Truyện Đỉnh Cấp Tông Sư - Tô Minh

Chương 129: Cuộc chiến chưa hồi kết




“Wtf!”, Hứa Như Ý buột miệng chửi tục.

Hứa Như Ý nhìn Tô Minh mà như muốn phát điên.

Tên khốn này mạnh như vậy ư?

Nhưng nửa năm trước khi giao đấu với mình, rõ ràng hắn cũng chỉ tầm mình mà, cùng lắm là mạnh hơn mình một chút thôi…

Nhưng bây giờ…

Không thể nào như thế được!

“Lẽ nào nửa năm trước khi giao đấu với mình hắn chỉ dùng một chút thực lực thôi”, Hứa Như Ý thầm nghĩ, sau đó sắc mặt đỏ ửng, nói: “Tên khốn! Đừng tưởng nửa năm trước anh nhượng bộ tôi thì tôi sẽ cảm kích”.

Dường như Hứa Như Ý vẫn chưa hiểu rõ tình thế lúc này mà vẫn còn đang nghĩ về chuyện trước đây.

“Cô chủ! Đi thôi! Bây giờ đi luôn. Thực lực của đối phương quá mạnh, mạnh đến nỗi khó tưởng. Cô mà không đi bây giờ thì sẽ nguy hiểm đến tính mạng đấy”, Dương trưởng lão đè nén giọng nói với Hứa Như Ý. Bà ta vô cùng sốt sắng, da đầu tê liệt như muốn nổ tung.

Bà ta là hộ vệ của Hứa Như Ý. Nếu những lúc nguy hiểm đến tính mạng thì kể cả bà ta phải bỏ cả tính mạng cũng phải cứu lấy Hứa Như Ý.

“Đi cái gì chứ? Tên khốn kia sẽ không giết tôi đâu”, Hứa Như Ý hừ lạnh một tiếng, nói: “Nếu như hắn muốn giết tôi thì đã giết từ nửa năm trước rồi”.

Hứa Như Ý lớn tiếng: “Này tên khốn! Tôi nói vậy đúng không?”

Tô Minh thấy cạn lời. Đúng là nửa năm trước anh không có ý định giết Hứa Như Ý. Anh cũng đâu phải kẻ điên giết người, đâu phải cứ nhìn thấy ai cũng giết?

Huống hồ, thực lực của anh nửa năm trước mà muốn giết chết Hứa Như Ý thì bản thân anh cũng gặp nguy hiểm.

Dương trưởng lão nhìn chằm chằm về phía Tô Minh. Cũng đúng! Trên người Tô Minh không có sát khí. Bà ta cũng có chút kinh ngạc, sau đó thì thở phào một cái.

“Này! Đừng tưởng thực lực mạnh thì tôi sẽ không làm gì được anh nhé! Nói thật cho anh biết, Dương trưởng lão không phải là đối thủ của anh nhưng Cửu Hư Tông của tôi vẫn còn những cường giả khác”, Hứa Như Ý hừ lạnh một tiếng, hoàn toàn không hiểu tâm thái nên có của kẻ bại trận, không ngờ vẫn còn kiêu ngạo đắc ý. Cô ta ngửa cổ nói, sau đó lại nhìn Tô Minh, nói với giọng uy hiếp: “Nếu như anh biết điều thì cùng tôi đi đến Cửu Hư Tông. Đợi tôi xả hận xong thì sẽ thả cho anh đi…”.

Dương trưởng lão thấy vậy mà như sắp khóc đến nơi.

Cô chủ của tôi ơi! Hiện giờ người ta không có ý giết cô, không muốn lấy mạng của cô nhưng cô phải biết, hiện giờ chúng ta không phải là đối thủ của họ. Cô khiêm tốn một chút đi! Lại còn lên giọng uy hiếp người ta nữa? Đây chẳng phải là tự tìm cái chết sao?

“Hôm nay tôi tha cho cô! Chuyện nửa năm trước chúng ta coi như không nợ nần gì, cô thấy sao?”, Tô Minh nói.

“Vớ vẩn! Anh nướng thịt Tiểu Hổ của tôi, còn bắt nạt tôi, làm sao có thể cho qua được?”, Hứa Như Ý mắng lớn, cô ta tức đến nỗi cắn nát cây kẹo mút.

Tô Minh suýt nữa phụt cười.

Lần đầu tiên anh thấy một kẻ bại trận lại hống hách như vậy.

“Tên khốn! Tôi cảnh cáo anh, hôm nay anh phải đi theo tôi, nếu không thì tôi bảo đảm là sau khi trở về Cửu Hư Tông, tôi sẽ dẫn theo những trưởng lão khác và các thái thượng trưởng lão khác đến dạy cho anh bài học”, Hứa Như Ý đúng là hống hách vô cùng.

Dương trưởng lão nghe thấy vậy thì đầu óc choáng váng và cảm thấy bất lực.

Diệp Mộ Cẩn nói: “Đứa trẻ ngốc nhà nào mà vừa uy hiếp vừa la lối om sòm vậy?”

Tô Minh cũng có chút tức giận.

“Cô chắc chắn muốn đấu với tôi đến cùng?”, Tô Minh nhìn vào Hứa Như Ý, hỏi.

Dương trưởng lão lập tức thấy căng thẳng. Bà ta có thể cảm nhận được khí tức của Tô Minh có chút biến đổi, hận nỗi bây giờ không thể kéo cô chủ rời đi.

“Anh nói xem?”, Hứa Như Ý vẫn không có ý sợ hãi.

Đột nhiên, Tô Minh ra tay.

Giống như một cơn gió, nhanh đến mức chóng mặt, nhanh không thể tưởng tượng nổi.

Đây là võ kỹ của Tô Minh, có tên là “Lược Ảnh”, là ông già giao lại cho anh. Mặc dù chỉ luyện đến tầng thứ 3 nhưng vẫn đủ dùng.

Tô Minh giống như người giấy, không gặp bất cứ lực cản nào mà dung hợp trong không khí và có thể di chuyển được.

Tô Minh lướt qua như một cơn gió và đi đến trước mặt Hứa Như Ý.

Hứa Như Ý còn chưa kịp phản ứng lại. Mặc dù Dương trưởng lão đã sớm có phán đoán và định bảo vệ cô chủ của mình nhưng tốc độ của bà ta không nhanh bằng Tô Minh nên cũng không kịp phản ứng.

Cộng với việc ban nãy bà ta triển khai “Vân Thần Thập Lục Kiếm” dẫn đến chân khí trong cơ thể bị hút sạch, hiện giờ vẫn chưa hồi phục nên thực lực càng không đủ.

Bà ta chỉ có thể trơ mắt nhìn Tô Minh đứng ở trước mặt cô chủ.

“…”, sắc mặt Hứa Như Ý tái nhợt, cuối cùng cô ta cũng biết sợ. Cô ta trợn trừng mắt, trong đôi mắt có phản chiếu bóng hình của Tô Minh.

Chưa đợi Hứa Như Ý nói gì thì Tô Minh đột nhiên ôm chặt lấy cô ta. Nói cách khác là nắm chặt lấy cô ta.

Anh đã khống chế thân hình nhỏ bé của cô ta, sau đó giơ tay lên đánh mạnh vào mông cô ta.

Sắc mặt Hứa Như Ý lập tức đỏ ửng lên. Còn tất cả mọi người trong viện võ đạo đều ngây người ra.

Hóa ra, tiểu công chúa có địa vị và thân phận cao quý ở Huyền Linh Sơn nửa năm trước đã bị bắt nạt như này?

Sắc mặt Dương trưởng lão càng kỳ quái hơn. Chẳng trách trước đó cô chủ cứ là lạ.

Chẳng trách bên mình là kẻ bại trận nhưng cô chủ vẫn không sợ.

Lúc Tô Minh định buông Hứa Như Ý ra thì đột nhiên cô ta dùng răng nanh cắn vào cánh tay của anh.

Cô ta cắn rất mạnh, đến nỗi sắp chảy máu.

“Ai cho anh đánh tôi, lại còn đánh tôi trước mặt bao nhiêu người nữa, hu hu…”.

Sau khi Hứa Như Ý cắn Tô Minh thì lập tức ngẩng đầu lên, vẻ mặt ủ dột, khóc lóc như mưa, sắc mặt thì đỏ ửng.

Cảm giác đó giống như chịu rất nhiều uất ức.

“Cô cầm tinh con chó à?”, Tô Minh nhìn vết răng trên tay mình, đau đớn nói.

Tiếp đó anh lại giơ tay lên nhưng không hạ xuống, quát: “Nếu không cút đi thì tôi sẽ đánh tiếp đấy”.

“Tôi…”, Hứa Như Ý theo bản năng lùi về sau hai bước, nói: “Tôi… Tôi… Tôi đi! Tôi đi là được chứ gì? Đồ khốn nhà anh, anh chỉ biết bắt nạt người khác thôi, tôi hận anh!”

Nói xong, cô ta chạy ra ngoài viện võ đạo, vừa chạy đi vừa khóc.

Dương trưởng lão vội chạy theo sau cô chủ Hứa Như Ý của mình.

Còn Công Tôn Thần cũng rụt cổ định rời đi cùng với Dương trưởng lão và Hứa Như Ý.

Nhưng chưa đợi hắn cất bước thì Tô Minh đã nói: “Anh Công Tôn cũng định đi sao? Ha ha… Anh coi viện võ đạo của nhà họ Diệp là cái gì vậy? Muốn đến thì đến, muốn đi thì đi sao?”

Lúc đó toàn thân Công Tôn Thần run rẩy, suýt nữa thì quỳ sụp trên đất.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.