Truyện Đỉnh Cấp Tông Sư - Tô Minh

Chương 128: Linh khí hộ mệnh




“Hay! Hay lắm! Chết đi Tô Minh! Chết đi!”, người kích động nhất lúc này phải kể đến Công Tôn Thần. Hắn hận nỗi không thể hét lớn câu này. Hắn phấn khích đến nỗi máu như bắn ra ngoài… Hắn quá mừng! Bởi vì chiêu này của Dương trưởng lão chắc chắn có thể lấy mạng Tô Minh! Ha ha…

Còn đám Diệp Mộ Cẩn thì lo lắng cực độ, trong đầu hoàn toàn trống rỗng.

Thoắt cái…

“Xoẹt…!”

Một âm thanh chói tai truyền khắp viện võ đạo dường như bị kính thủy tinh cắt phải, tiếp đó là ánh sáng chói mắt phản chiếu lại.

Sau đó, tất cả mọi người trong viện võ đạo đều chấn động, kinh hãi suýt ngất đi.

Những đôi mắt trợn trừng như sắp nổ tung.

Họ nhìn thấy gì thế này? Kiếm quang mà họ tưởng có thể vô địch thiên hạ và chém đứt tất cả của Dương trưởng lão, không ngờ đã bị gãy vụn?

Không chỉ thế, kiếm quang còn bị nghiền nát thành những mảnh vụn màu trắng giống như một tờ giấy trắng bị xé tan tành?

Sao có thể như thế được?

Càng khủng khiếp hơn là quyền ấn của Tô Minh lại không tổn thất gì mà vẫn lao về trước.

Họ cảm giác như nhìn thấy một chiếc xe đạp đâm phải xe trọng tải lớn trên đường cao tốc, vậy mà xe đạp không hề hấn gì còn xe tải lại nát vụn.

Thật khó chấp nhận!

Có chết cũng không thể chấp nhận được hiện thực này!

Đến con tim cũng như muốn nổ tung…

Công Tôn Thần nhìn thấy vậy thì sắc mặt từ kích động giờ đây biến thành màu xám xịt.

“Chết tiệt! Sao lại mạnh như vậy?”, Dương trưởng lão thầm mắng một câu.

Bản thân bà ta cũng thấy bất ngờ. Mặc dù trước đó bà ta cảm nhận được nỗi uy hiếp trong quyền ấn của Tô Minh nhưng không ngờ quyền ấn của đối phương lại mạnh đến mức này.

Theo như bà ta thấy, “Vân Thủy Kiếm” của mình đánh ra chí ít cũng có thể đánh lại quyền ấn của Tô Minh nhưng không ngờ…

Dương trưởng lão sợ đến nỗi sởn gai ốc.

Quyền ấn cách mình càng lúc càng gần, bà ta thật sự cảm nhận được sinh tử cận kề.

“Vân Thần Thập Lục Kiếm”, Dương trưởng lão cắn răng, hít một hơi thật sâu. Bà ta cũng không để ý đến những cái khác mà giơ kiếm dài trong tay lên, xoay cổ tay thật mạnh.

Ngay lập tức, kiếm quyết như gào thét, chân khí trong cơ thể cũng dâng trào.

“Xoẹt, xoẹt, xoẹt…”, trong khoảng thời gian có hạn, Dương trưởng lão vung kiếm dài trong tay lên.

Hiệu ứng hình ảnh vô cùng khác thường.

Một thanh kiếm như hóa thành chục triệu thanh kiếm, kiếm ảnh di chuyển, lưỡi kiếm sắc bén, kiếm âm như tiếng sấm.

Từng lưỡi kiếm như có linh hồn tổ hợp lại thành lưỡi kiếm lớn.

Khí tức phát ra cũng không ngừng sục sôi, như sắp trào ra đến nơi, giống như quả boom sắp nổ tung.

Những kiếm tu như Diệp Phù cảm nhận rõ ràng thanh kiếm trong tay mình như bị thần phục.

“Đi!”, lúc kiếm thế đạt được ngưỡng nhất định thì Dương trưởng lão đột nhiên ngẩng đầu lên rồi vung kiếm ra tiếp.

Kiếm quang phát ra như ánh sáng mặt trời chiếu xuống khiến viện võ đạo như biến thành màu trắng.

Lưỡi kiếm lớn, gầm rú, dữ tợn, hung hăng lao về trước, va chạm với quyền ấn của Tô Minh trong không trung.

“Cheng, cheng, cheng…”.

Vừa đập vào nhau thì đã nghe thấy tiếng vỡ vụn.

Trong hàng ngàn ánh mắt kinh ngạc, không ngờ… Quyền ấn lại chiếm ưu thế!

“Một lực phá vỡ mọi quy luật! Khi sức mạnh đạt đến một mức độ nhất định thì chả cần biết bà có võ kỹ gì”, Tô Minh thầm nghĩ.

“Chuyện này…”, Dương trưởng lão căn bản không thể chấp nhận nổi, toàn thân run rẩy.

Bà ta dốc hết sức triển khai kiếm quang trong “Vân Thần Thập Lục Kiếm” mà giờ đây biến thành hư vô như vậy sao?

Bình thường bà ta không mấy khi sử dụng “Vân Thần Thập Lục Kiếm”. Bởi vì mặc dù chiêu này mạnh không tưởng nổi nhưng nó cũng tiêu hao lượng lớn năng lượng. Vì vậy, lúc này bà ta như bị hút hết chân khí, sắc mặt tái nhợt…

Chiêu thức gần như liều mạng này chỉ khi đứng trước trận chiến sinh tử thật sự bà ta mới dùng.

Nhưng hiệu quả thì…

Chết tiệt!

Cuối cùng thì Dương trưởng lão cũng bị dọa đến nỗi ngạt thở, sắc mặt cũng tái nhợt đến nỗi không còn giọt máu.

Trong nháy mắt mà quyền ấn đã lao tới phía trước bà ta.

Mắt thấy quyền ấn sắp đập Dương trưởng lão thành nhiều mảnh, sắp chôn vùi bà ta.

Bà ta đã có thể cảm nhận được mùi của chết chóc.

Kể cả bà ta không muốn thì cũng chỉ có thể dùng đến cách bảo vệ cuối cùng.

Bà ta lập tức tháo vòng tay trên tay trái mình ra rồi ném về phía trước, miệng còn lẩm bẩm câu thần chú gì đó.

Ngay lập tức, chiếc vòng tay thoạt nhìn tưởng bình thường nhưng liền tràn ngập ánh sáng màu xanh, giống như chiếc ô được mở ra, tròn xoe, đường kính 2m, mờ mờ ảo ảo chắn trước mặt Dương trưởng lão.

Quyền ấn cũng vừa đúng lúc chạm phải ánh sáng mờ ảo đó.

Màn ánh sáng có hình dáng như chiếc ô không ngừng run rẩy, ánh sáng màu xanh biến mất ba phần nhưng cũng coi như ngăn được.

Cuối cùng thì quyền ấn của Tô Minh cũng biến mất.

Dương trưởng lão lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, sau khi thở phào thì bà ta cảm thấy vô cùng đau đớn và sợ hãi.

Đau là vì bà đã dùng đến cách để bảo toàn tính mạng cho mình. Chiếc vòng tay màu xanh này là linh khí phòng ngự hiếm thấy nhưng chỉ còn lại ba lần phòng ngự, dùng một lần thì giảm đi một lần rồi.

Vậy thì làm sao không đau cho được?

Còn sợ hãi thì sao? Bà ta cảm thấy sợ hãi thực lực của Tô Minh.

Tô Minh chỉ dùng một quyền, thậm chí chỉ là tùy ý tung ra mà mình đã phải dùng đến chiêu thức tuyệt kỹ và cả linh khí hộ mệnh mới có thể ngăn được, mới có thể thoát chết.

Nếu như Tô Minh lại tung ra một quyền nữa thì chắc mình sẽ chết thật.

Thực lực của đối phương…

Đúng là khủng khiếp!

Càng bất ngờ hơn là đối phương chỉ có hơn 20 tuổi.

Dương trưởng lão nhìn chằm chằm vào Tô Minh…

“Xem ra thực lực hiện giờ của mình quả là đáng sợ”, Tô Minh thầm nghĩ. Trên thực tế là anh vẫn chưa dốc hết sức, còn chưa dùng đến kiếm ý mạnh hơn, ngay cả “Thiên Viên Kiếm” mà anh từng được lĩnh ngộ giờ đây cũng chưa dùng tới mà anh đã mạnh như này rồi?

Nếu như anh thật sự đánh bằng toàn bộ thực lực thì chắc có thể là vô địch chăng?

Ở viện võ đạo vô cùng yên tĩnh, thậm chí còn không nghe thấy tiếng thở của mọi người…

Tầm một hai phút sau…

“Tô Minh! Anh… Anh là người hay là ma?”, Diệp Mộ Cẩn cuối cùng cũng lên tiếng, cô ta nói mà như sắp khóc.

Đúng vậy! Biết là thực lực của Tô Minh mạnh nhưng cũng mạnh có mức độ thôi chứ?

Nhưng hiện giờ Tô Minh mạnh đến nỗi mà cô ta cảm thấy không thực tế, mạnh đến nỗi cô ta cảm thấy không an toàn.

Cô ta cảm thấy, đây không phải là những việc mà con người có thể làm được.

Lẽ nào Tô Minh là đại yêu chuyển thế hay thần tiên chuyển thế?

“Em nói xem?”, Tô Minh nhìn Diệp Mộ Cẩn, nói.

“Giáo tôn! Chuyện này…”, khóe miệng Diệp Phù giật giật, sùng bái đến nỗi quỳ sụp xuống.

Không chỉ anh ta quỳ xuống mà những học viên có mặt ở viện võ đạo nhà họ Diệp cũng hận nỗi không thể quỳ liên tiếp mấy ngày.

“Không thể nào! Tuyệt đối không thể…”, Công Tôn Thần dường như bị sét đánh trúng, run rẩy, sợ hãi cực độ.

Ngay cả Dương trưởng lão cũng không phải là đối thủ của hắn ư? Đúng là ác mộng.

“Mau tỉnh lại đi!”, Công Tôn Thần nhéo mạnh vào cánh tay mình, hắn cảm nhận thấy tay mình đau buốt mà ‘ác mộng’ trước mặt vẫn không biến mất.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.