Truyện Đỉnh Cấp Tông Sư - Tô Minh

Chương 125: Oan gia ngõ hẹp




“Hừm! Thế lực trong giới thế tục nhỏ bé mà cũng nhiều quy tắc gớm nhỉ! Nếu không phải là trước khi tôi rời khỏi Cửu Hư Tông bố tôi cảnh cáo không được gây rối ở Đế Thành và phải khiêm tốn một chút thì tôi đã dỡ sạch cái viện võ đạo chó chết này ra rồi. Lại còn tự xưng là viện võ đạo nữa chứ? Buồn cười chết đi được. Công Tôn Thần! Đám thiên tài mà viện võ đạo nhà Công Tôn các người đưa đến, hiện giờ vẫn đang còn ở bên ngoài cửa của Cửu Hư Tông ý. Toàn lũ vô dụng thôi. Tôi thấy, những viện võ đạo như này dẹp đi thì hơn”, Hứa Như Ý ngậm kẹo mút, hừ lạnh một tiếng nói. Cô ta nói năng rất khó nghe, không có chút gì khiêm tốn và uyển chuyển cả.

Công Tôn Thần chỉ biết cười trừ mà không nói gì.

Đồng thời lúc này, Diệp Mộ Cẩn và Tô Minh đều ở trong viện võ đạo.

Hai người nhìn về phía người canh gác.

“Công Tôn Thần đến rồi sao?”, Diệp Mộ Cẩn kinh ngạc, nói: “Hắn lấy đâu ra lá gan đó vậy?”

Theo như Diệp Mộ Cẩn thấy thì đáng lẽ ra sau buổi đấu giá ngày hôm qua thì Công Tôn Thần khi nhìn thấy mình phải tránh mới đúng.

Bởi vì mình đã là người phụ nữ của Tô Minh rồi. Tô Minh còn dám giết cả Thẩm Tịch, còn sỉ nhục cả Cơ Khâm, vậy thì Công Tôn Thần có là cái quái gì?

Nhưng không ngờ hôm nay hắn lại tìm đến tận nơi?

Đây là tự tìm cái chết hay là ngu si?

“Xem ra lần trước cảnh cáo hắn ở nhà họ Lam mà hắn coi như gió thổi bên tai rồi”, Tô Minh cười, nói.

“Chỉ có một mình Công Tôn Thần đến sao?”, Diệp Mộ Cẩn lại hỏi.

“Không ạ! Còn có hộ vệ lớn tuổi bên cạnh Công Tôn Thần và một cô gái chỉ tầm 18 tuổi…”.

“Kệ hắn! Không cho vào”, Diệp Mộ Cẩn hừ lạnh một tiếng, nói.

“Cho hắn vào đi!”, sau đó Tô Minh đột nhiên nói: “Nếu đã chỉ đích danh muốn tìm anh thì có lẽ có chuyện gì đó”.

“Được rồi!”, Diệp Mộ Cẩn gật đầu, Tô Minh nói gì cô ta cũng nghe.

Không bao lâu…

Đám người Hứa Như Ý, Công Tôn Thần và Công Tôn Lưu đi vào viện võ đạo nhà họ Diệp.

“Chỗ này được đấy chứ”, Hứa Như Ý nhìn khắp nơi rồi không ngừng đánh giá, giống như đang ngao du sơn thủy.

“Công Tôn Thần! Anh nói với tôi là cái tên bắt nạt anh là người có thực lực rất mạnh, vì vậy tôi mới có hứng thú đến đây. Nếu như hắn không mạnh như anh nói thì thật vô vị. Đến lúc đó tôi sẽ chỉ hỏi tội anh thôi đấy. Bà cô đây mà nổi nóng thì ai cũng khiếp đấy nhé”, Hứa Như Ý vừa đi vừa không quên cảnh cáo Công Tôn Thần.

“Vâng vâng vâng! Cô Hứa cứ yên tâm, thằng ranh đó lợi hại thật mà”.

Rất nhanh, đám người này đã đi vào bên trong viện võ đạo.

Lúc này tất cả các học viên trong viện võ đạo nhà họ Diệp đều dừng trận đấu sinh tử lại mà chỉ đứng nghiêm và lặng lẽ nhìn.

“Mùi máu tanh nồng nặc quá”, Công Tôn Thần lẩm bẩm nhưng không nhìn ra gì cả, càng không thể đoán ra Tô Minh đã là giáo tôn đang áp dụng cách thức tập luyện trận chiến sinh tử cho các học viên. Kể cả là có biết thì cũng chả sao cả.

Cách tập luyện này ngoài Tô Minh thì những người khác đều không áp dụng được. Những thứ khác không nói, chỉ riêng việc dùng thuốc hồi phục vết thương cũng khó ai làm được.

“Cậu chủ Tô! Cô Diệp! Chúng ta lại gặp mặt rồi”, Công Tôn Thần hít một hơi thật sâu, đứng thẳng ưỡn ngực rồi ngẩng đầu nhìn về phía Tô Minh và Diệp Mộ Cẩn rồi cười nói, ánh mắt nhìn với vẻ bỡn cợt và kích động.

Tối nay hắn muốn nhìn xem Tô Minh có thể lập kỳ tích kiểu gì?

Có giỏi thì đánh bại cả cô Hứa và Dương trưởng lão đi!

“Hình như anh quên lời cảnh cáo của tôi ở nhà họ Lam rồi”, Tô Minh nói.

Công Tôn Thần run rẩy, theo bản năng co rúm người lại sợ hãi. Nhưng sau đó hắn lại lấy dũng khí, bởi có cô Hứa ở đây thì sợ cái gì?

“Anh Tô nói gì ở nhà họ Lam nhỉ? Tôi lại quên mất rồi?”, Công Tôn Thần nói, cố tình nhìn về phía Diệp Mộ Cẩn, nói: “Buổi trưa anh mời em ăn cơm nha, được không?”

Hắn cố ý khiêu khích!

Chẳng phải mày cảnh cáo tao không được quấy rầy, tán tỉnh Diệp Mộ Cẩn sao? Tao cứ thích theo đuổi đấy thì đã sao?

Mặc dù không tán được nhưng tán tỉnh trước mặt mày thì mày có thể làm gì?

Công Tôn Thần cảm thấy khí huyết lưu thông, thậm chí hắn còn nghĩ, nếu như hôm nay Tô Minh bại trong tay mình thì danh tiếng của mình và nhà Công Tôn sẽ vang khắp nơi chăng?

Dù sao thì mấy ngày này Tô Minh cũng là chủ đề thảo luận hot nhất giữa các gia tộc đẳng cấp trong giới thế tục Hoa Hạ. Tô Minh đã giết Thẩm Tịch, sỉ nhục Cơ Khâm, đúng là vô địch. Tô Minh trong thời gian này đúng là bàn đạp mạnh nhất, tốt nhất.

“Đúng là tự tìm cái chết”, sắc mặt Diệp Mộ Cẩn trở nên khó coi, trong lòng có chút kỳ quái. Bởi Công Tôn Thần căn bản không phải là loại người to gan như vậy, hôm nay hắn bị làm sao vậy? Lạ thật! Lẽ nào là vì…

Diệp Mộ Cẩn không khỏi nhìn về phía Hứa Như Ý. Cô ta đã đoán được tại sao Công Tôn Thần lại hống hách như vậy, chắc là vì có cô gái xinh đẹp đáng yêu tầm 18 tuổi này.

“Cô Hứa! Đây chính là Tô Minh”, Công Tôn Thần nhỏ giọng cung kính nói với Hứa Như Ý, chỉ vào Tô Minh nói.

Nhưng Hứa Như Ý không thèm để ý đến hắn.

Lúc này Hứa Như Ý cảm thấy rất kỳ lạ. Cô ta vội nhìn chằm chằm vào Tô Minh cách đó không xa, trên khuôn mặt xinh đẹp có lửa giận, có sát ý, cũng có vẻ xấu hổ và phẫn nộ…

“Cô Hứa! Cô sao vậy?”, thấy Hứa Như Ý có chút thất thần nên Công Tôn Thần cẩn thận hỏi.

“Câm mồm”, Hứa Như Ý chỉ thốt ra hai chữ, đôi mắt đẹp nhìn chằm chằm vào Tô Minh mà không nhúc nhích.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.