Truyện Đỉnh Cấp Tông Sư - Tô Minh

Chương 124: Mượn tay báo thù




Điều khiến hắn tuyệt vọng hơn là cảm giác đi bên cạnh Hứa Như Ý thật là đau khổ.

Bởi lẽ, Hứa Như Ý đẹp như vậy, đáng yêu như vậy nhưng hắn không dám làm gì, thậm chí nhìn trộm còn không dám. Đúng là đau khổ quá đi!

Thậm chí, khi về đến biệt thự của nhà Công Tôn, Hứa Như Ý ở trong phòng ở tầng 4 mà từ trước đến nay không ai ở. Vậy mà người trong nhà Công Tôn, bao gồm cả Công Tôn Thần không dám đến gần tầng 3 chứ đừng nói là lên tầng 4.

Chỉ có vai trò như chân sai vặt rồi chân cầm đồ, chứ không có gì khác.

Công Tôn Thần vẫn nuôi hy vọng là hai ngày này mình đi dạo phố mua đồ với Hứa Như Ý có thể khiến cô ta cảm động vì sự chăm chỉ của mình? Ngộ nhỡ có thiện cảm gì với mình rồi mình được ‘cóc ghẻ ăn thịt thiên nga’ thì sao?

Nhưng thực tế thì sao? Hứa Như Ý đúng là ác ma, lại còn thuộc kiểu tàn nhẫn. Cô ta đâu có quan tâm đến sống chết của người khác, là một cô chủ được chiều chuộng từ nhỏ rồi, đâu có quan tâm đến người khác? Vậy thì mình chăm chỉ cũng được cái quái gì?

Cuối cùng đến ngày thứ ba…

Dường như Hứa Như Ý cũng chơi đủ rồi.

“Cô chủ! Hôm nay… Đi đâu chơi đây?”, Công Tôn Thần nhỏ giọng nói.

“Không có gì vui nữa! Công Tôn Thần! Anh là người Đế Thành, anh nói xem”, Hứa Như Ý tùy ý, hỏi.

“Chuyện này…”, Công Tôn Thần do dự một lát, nói: “Bình thường ở Cửu Hư Tông thì cô chủ thích chơi gì?”

“Chơi gì ư?”, Hứa Như Ý ngẫm nghĩ một lát, sau đó đắc ý cười, nói: “Tất nhiên là bắt nạt người khác rồi! Đám đệ tử chân truyền và đệ tử nòng cốt có ai không bị tôi trêu đâu”.

Đâu chỉ là trêu?

Đám đệ tử chân truyền và đệ tử nòng cốt ở Cửu Hư Tông sắp sụp đổ đến nơi rồi, cứ nhìn thấy Hứa Như Ý là họ lại tránh.

Nhưng đây lại là vinh hạnh của họ!

Bởi vì chỉ có đệ tử chân truyền và đệ tử nòng cốt mới được Hứa Như Ý trêu chọc chứ những đệ tử ngoại môn hay nội môn thì đều không có tư cách đó.

“Cô chủ thích bắt nạt người khác ư?”, Công Tôn Thần thấy mừng thầm, quả nhiên hắn đoán trúng là Hứa Như Ý sẽ nói như vậy.

Hắn hít một hơi thật sâu, nói: “Nếu cô chủ thích như vậy thì tôi… Có một nơi rất hay”.

“Ở đâu?”, Hứa Như Ý hứng thú, nói.

“Viện võ đạo nhà họ Diệp! Nói ra thì xấu hổ, bởi vì gần đây tôi bị một giáo tôn trẻ tuổi ở viện võ đạo nhà họ Diệp đánh cho thê thảm, suýt nữa phải quỳ gọi hắn là ông nội”, Công Tôn Thần cúi đầu cẩn thận nói.

Dù sao thì hắn cũng muốn Hứa Như Ý báo thù giúp mình, đây cũng coi là ích kỷ, thậm chí có chút tính toán, vì vậy lúc nói hắn cảm thấy không được tự nhiên.

Cũng may là hắn nói thẳng ra nên chắc cô chủ sẽ không trách cứ.

“Vậy sao?”, đôi mắt đẹp của Hứa Như Ý sáng lên, nói: “Nhà Công Tôn ở giới thế tục cũng coi như xưng vương xưng bá rồi chứ? Vậy mà có người dám bắt nạt anh thảm vậy cơ à? Thú vị đấy”.

“Hắn ít tuổi thôi, chỉ tầm 20 tuổi nhưng là tu giả võ đạo, thực lực vô cùng mạnh”, Công Tôn Thần tiếp tục nói, càng nói càng phấn khích. Bởi vì Hứa Như Ý thấy có hứng thú rồi.

“Thực lực mạnh ư? Lẽ nào còn mạnh hơn tôi và Dương trưởng lão?”, Hứa Như Ý hừ lạnh một tiếng, nói: “Công Tôn Thần! Nể mặt hai ngày này anh vất vả nên cô chủ đây sẽ giúp anh báo thù. Đi nào! Bây giờ chúng ta sẽ đến cái viện võ đạo chó má đó”.

Cái gì mà báo thù cho Công Tôn Thần? Toàn linh tinh! Mục đích chính của Hứa Như Ý là muốn bắt nạt người khác thôi!

Cô ta đường đường mà tiểu ma nữ của Cửu Hư Tông, nhưng chưa bao giờ được bắt nạt người ở giới thế tục. Nghĩ đến đã thấy phấn khích rồi.

“Nhưng…”, Công Tôn Thần có chút do dự, nói: “Có cần gọi thêm Dương trưởng lão không? Ngộ nhỡ cô chủ gặp nguy hiểm?”

“Lúc nào tôi cũng có mặt”, đúng lúc này một bóng hình chui ra từ trong không khí. Thật kinh hãi, đó chính là Dương trưởng lão. Là người hộ vệ nên bà ta lúc nào cũng theo sát bên cạnh Hứa Như Ý.

“Vâng, vâng, vâng…”, Công Tôn Thần sợ đến nỗi toàn thân run rẩy. Cũng may hai ngày này mình ngoan ngoãn không dám có gì bất kính với Hứa Như Ý, lúc nào cũng cung kính cực độ. Nếu không thì Dương trưởng lão đều nhìn thấy cả, như vậy thì mình chết chắc rồi. Hắn cứ tưởng rằng hai ngày này Dương trưởng lão đều ở nhà Công Tôn cơ.

Dương trưởng lão nhìn Công Tôn Thần một lúc lâu. Bà ta biết Công Tôn Thần mượn uy thế của cô chủ để báo thù giúp mình. Nhưng đây cũng chỉ là chuyện nhỏ, cô chủ thích làm thì đành phải đi, chỉ cần cô chủ vui là được.

“Đi nào! Giờ chúng ta hãy đến viện võ đạo nhà họ Diệp đi”, Hứa Như Ý vui mừng nói, đôi lông mày lá liễu cong cong, nụ cười rạng rỡ, đúng kiểu ác ma lém lỉnh.

Một tiếng sau, trước cửa viện võ đạo nhà họ Diệp.

Hứa Như Ý từ trên xe Rolls Royce màu hồng bước xuống.

Còn Công Tôn Thần dẫn theo ông Lưu từ trong một chiếc xe khác bước xuống.

Còn vị Dương trưởng lão thì luôn ẩn hiện, dường như không đến nhưng trên thực tế thì Công Tôn Thần và Công Tôn Lưu đều biết người này lúc nào cũng có mặt. Chỉ có điều họ không nhìn thấy, có lẽ bà ta đang ẩn nấp trong không trung.

Cảnh giới thiên vị thật sự quá đáng sợ. Đạt đến cảnh giới thiên vị đúng là hợp với thiên đạo tự nhiên.

Tất nhiên là viện võ đạo nhà họ Diệp có người canh gác, đây là nơi vô cùng quan trọng của nhà họ Diệp, không thể cho người ngoài tùy tiện vào được.

“Cậu Công Tôn?”, người canh gác nhận ra Công Tôn Thần, bởi vì mấy năm nay Công Tôn Thần luôn theo đuổi Diệp Mộ Cẩn, rất nhiều lần đến tận viện võ đạo nhà họ Diệp để được gặp cô ta. Mặc dù không lần nào được vào viện võ đạo nhưng người canh gác đều biết hắn.

“Đi báo cáo đi! Nói là Công Tôn Thần đến tìm cậu chủ Tô Minh có việc”, Công Tôn Thần nói.

Người canh gác cảm thấy có chút kỳ quái, không phải đến tìm cô chủ Diệp Mộ Cẩn mà đến tìm giáo tôn Tô Minh?

Lẽ nào Công Tôn Thần và giáo tôn là bạn?

Đám người này ở viện võ đạo nhà họ Diệp lâu ngày đã cắt đứt liên hệ với bên ngoài nên không hiểu về những chuyện gần đây của Đế Thành.

Nếu như hiểu thì sẽ biết Công Tôn Thần và Tô Minh không thể là bạn.

“Xin cậu Công Tôn đợi một lát”, người canh gác gật đầu, xoay người rồi nhanh chóng đi vào bên trong.

“Xin cô Hứa đợi chút”, Công Tôn Thần cẩn thận nói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.