Truyện Đỉnh Cấp Tông Sư - Tô Minh

Chương 126: Tôi sẽ bắt hắn làm vật nuôi của tôi




Tô Minh cũng chú ý đến Hứa Như Ý, sau đó anh cảm thấy có chút bất lực.

Sao lại là cô ta? Còn tưởng rằng sẽ không bao giờ gặp lại chứ.

Đúng là oan gia ngõ hẹp!

“Đồ khốn! Trả lại Tiểu Hổ cho tôi”, Hứa Như Ý đột nhiên hét lên, giọng nói nghẹn ngào.

Sao Tiểu Hổ của cô ta lại chết? Chính là bị Tô Minh bắn chết.

Lúc này khóe môi của Tô Minh giật giật, anh lập tức nhớ lại nửa năm trước.

Lúc đó thực lực của anh cũng rất mạnh, thường xuyên đi săn những thú dữ trong những khu rừng nguyên thủy trong Huyền Linh Sơn để tôi luyện thêm.

Đây cũng là cách mà những người trẻ tuổi ở Huyền Linh Sơn thường dùng để tăng thêm kinh nghiệm chiến đấu và nâng cao thực lực.

Vào một buổi chiều thời tiết nóng nực, Tô Minh vừa săn được một con gấu nâu. Anh đang ngồi trên da gấu nướng thịt gấu ăn rất ngon lành thì đâu ngờ đột nhiên xuất hiện một con hổ phá vỡ bầu không khí yên tĩnh đó.

Con hổ đó rất to, dài 6m, cao 3m, to đến phát khiếp. Trên người nó có lông vằn khá đẹp mắt, trông rất nhanh nhẹn. Chắc là nó ngửi thấy mùi thịt nướng nên đến.

Con hổ đó rất ngang tàn, vừa đến là bổ nhào về phía Tô Minh, há mồm định nuốt sống anh.

Tô Minh cũng không phải kẻ vô dụng. Nửa năm trước anh đã ở cảnh giới tông sư sơ kỳ, thực lực hơn cảnh giới thường khá nhiều. Mặc dù con hổ rất khỏe, rất hung hãn nhưng cũng không phải đối thủ của anh.

Chưa đầy 15 phút anh đã bắn chết được nó.

Sau khi bắn chết nó thì Tô Minh liền nướng thịt hổ ăn.

Ai biết được, miếng thịt hổ còn chưa đưa tới miệng thì một cô gái chạy đến… Và tự xưng là chủ nhân của con hổ đó.

Nhìn thấy hổ đã chết, còn bị nướng ăn, cô gái đỏ mắt hét lớn định ra tay giết Tô Minh, cô ta ra tay vô cùng tàn độc.

Cô gái này tuổi nhỏ nhưng cảnh giới còn cao hơn Tô Minh một cấp.

Tô Minh suýt nữa không phải là đối thủ của cô ta. Cũng may anh có kinh nghiệm chiến đấu, trải qua một phen khổ chiến thì cuối cùng anh cũng đã hạ gục được cô ta, sau đó dạy cho một bài học rồi mới rời đi.

Hừm…

Dạy dỗ kiểu gì? Sau khi bắt được cô ta thì anh đã tát vào mông cô ta mấy cái.

Tô Minh cứ tưởng chuyện này đã qua rồi nhưng nào ngờ… Cách nửa năm lại gặp lại? Còn gặp ở Đế Thành nữa.

Đúng là có duyên thật!

“Cô gái! Cô là ai? Tôi đâu có quen cô”, Tô Minh thấy Hứa Như Ý đã nhận ra mình nên tất nhiên anh sẽ không thừa nhận.

“Bớt giả bộ đi! Anh có hóa thành tro thì tôi vẫn nhận ra anh”, Hứa Như Ý quát lớn, khuôn mặt xinh đẹp bỗng đỏ ửng.

Cô ta tuyệt đối sẽ không nói cho bất cứ ai lúc đó Tô Minh đã tát sưng mông cô ta lên.

Cô ta cũng sẽ không nói cho bất cứ ai là sau chuyện đó cô ta đã mấy đêm liền mơ gặp phải Tô Minh và thậm chí cả cảnh tượng bị anh bắt nạt nữa.

Nửa năm nay cô ta chưa từng từ bỏ việc tìm anh nhưng luôn không có tin tức gì cả.

“Cô Hứa! Cô quen thằng ranh đó sao? Hắn là kẻ thù của cô sao?”, Công Tôn Thần ngây người ra, hoàn toàn không thể ngờ được, vì vậy lúc này trong lòng hắn thấy may mắn.

May là Hứa Như Ý quen biết Tô Minh nhưng hình như là kẻ thù. Nếu là bạn thì hôm nay hắn chết chắc rồi.

“Tôi bảo anh câm miệng cơ mà, anh nghe rõ chưa?”, Hứa Như Ý lạnh lùng quát: “Đồ vô dụng”.

Công Tôn Thần vội cúi đầu, trong lòng dấy lên lửa giận nhưng không dám để lộ ra.

“Đồ khốn! Tôi phải giết anh”, một lát sau Hứa Như Ý từ trong túi áo rút ra cây kiếm ngắn, lưỡi kiếm sắc bén sáng quắc. Cô ta cứ như con bươm bướm bổ nhào về phía Tô Minh.

Không hổ là cảnh giới tông sư đỉnh phong kỳ, bước chân cũng nhanh khác thường. Nhỏ tuổi mà đã có thực lực đáng sợ như này sao? Đến cả Diệp Mộ Cẩn, Diệp Phù và Chu Khánh Di đều ngây người kinh hãi.

Nhưng trong thời gian ngắn đi đến trước mặt Tô Minh mà Hứa Như Ý đột nhiên dừng lại và không dám tiếp tục tấn công.

Cô ta có chút sợ hãi. Cô ta không phải là đối thủ của Tô Minh. Nửa năm trước cũng vậy, hiện giờ chắc cũng vậy.

Hơn nữa cô ta lại sợ khi mình không phải là đối thủ của Tô Minh thì anh lại tát vào mông cô ta. Bởi trong lòng cô ta sớm đã có cái dớp đó rồi.

“Anh…”, Hứa Như Ý thấy tủi thân. Kẻ thù ngay trước mặt, còn mình vốn là tiểu ác ma trời không sợ đất không sợ mà lại sợ kẻ thù và không dám báo thù? Quá là mất mặt.

Cảm xúc tủi thân và uất ức nhất thời khiến Hứa Như Ý bật khóc: “Đồ khốn! Anh lại bắt nạt tôi, không xong với tôi đâu. Tôi phải bắt anh làm vật nuôi của tôi”.

Tô Minh ngây người ra.

What!

Nửa năm trước mà cô nói tôi bắt nạt cô thì tôi nhận.

Nhưng hiện giờ trước mặt bao nhiêu người tôi có làm gì đâu, thậm chí còn chưa nói gì, vậy thì sao gọi là bắt nạt cô được?

Đúng là ngồi không cũng trúng đạn?

“Tô Minh! Rốt cuộc anh bắt nạt người ta kiểu gì vậy? Nhìn bộ dạng cô ta có vẻ rất hận anh, còn kiểu xấu hổ nữa”, Diệp Mộ Cẩn nhỏ giọng hỏi, nghe ý vị như đang ghen.

“Làm gì có?”, tất nhiên là Tô Minh sẽ không thừa nhận nhưng anh vẫn phải thừa nhận khả năng quan sát của Diệp Mộ Cẩn.

“Dương trưởng lão! Bà mau ra đây!”, Hứa Như Ý đột nhiên nhớ tới Dương trưởng lão nên vui mừng rồi vội hét.

Một bóng dáng của người phụ nữ trung niên từ trong không khí đột nhiên xuất hiện. Đó chính là Dương trưởng lão.

“Cảnh giới thiên vị hậu kỳ?”, thần sắc Tô Minh không đổi, trong lòng có chút kinh ngạc.

Cảnh giới thiên vị là cảnh giới chủ chốt của những người già ở Huyền Linh Sơn.

Người phụ nữ này không phải quá lớn tuổi, chắc tầm 40, 50 tuổi, đạt được cảnh giới thiên vị hậu kỳ cũng là rất giỏi rồi.

Hơn nữa, có thể cảm nhận được từ khí tức của bà ta thì dường như bà ta không phải kiểu đốt cháy giai đoạn mà tu luyện từng bước mới đến được cảnh giới này, đúng là hiếm có.

Sắc mặt Diệp Mộ Cẩn có chút biến đổi.

Mặc dù cô ta không thể như Tô Minh là đoán được chính xác thực lực của người phụ nữ trung niên đột nhiên xuất hiện này nhưng cô ta có thể mơ hồ đoán được bảy tám phần.

Diệp Phù, Diệp Võ, Chu Khánh Di và đám học viên ở viện võ đạo nhà họ Diệp đều biến đổi sắc mặt. Họ có chút lo lắng, thậm chí ánh mắt sáng lên, định giúp Tô Minh.

“Hì hì… Lần này thì biết sợ rồi chứ?”, thấy tất cả mọi người trong viện võ đạo sợ đến nỗi biến sắc nên Công Tôn Thần cười lạnh một tiếng, thầm nói với giọng đắc ý.

Bây giờ mới biết sợ thì đúng là không kịp nữa rồi!

“Cô chủ! Hắn là kẻ thù của cô sao?”, Dương trưởng lão nheo mắt nhìn Tô Minh với vẻ lạnh lùng.

Đừng thấy Hứa Như Ý giống như tiểu ma vương lúc nào cũng quấy rối ở Cửu Hư Tông nhưng tất cả trưởng lão ở Cửu Hư Tông ai cũng cưng chiều cô ta.

Tông chủ chỉ có mỗi cô con gái, huống hồ khả năng võ đạo của Hứa Như Ý cũng đáng kinh ngạc, sau này có khả năng sẽ kế thừa vị trí tông chủ.

Mấy năm nay đúng là chưa từng nghe nói ai dám bắt nạt tiểu công chúa của Cửu Hư Tông.

“Đúng vậy! Hắn là kẻ thù của tôi! Kẻ thù lớn!”, Hứa Như Ý không kìm nổi mà nắm chặt nắm đấm.

“Tôi biết rồi”, Dương trưởng lão gật đầu, ánh mắt càng lạnh lùng hơn.

“Không phải! Dương trưởng lão đừng giết hắn! Nhất định đừng làm hắn bị thương, phải bắt sống hắn! Tôi muốn đưa hắn đến Cửu Hư Tông rồi bắt hắn ở bên cạnh tôi rồi từ từ bắt nạt hắn”, Hứa Như Ý lại nói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.