Truyện Đỉnh Cấp Tông Sư - Tô Minh

Chương 130: Kế hoạch tấn công kinh tế nhà họ Lam




“Cô Hứa, cứu tôi với!!!”, Công Tôn Thần gào lên một cách tuyệt vọng.

Nhưng Hứa Như Ý lại như không nghe thấy, gần như đã quên hẳn là có một người như vậy tồn tại.

“Cô chủ, vậy Công Tôn Thần…”, lão Dương nhắc nhở.

“Tôi muốn về Cửu Hư Tông, tôi muốn nói cho bố biết có người bắt nạt tôi”, Hứa Như Ý khóc thảm thiết: “Tên Công Tôn Thần kia, đều tại hắn, một tên vô dụng còn muốn đến gây sự với tên dâm tặc kia, hại tôi lại bị bắt nạt thêm lần nữa, hắn chết đi càng tốt!”

Lão Dương bất đắc dĩ, suy nghĩ kỹ, cũng đành phải mặc kệ Công Tôn Thần vậy, dù gì, cho dù là ông ta thêm cả cô chủ thì cũng không có khả năng để cứu Công Tôn Thần.

Cô chủ thì càng khỏi phải nói, trước mặt bao nhiêu người lại bị người ta tét mông.

Mà mình còn chẳng đỡ nổi một chiêu của người thanh niên kia.

Ngoài ra, nhiệm vụ của lão Dương chính là bảo vệ cô chủ, bây giờ trong lúc hiểm nguy thế này, việc cần làm nhất vẫn là bảo vệ cho cô chủ rời khỏi đây một cách an toàn, còn về sống chết của Công Tôn Thần thì có quan trọng không?

Công Tôn Thần tuyệt vọng đến mức như mất đi linh hồn, hai mắt hắn ngây ra nhìn chằm chằm lão Dương và Hứa Như Ý rời đi.

Cùng lúc đó, Tô Minh đã đi đến trước mặt Công Tôn Thần.

Theo bản năng, Công Tôn Thần muốn lùi lại phía sau, nhưng hắn ta lại bàng hoàng phát hiện ra cơ thể mình đã bị khí tức của Tô Minh khoá chặt lại, không thể nhúc nhích được.

“Cậu… cậu Tô, tôi sai rồi!”, giọng Công Tôn Thần run rẩy, nhận tội, cầu xin.

“Dường như anh coi lời cảnh cáo của tôi khi ở nhà họ Lam là gió thổi bên tai nhỉ, bây giờ, tôi sẽ giúp anh nhớ lại nhé”, Tô Minh cười khẽ, nói.

Làm sao để giúp Công Tôn Thần nhớ lại? Đương nhiên là bạt tai.

“Bốp…”, một cái bạt tai được quăng ra.

Vang dội.

Đến mức tất cả mọi người có mặt tại đó đều nghe thấy rất rõ ràng.

Mà càng tàn bạo hơn là, khi Tô Minh bạt tai, một bàn tay khác của anh lại nắm chặt lấy bên vai của Công Tôn Thần khiến hắn không đến nỗi bị sức mạnh khủng khiếp từ cái bạt tai này làm cho văng ra ngoài.

Công Tôn Thần trở thành một tấm bia sống.

Lại thêm một bạt tai nữa, Công Tôn Thần thiếu chút nữa là lăn ra ngất xỉu, xương sọ như muốn nát cả ra.

Một nửa bên mặt đã đau đến tê dại cũng bật cả máu.

Mà đây mới chỉ là bắt đầu.

“Bốp bốp bốp…”.

Ngay sau đó Tô Minh liên tục tát liền vài cái.

Cho đến tận khi Công Tôn Thần chỉ còn lại chút hơi tàn, giống như một con chó chết nằm rũ ra trên đất.

Đầu của Công Tôn Thần đã bị đánh đến mức sưng to như đầu heo, máu tươi văng đầy ra đất, răng rụng gần hết, lỗ tai, hốc mắt cũng đều là máu, khuôn mặt be bét máu nhìn vô cùng khủng khiếp…

Trên sân dạy võ mọi thứ yên lặng như tờ, có nhiều học viên không kìm được mà hít ngược một hơi khí lạnh, kinh ngạc nhìn sự hung hãn của giáo tôn.

Không phải hung hãn thường đâu!

Bọn họ thậm chí còn hoài nghi, Công Tôn Thần cho dù không chết thì có khi nào cũng sẽ bị đánh thành ngu luôn không?

“Mộ Cẩn, phái vài người đưa cậu Công Tôn về nhà họ Công Tôn”, Tô Minh lau vết máu dính trên tay, nói.

Diệp Mộ Cẩn gật đầu, hơi khinh bỉ liếc nhìn Tô Minh: “Anh bạo lực thật đấy, Công Tôn Hạ nhìn thấy con trai mình bị đánh thành thế này, chắc phải phát điên!”

“Nếu như không vì lo nhà họ Diệp phải chịu áp lực quá lớn, thì hôm nay anh sẽ lấy luôn cái mạng của Công Tôn Thần”, Tô Minh hừ một tiếng.

Tạm thời Công Tôn Thần chưa thể chết, một khi chết thì nhà họ Công Tôn sẽ liều mạng, phát cuồng, như vậy nhà họ Diệp sẽ không chịu nổi.

Nhưng mà cũng chỉ là tạm thời mà thôi, đợi đến sau khi cuộc thi giao lưu giữa tám viện võ đạo kết thúc, nhà họ Diệp sẽ tiến thẳng về đích, chiếm vị trí đứng đầu trong tám đại gia tộc.

“Tiếp tục thi đấu sinh tử”, sau khi tống cổ được Hứa Như Ý và Công Tôn Thần đi, Tô Minh quay ra quát các học viên có mặt trên sân tập võ.

Cuộc chiến sinh tử lại được bắt đầu một lần nữa.

Tô Minh thì dẫn theo Diệp Mộ Cẩn đi đến một góc của sân tập võ.

“Mộ Cẩn, bên phía nhà họ Lam thế nào rồi?”, Tô Minh hỏi.

“Nhà họ Diệp và những liên minh bạn hữu bên dưới đều chuẩn bị xong cả rồi, trong mấy ngày này sẽ phát động đợt công kích kinh tế đầu tiên”, Diệp Mộ Cẩn nghiêm giọng nói, vẻ đầy tự tin.

“Nhà họ Lam vốn dĩ chỉ là một gia tộc tương đối yếu trong tám đại gia tộc, kinh tế của nhà họ Lam chủ yếu tập trung ở công ty Khoa học Kỹ thuật Lam Phi, đó là một nhà mạng hàng đầu ở Hoa Hạ.

“Nhưng, công ty Khoa học Kỹ thuật Lam Phi đã lên sàn chứng khoán, nhà họ Lam nắm giữ 40% giá trị cổ phiếu, là cổ đông lớn nhất”.

“Ở thị trường thứ cấp, có khoảng 45% cổ phiếu đang lưu hành, ngoài ra 15% còn lại nằm trong tay của hai nhà đầu tư nước ngoài”.

“Mấy ngày này, nhà họ Diệp cùng một số thủ hạ tổng cộng có mười bốn liên minh bằng hữu đã cực lực hỗ trợ và thu về được hơn ba trăm tỷ vốn lưu động, đủ để tác động lên công ty Khoa học Kỹ thuật Lam Phi”.

“Không chỉ như vậy, nhiều năm về trước bên phía nhà họ Lam đã ém nhẹm rất nhiều vụ làm ăn mờ ám, những thứ này cũng có thể được khởi động lại, trong mấy ngày tới đây, công ty Khoa học Kỹ thuật Lam Phi sẽ có rất nhiều phốt lớn bị vạch trần”.

“Muộn nhất trong một tuần, kinh tế của nhà họ Lam sẽ phải chịu sự công kích mang tính huỷ diệt”.

“Một khi cổ phiếu của công ty Khoa học Kỹ thuật Lam Phi bị trượt giá thê thảm, như vậy, e là tỷ lệ nợ khủng khiếp này sẽ trở thành giọt nước tràn ly, lật đổ nhà họ Lam.

Tô Minh gật đầu, cách Diệp Mộ Cẩn làm việc, anh vẫn khá là tin tưởng, nhất là trên phương diện kinh doanh.

Sau khi tung một đòn chí mạng lên kinh tế của nhà họ Lam, viện võ đạo của nhà họ Lam sẽ rất khó mà duy trì được, viện võ đạo là nơi đốt tiền cực kỳ nhanh.

Nếu không vì sao mà cả Đế Thành này lại chỉ tám đại gia tộc mới có viện võ đạo?

Không còn đủ vốn, vậy đám học viên của viện võ đạo nhà họ Lam sẽ mất đi sự trung thành với nhà họ Lam nhanh thôi.

Đám học viên kia đa phần đều thuộc cảnh giới Tụ khí, là những người mới bước chân vào Võ đạo, đa phần tất cả bọn họ sau này sẽ không có cơ hội bước vào Huyền Linh Sơn.

Cho nên, bọn họ vẫn luôn chỉ hướng đến những thứ vật chất, thậm chí trở thành tu giả võ đạo cũng là vì tiền, quyền lực.

Nhà họ Lam một khi không còn tiền, đám học viên kia sẽ không thèm quan tâm đến mình có phải họ Lam hay không, đều sẽ bỏ rơi nhà họ Lam.

Đến lúc đó, sẽ là cơ hội tốt để mình cho nhà họ Lam một đòn chí mạng.

“Tất cả mọi thứ nếu thực hiện đúng kế hoạch, nói không chừng trong cuộc thi giao lưu viện võ đạo của tám đại gia tộc lần này sẽ chỉ còn lại bảy đại gia tộc mà thôi”, Tô Minh cười lạnh lùng, nói.

Tiếp đó, Tô Minh lại nói: “Chiều nay cho tất cả mọi người nghỉ ngơi, cũng tập huấn mấy ngày liền rồi, mỗi ngày đều là chiến đấu sinh tử, thần kinh căng thẳng lâu quá cũng không hề tốt cho học viên, mọi thứ nên vừa phải là tốt nhất”.

Diệp Mộ Cẩn gật đầu.

“Còn nữa, chiều nay nhân lúc học viên nghỉ ngơi, anh muốn đi đến đấu giá Tứ Đỉnh một chuyến”, Tô Minh cất lời.

“Hả?”

“Có chút việc”.

“Không phải là đi hẹn hò với Tiêu Nhược Dư chứ?”, Diệp Mộ Cẩn lại ghen tuông.

“Đúng, đúng là đi hẹn hò với Tiêu Nhược Dư, cái bình dấm chua nhà em”, Tô Minh cười gian, đột nhiên ôm chặt lấy Diệp Mộ Cẩn hung hăng hôn một chặp, suýt chút nữa hôn cho Diệp Mộ Cẩn đứng không vững.

Diệp Mộ Cẩn khó khăn đẩy anh ra mắng một câu đồ xấu xa rồi vội vàng rời đi như chạy trốn.

Buổi chiều.

Tô Minh một mình ngồi chiếc Maybach S680 đi đến đấu giá Tứ Đỉnh.

Lúc này.

Đấu giá Tứ Đỉnh.

Tiêu Nhược Dư đang khó chịu.

“Nói là mấy ngày gần đây sẽ tới chữa bệnh cho tôi, mà giờ đã mấy ngày rồi? Chẳng thấy tăm hơi đâu cả”, Tiêu Nhược Dự lầm bầm, hơi lo lắng, lo rằng Tô Minh không giữ lời hứa, lo rằng mình mãi mới có được chút hy vọng mà hy vọng lại vỡ tan tành…

“Cô chủ, có cần đi đến nhà họ Diệp nhắc tên nhóc đó?”, Dì Cầm đột ngột hiện thân trong không khí, nói.

“Đợi thêm chút nữa”, Tiêu Nhược Dư hít sâu một hơi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.