạp.

Có một số châm là chuyển động ba vòng, có cái lại tám vòng, có cái lại là ngược chiều kim đồng hồ, có cái lại là thuận chiều kim đồng hồ, có cái lại cắm sâu ngập đến nửa kim, có cái lại như thể chưa cắm được xuyên qua lớp da.

Quái dị hơn là, theo sự chuyển động không ngừng của kim châm, có một luồng khí đục màu tím và đen bốc lên từ chỗ vết sẹo, rất nhạt nhưng quả thực có tồn tại.

Thời gian từ từ trôi đi.

Dần dần, Tiêu Nhược Dư không còn cảm thấy đau nữa, ngược lại, cảm thấy hơi ngứa, giống như thể vết thương đang lên da non vậy.

Thêm đó, cô ta cảm thấy từ chỗ vết sẹo dường như đang chảy máu.

Còn có cảm giác nóng rát.

Lúc bắt đầu cô ta nhắm chặt mắt nhưng qua một lúc cô ta không còn căng thẳng như trước nữa, từ từ mở mắt ra, trong đôi mắt to tròn là hình ảnh đảo ngược của gương mặt Tô Minh, biểu cảm cực kỳ nghiêm túc.

Thời gian tiếp tục trôi.

Đại khái khoảng một tiếng sau.

Cuối cùng Tô Minh thu lại châm.

“Trị liệu bước đầu đã xong, vết sẹo chưa biến mất hoàn toàn, vẫn còn vết mờ mờ, vết mờ này tôi sẽ cho cô Tiêu một ít thuốc bôi, sau khi bôi xong, nhiều nhất là ba ngày vết sẹo sẽ hoàn toàn biến mất”, Tô Minh cất lời.

Nhưng Tiêu Nhược Dư lại như thể không nghe thấy gì, cô ta ngồi thẳng dậy, đi vào trong nhà vệ sinh.

Trong nhà vệ sinh có gương.

Sau đó…

“Ôi… trời ơi!!!”, ở trong gương, cô ta dùng tay che miệng mình lại, nước mắt chảy ròng ròng.

Kích động đến mức toàn thân run lên.

Quả thực chưa khỏi hẳn, quả thực vẫn còn một chút dấu vết nhưng mà một chút đó có thể bỏ qua, nếu không nhìn kỹ thì cũng không phát hiện ra.

Thần kỳ nhất là, vết sẹo vốn dĩ lồi hẳn lên khỏi bề mặt da giờ đã không còn nữa.

Thần kỳ, không, phải nói là kỳ tích.

Kết quả còn tốt hơn gấp cả chục lần so với tưởng tượng của cô ta.

Không còn vết sẹo trên mặt nữa, gương mặt của Tiêu Nhược Dư đẹp hơn nhiều, làn da trắng nõn nà không tì vết như da em bé.

Kết hợp với ngũ quan tinh tế trên khuôn mặt, rất đẹp.

“Nhìn xong chưa? Xong rồi thì sau đây tôi sẽ trị liệu kiếm ý ứ đọng bên trong kinh mạch của cô”, Tô Minh nói.

Tiêu Nhược Dư lúc này mới đi ra, hai mắt vẫn hoe đỏ.

“Cảm ơn, cảm ơn, Tô Minh, cảm ơn!”, cô ta xúc động muốn chết, hận không thể xông lên tặng cho Tô Minh một nụ hôn, Tô Minh đã cho cô ta một cuộc đời mới.

“Nên làm thôi”, Tô Minh cười nói, vốn dĩ chỉ là một giao dịch, hơn nữa, anh cảm thấy mình còn được lời, hiệu quả của cây nhân sâm nghìn năm kia tốt đến giật mình.

“Sau đây cần phải làm thế nào?”, Tiêu Nhược Dư hỏi, cô ta đã tin tưởng hoàn toàn vào Tô Minh.

“Luồng kiếm khí tắc trong kinh mạch của cô nằm ở chỗ nào?”

“Ở đây”, Tiêu Nhược Dư chỉ vào vai trái của mình.

“Phải lộ ra ngoài”.

Bỗng nhiên, Tiêu Nhược Dư hơi xấu hổ ngừng lại.

Chẳng lẽ, mình phải cởi áo để lộ da thịt ở trước mặt Tô Minh sao?

“Không cần cởi áo, có kéo không? Cắt ống tay áo bên trái đi là được”, Tô Minh cười nói, anh nhìn ra được sự do dự của Tiêu Nhược Dư.

Tiêu Nhược Dư lúc này mới thở phào, vội vàng đi tìm kéo.

Rất nhanh, cô ta đã cắt ống tay áo của mình xuống.

Rất trắng, vai trái và xương quai xanh của cô ta đều lộ ra trước mắt Tô Minh, Tô Minh không nhịn được mà than thở sự ưu ái của ông trời dành cho cô ta, da trắng thật.

Tiêu Nhược Dư lại không khỏi xấu hổ, căng thẳng muốn chết, cô ta cảm thấy ánh mắt của Tô Minh nhìn vào phần vai lộ ra bên ngoài của mình giống như đã biến thành thực thể vậy, như có một bàn tay đang vuốt ve trên đó.

“Ngồi xuống cạnh chỗ tôi, gần chút”, Tô Minh lại nói.

Tiêu Nhược Dư kiềm nén nỗi căng thẳng trong lòng, chỉ đành ngồi xuống bên cạnh Tô Minh.

Hai người ngồi rất gần nhau, Tô Minh có thể ngửi thấy được hương thơm nhàn nhạt trên người cô ta, thậm chí có thể nghe được tiếng tim đập bình bịch do căng thẳng của cô ta.

Tiêu Nhược Dư thì đỏ bừng cả mặt, theo phản xạ liếc mắt nhìn Tô Minh.

Tô Minh dùng bàn tay đặt lên trên vai của Tiêu Nhược Dư, Tiêu Nhược Dư run bắn lên… suýt chút nữa là tránh người ra, nhưng còn may là nhịn được.

Tô Minh thì lại tỏ ra cực kỳ bình tĩnh, vận chân khí của mình đi vào bên trong vai cô ta kiểm tra.

Rất nhanh, Tô Minh cất lời: “Cô Tiêu khá may đấy, năm đó người giao đấu với cô có thực lực rất mạnh, nhất là trên phương diện kiếm ý cực kỳ có thiên phú, đối phương có lẽ không muốn giết cô cho nên kiếm ý mới tấn công vào vai của cô. Nếu như muốn giết cô, chỉ hơi chệch sang bên phải một chút nữa là kiếm ý sẽ cắm vào trong tim cô, lúc đó cô chỉ có nước mất mạng ngay lập tức”.

Tô Minh tiếp tục nói: “Kiếm ý này rất mạnh, cũng khó trách năm đó cô không thể dùng chân khí phá vỡ luồng kiếm ý này!”

“Vậy… vậy anh có thể chữa được không?”, Tiêu Nhược Dư hồi hộp đặt câu hỏi.

“Đương nhiên”, Tô Minh cười đáp: “Muốn loại bỏ được kiếm ý bên trong kinh mạch, trên thực tế không hề khó, chỉ cần có một luồng kiếm ý mạnh hơn đi vào kinh mạch của cô, sau đó xé nát kiếm ý tắc bên trong là được”.

Loại kiếm ý này nếu nói nó có thực thể thì không hẳn mà nói nó không có thực thể thì cũng không đúng.

Nếu muốn xé nát kiếm ý chỉ cần dùng kiếm ý khác là được.

“Tôi biết”, Tiêu Nhược Dư than thở: “Tôi vẫn luôn biết, nhưng trên thế gian này, làm gì còn có kiếm ý nào mạnh hơn nữa?”

Luồng kiếm ý bên trong kinh mạch của cô ta khá là mạnh.

“May là, tôi cũng có kiếm ý”, Tô Minh cười nói.

“Thật không?”, Tiêu Nhược Dư ngạc nhiên không thôi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.