Truyện Đỉnh Cấp Tông Sư - Tô Minh

Chương 123: Sự xuất hiện của vị khách khó chiều




Cái tên Tô Minh cũng có trong danh sách mà các gia tộc lớn ở Hoa Hạ không được dây vào, hơn nữa vị trí còn ở trên cùng.

Ngày này…

Ở nhà Công Tôn ở Đế Thành…

Công Tôn Hạ và Công Tôn Thần dẫn đầu đám con cháu chi trưởng của nhà Công Tôn đứng trước biệt thự với vẻ mặt mong đợi và phấn khích. Họ còn chờ đợi với tâm thái cung kính và trịnh trọng.

Không bao lâu, một chiếc xe Rolls Royce màu hồng không có biển số từ từ lái tới.

Đám người Công Tôn Hạ và Công Tôn Thần vội lên trước nghênh đón.

Cửa xe mở ra, một cô gái trẻ và một người phụ nữ trung niên bước xuống.

Cô gái trẻ ăn mặc trang điểm rất lạ mắt. Cô ta mặc chiếc váy xếp ly ren màu đen, phối hợp với tất da chân màu trắng, đi đôi giày mũi tròn màu đen, trên đầu là chiếc dây buộc tóc xinh đẹp tinh tế.

Kiểu trang điểm này đúng kiểu của những cô gái ngây thơ thuần khiết, thậm chí có chút mơ mộng.

Những cô gái bình thường khó mà sánh được.

Nhưng cô gái này trông rất có khí chất, lại tràn ngập sức sống của tuổi trẻ. Thoạt nhìn cô ta chỉ tầm 18 tuổi là cùng.

Mặc dù đường nét trên mặt không quá hoàn hảo nhưng cũng rất xinh đẹp, đặc biệt là đôi mắt nhanh nhẹn, sáng ngời như pha lê.

Cô gái không quá cao, chắc tầm 1m62 nhưng thân hình khá chuẩn, cho người ta cảm giác vô cùng đáng yêu.

Khí chất và nhan sắc hòa quyền lại cho thấy đây là cô gái đẹp, còn là vẻ đẹp đáng yêu và thuần khiết khiến người ta không thể khước từ.

Đó là vẻ đẹp khiến cho người khác có khao khát muốn bảo vệ.

Cô ta đẹp như vậy, về lý mà nói thì đám người nhà Công Tôn phải nhìn đến mê mẩn mới đúng. Nhưng lúc này họ gần như không dám nhìn thẳng vào cô ta vì sợ ánh mắt của mình thể hiện sự bất kính.

“Cô Hứa! Chào mừng cô!”, Công Tôn Hạ lên trước, khom người nói.

“Cô Hứa đi đường chắc mệt lắm?”, Công Tôn Thần cũng lên trước nịnh nọt, ánh mắt đầy vẻ ái mộ và thèm khát nhưng phải cố kìm nén.

Cô Hứa không phải là người mà hắn có thể nhòm ngó. Cô Hứa tên thật là Hứa Như Ý, là con gái duy nhất của tông chủ Cửu Hư Tông. Nếu ở Huyền Linh Sơn thì đây thuộc hàng nữ thần rồi, đâu phải đám cậu chủ ở giới thế tục có thể mơ tới?

“Xe này được đấy, tôi rất thích!”, Hứa Như Ý với tâm trạng vui vẻ, chỉ vào con xe Rolls Royce được đặt riêng màu hồng kia, nói: “Sau này đón tôi bằng xe đó là được, không được để cho bất cứ ai ngồi lên đó, đó là xe chuyên dụng của tôi”.

“Vâng, vâng, vâng…”, Công Tôn Hạ vội gật đầu, tâm trạng ông ta cũng tốt hơn, bởi vì mình đã không tốn công vô ích.

“Phải rồi! Đây là lục trưởng lão, bà ấy họ Dương”, Hứa Như Ý giới thiệu về người phụ nữ trung niên đến cùng mình.

“Dương trưởng lão đi đường vất vả rồi”, Công Tôn Hạ cung kính, nói.

Công Tôn Thần cũng vội nói, trong lòng cảm thấy vui mừng. Không ngờ hộ vệ bên cạnh Hứa Như Ý lại là trưởng lão của Cửu Hư Tông.

Trưởng lão đấy!

Hắn biết rằng người kém nhất trong đám trưởng lão của Cửu Hư Tông cũng ở cảnh giới thiên vị trung kỳ. Huống hồ, lục trưởng lão không phải là người kém nhất trong mười vị trưởng lão ở Cửu Hư Tông, chắc cũng đã ở cảnh giới thiên vị hậu kỳ rồi.

Công Tôn Thần ngay lập tức nghĩ tới Tô Minh.

Để xem thằng khốn này chết kiểu gì?

Mày có thể giết được Thẩm chó điên thì đã làm sao? Thẩm chó điên có mạnh đến mấy thì cũng ở cảnh giới bán bộ thiên vị. Mặc dù thực lực cao hơn cảnh giới một chút nhưng nếu so với lục trưởng lão của Cửu Hư Tông thì khác biệt như kiến với rồng.

Thằng khốn kia! Mày có là yêu nghiệt hay gì đi chăng nữa thì khi đứng trước lục trưởng lão của Cửu Hư Tông thì mày cũng phải quỳ thôi!

Công Tôn Thần đang nghĩ nên làm thế nào để cô Hứa giúp mình đi dạy cho Tô Minh một bài học?

Thoạt nhìn thì Dương trưởng lão khá ít nói, chỉ gật đầu mà không nói thêm gì.

“Giới thế tục đúng là phồn hoa! Vui hơn Huyền Linh Sơn nhiều”, không biết Hứa Như Ý lấy ở đâu ra cây kẹo mút, vừa ngậm vừa đi vào bên trong biệt thự của nhà Công Tôn, nói: “Tôi còn muốn đi mua quần áo rồi vào thành phố chơi trò chơi nữa…”.

Xem ra Hứa Như Ý giống như cô gái chưa trưởng thành vậy.

Nhưng bất luận là Công Tôn Thần hay Công Tôn Hạ thì đều gật đầu mà không dám chậm trễ.

Bà cô trẻ này nhìn thì tưởng chưa lớn nhưng trên thực tế thì đúng kiểu ma nữ lém lỉnh. Nghe nói cô ta làm cho Cửu Hư Tông náo loạn hết cả, hơn nữa còn có tính khí công chúa. Một giây trước thì cười nói vui vẻ nhưng một giây sau đã nổi nóng được rồi.

Ngoài ra, bà cô này rất có thực lực, cũng thuộc hàng mạnh. Mặc dù mới 18 tuổi nhưng đã ở cảnh giới tông sư đỉnh phong kỳ rồi.

Nghe nói cô ta không tu luyện gì quá nhiều. Ở độ tuổi 18 mà đạt được cảnh giới tông sư đỉnh phong kỳ thì đúng là kinh khủng.

“Vâng, vâng, vâng…”, Công Tôn Hạ và Công Tôn Thần đi theo phía sau gật đầu lia lịa. Cô gái này đến Đế Thành chơi, vì vậy muốn chơi kiểu gì thì họ cũng phải chiều.

“Chỉ tiếc là không có Tiểu Hổ ở bên cạnh, Tiểu Hổ của tôi chết rồi”, Hứa Như Ý một giây trước còn đang cười rạng rỡ mà đột nhiên giờ lại ủ dột, thậm chí trong đôi mắt còn rơm rớm nước mắt.

Công Tôn Hạ và Công Tôn Thần lập tức sợ đến nỗi sắc mặt tái nhợt.

Sắc mặt Dương trưởng lão cũng biến đổi, còn có chút cạn lời. Tiểu Hổ là vật cưng của cô chủ, là một con hổ cái. Mặc dù tên là Tiểu Hổ nhưng trên thực tế lại như con mãnh thú, do được cô chủ nuôi dưỡng không ‘tiếc tay’, dẫn đến con hổ đó cao tận 3m và dài 6m.

Những người ở cảnh giới tông sư đều không phải là đối thủ của Tiểu Hổ.

Cô chủ mà kết hợp với Tiểu Hổ thì Cửu Hư Tông đúng là loạn không đâu bằng.

Cũng may là nửa năm trước Tiểu Hồ chết rồi.

Nhưng cô chủ lại không muốn nói tại sao Tiểu Hổ chết, chắc là cái chết của nó ẩn giấu bí mật gì đó.

Cảm xúc của Hứa Như Ý đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh. Cô ta rất nhanh lại vui vẻ trở lại.

Buổi trưa nhà Công Tôn chuẩn bị bữa ăn thịnh soạn, Hứa Như Ý ăn rất vui vẻ.

Buổi chiều Công Tôn Thần và mấy vệ sĩ nhà Công Tôn đưa Hứa Như Ý đi mua sắm, mọi người đi đến Tân Quang Thiên Địa…

Sản phẩm nào Tân Quang Thiên Địa cũng có, đều là các thương hiệu nổi tiếng trên thế giới. Hứa Như Ý thích cái nào là lấy cái đó.

Tính cách này đã trở thành thương hiệu của cô ta.

Chỉ trong một chiều mà mua sắm thả phanh mấy trăm bộ quần áo và túi xách các loại, tiêu tốn mấy triệu tệ.

Hứa Như Ý chỉ việc mua đồ còn Công Tôn Thần phụ trách quẹt thẻ. Tất nhiên, số tiền này cũng không là gì so với nhà Công Tôn.

Chỉ có điều là nhiều đồ quá, cầm mệt quá nên cuối cùng Công Tôn Thần đành gọi mấy vệ sĩ lại cầm đồ.

Đến tận khi trời tối thì nhóm người này mới mua xong.

Hứa Như Ý tâm trạng rất tốt, thậm chí còn đi dạo phố đồ ăn vặt ở Đế Thành.

Ngày hôm sau, Hứa Như Ý đến thành phố chơi trò chơi.

Cô bé này chơi hăng say nhưng kỹ thuật chưa tốt, vì vậy Công Tôn Thần và đám vệ sĩ lại phải mua đồng xu liên tục. Cuối cùng thì một buổi sáng đã tiêu mất mấy ngàn đồng xu.

Buổi chiều lại là cuộc mua sắm thả phanh. Nhưng lần này không phải là giày dép quần áo mà là thú cưng. Cô ta mua liền lúc mười mấy con mèo.

Hai ngày này Công Tôn Thần như suy sụp tinh thần. Hắn cảm thấy mình chẳng khác nào chân sai vặt nhưng cũng không dám có lời gì oán trách.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.