Truyện Đỉnh Cấp Tông Sư - Tô Minh

Chương 127: Xin được chỉ giáo




Dương trưởng lão kinh ngạc nhìn về phía Hứa Như Ý. Bà ta cảm thấy yêu cầu này của cô chủ sao lại kỳ quái vậy?

Sắc mặt Hứa Như Ý đỏ ửng lên, nói: “Tôi chỉ cảm thấy giết hắn cũng không rửa hận được”.

Hứa Như Ý thật sự không muốn giết chết Tô Minh. Bản chất của cô bé này là lương thiện, mặc dù thích trêu chọc và bắt nạt người khác nhưng chưa từng muốn lấy mạng ai, kể cả Tô Minh.

Ngoài ra, ngoài hận Tô Minh, cô ta còn có những cảm xúc khác khó tả. Cảm giác tủi nhục nửa năm trước khiến cô ta muốn tát vào mông của Tô Minh, muốn đánh thật mạnh.

Nhưng cô ta cũng không thể nói những lời này với người khác.

Vừa nghĩ tới việc đánh vào mông mà cô ta liền cảm thấy mềm nhũn chân ra rồi.

“Thật sao ạ? Tôi biết rồi”, mặc dù Dương trưởng lão cảm thấy Hứa Như Ý hơi kỳ lạ nhưng vẫn gật đầu đồng ý.

“Chàng trai! Có cần tôi tự ra tay không?”, Dương trưởng lão nhìn Tô Minh, hỏi.

Theo như bà ta thấy, bà ta mà đứng ra thì Tô Minh chắc sẽ gặp họa, vì vậy bà ta cũng ngại ra tay.

Bà ta đường đường là trưởng lão ở cảnh giới thiên vị hậu kỳ của Cửu Hư Tông lại đi ra tay đối phó với một người trẻ tuổi tầm 20 tuổi ở giới thế tục, nói thật thì bà ta cũng cảm thấy như đang sỉ nhục bản thân.

“Vẫn mong được chỉ giáo vài chiêu”, Tô Minh nói.

Cảnh giới thiên vị hậu kỳ ư? Tô Minh không sợ.

Sau khi nuốt trọn nhân sâm ngàn năm và thú tinh thì thực lực của anh đã tăng lên gấp nhiều lần.

Đến nỗi mà Tô Minh cảm thấy anh đã là vô địch trong cảnh giới tôn giả rồi. Khéo kể cả là bán bộ tôn giả cũng không phải là đối thủ của anh, chứ đừng nói đến cảnh giới thiên vị hậu kỳ hay đỉnh phong kỳ.

Nhưng Tô Minh không dám chắc chắn 100%. Bởi vì đến thời điểm hiện tại anh vẫn chưa giao đấu với cường giả thật sự.

Thậm chí là trước đây anh cũng chưa từng giao đấu với người ở cấp bậc hậu kỳ của cảnh giới thiên vị.

Tô Minh chỉ đoán vậy thôi, vì vậy mà sự xuất hiện của vị trưởng lão của Cửu Hư Tông khiến anh thấy phấn khích và mong đợi.

“Tuổi nhỏ mà dũng cảm! Tốt lắm”, Dương trưởng lão có chút kinh ngạc. Bởi kể cả ở Huyền Linh Sơn cũng có rất ít người dám ở trước mặt mình mà nhắc đến việc muốn được chỉ giáo vài chiêu. Vì vậy bà ta cảm thấy có chút thích thú.

Một lát sau, Dương trưởng lão đột nhiên giải phóng khí tức của bản thân mình, giải phóng khí tức cảnh giới thiên vị hậu kỳ.

Việc giải phóng này khiến cả viện võ đạo dường như bị kéo vào không gian khủng khiếp và lạnh lẽo, dường như bỗng chốc trở nên tối om, không khí cũng không lưu động được.

Dường như tất cả mọi người đều cảm thấy cổ mình như bị kẹt cứng lại, không thể thở nổi.

Mạnh!

Quá mạnh!

Mạnh ngoài sức tưởng tượng!

Đôi mắt đẹp của Diệp Mộ Cẩn trợn trừng lên, cô ta vô cùng kinh ngạc. Cô ta cũng đoán được người phụ nữ trung niên này rất mạnh nhưng đúng là đánh giá bà ta thấp quá rồi.

Cô ta cảm giác mình không thể nhúc nhích, giống như bị một bàn tay vô hình bóp chặt, huyết khí toàn thân như đang chảy ngược.

Phải biết rằng cô ta đang ở cảnh giới tông sư.

Mấy trăm người của viện võ đạo nhà họ Diệp vốn cách đó khá xa nhưng lúc này ai nấy đều như sắp ngã sấp xuống đất, nếu như không có ý chí lớn và sự kiên trì thì khéo không trụ nổi.

Đám người Diệp Phù, Chu Khánh Di và Diệp Võ mặt không còn sắc máu, đều há hốc mồm kinh hãi. Đây là lần đầu tiên họ cảm nhận được sức mạnh khủng khiếp khiến người ta tuyệt vọng.

“Xong… Xong rồi!”, người vui nhất phải kể đến Công Tôn Thần. Lúc mà Dương trưởng lão giải phóng khí tức thì hắn biết mười Tô Minh cũng không phải là đối thủ của Dương trưởng lão.

Nếu như không phải sợ mình vô lễ khiến cô Hứa chán ghét thì hắn đã cười ngoác mồm rồi.

“Chàng trai! Nếu cậu vẫn còn muốn giao đấu thì cậu có thể ra tay”, trong không gian yên tĩnh, Dương trưởng lão thản nhiên nói.

“Đồ khốn kia! Đầu hàng đi”, Hứa Như Ý cũng kích động, dường như nhìn thấy cảnh tượng Tô Minh bị mình đưa đến Cửu Hư Tông rồi mỗi ngày bị mình bắt nạt và đánh vào mông.

“Vậy thì mong bà hãy cẩn thận”, Tô Minh nói.

Đồng thời lúc này Tô Minh cũng giơ tay lên, một quyền đánh ra.

Quyền này vô cùng bá đạo, vô cùng khí thế như quyền của Đế Vương.

Quyền cước vô cùng kiên định, sự kiên định như muốn chinh phục.

Không chỉ vậy, quyền ấn vừa đánh ra thì khí tức mà Dương trưởng lão giải phóng ra liền biến mất, cảm giác như dung nham nóng chảy vào hồ nước và làm hồ nước bốc hơi.

Quyền ấn của Tô Minh là màu đỏ nhạt, lấp lánh tròn xoe, dường như có vô số ngọn lửa sát khí đang bùng cháy.

Trên thực tế, với quyền này của Tô Minh thì võ kỹ gì cũng vô dụng.

Quyền đó có sức nặng hơn 100.000kg. Khi sức mạnh đạt đến một ngưỡng nhất định thì nó có thể thay đổi về chất.

Không khí phía trước quyền ấn như biến mất, không có bất cứ sự cản trở nào. Không gian phía trước quyền ấn tự động xuất hiện một lối đi không ma sát…

Quyền này của Tô Minh làm thay đổi quy luật không gian.

Nhưng quyền này của Tô Minh đã khóa chặt, chỉ khi đối diện với Dương trưởng lão thì những phương hướng và vị trí khác đều không để lọt khí tức.

Mọi thứ diễn ra khiến những người khác có mặt ở đây đều không cảm nhận được sự kinh hãi.

Họ chỉ cảm thấy Tô Minh không biết lượng sức mình. Dương trưởng lão bảo Tô Minh có thể ra tay, vậy mà anh thật sự vung tay múa quyền? Ha ha…

“Hự?”, Dương trưởng lão ngây người ra. Bà ta là người có tâm thái vô cùng ổn định, đã rất lâu không thấy dao động nhưng lúc này lại không ngừng run rẩy, còn ánh mắt thì chớp liên hồi.

Lúc Tô Minh đánh ra quyền này thì bà ta có cảm giác như gặp phải ma.

Bởi vì quyền này đã khóa chặt bà ta, bà ta cảm nhận được sự uy hiếp và đòn chí mạng.

“Vân Thủy Kiếm!”, Dương trưởng lão trực tiếp rút kiếm ra.

Một thanh kiếm dài màu trắng bạc sắc bén bay vút ra.

“Phụp…”, lưỡi kiếm thẳng tắp hóa thành kiếm quang rồi lao tới.

Lưỡi kiếm sắc bén, trong lúc lưỡi kiếm dao động trong không khí thì cả viện võ đạo có cảm giác như bị chém đứt.

Lúc lưỡi kiếm lao về trước thì nó xếp chồng lên nhau như những gợn sóng nước.

Những gợn sóng cứ thế dâng trào, lưỡi kiếm tích tụ sắc bén, lấp lánh đến chói mắt, dường như lưỡi kiếm có thể đâm thủng và đâm xuyên không gian.

“Dương trưởng lão! Đừng! Đừng giết hắn!”, Hứa Như Ý sốt sắng hét lớn.

Người khác không biết được thực lực của Dương trưởng lão nhưng cô ta thì biết rõ.

“Vân Thủy Kiếm” là võ kỹ kiếm pháp của huyền cấp, vô cùng mạnh.

Hơn nữa, Dương trưởng lão tu luyện ba mươi năm rồi, vì vậy “Vân Thủy Kiếm” được Dương trưởng lão tu luyện thành thục rồi chăng?

Mấy năm nay Dương trưởng lão rất ít khi sử dụng chiêu này. Bởi vì uy lực quá lớn, xuất chiêu này thì đối phương sẽ chết.

Sắc mặt Hứa Như Ý tái nhợt. Bởi cô ta không muốn Tô Minh chết!

Lúc này tất nhiên Dương trưởng lão nghe thấy tiếng hét của cô chủ, lúc này bà ta thấy chua xót.

Cô chủ của tôi ơi, cô tưởng tôi muốn xuất “Vân Thủy Kiếm” lắm sao? Nhưng nếu không dùng nó thì khéo người chết lại là tôi đấy?

Chàng trai này đúng là yêu nghiệt chục triệu năm cũng khó gặp, đúng là chân thần chuyển thế.

Thực lực của hắn mạnh đến kinh người.

“Cô chủ của tôi ơi! Cô dây vào người trẻ tuổi này mà vẫn có thể sống yên ổn thì coi như cô mệnh lớn rồi”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.