Truyện Đỉnh Cấp Tông Sư - Tô Minh

Chương 122: Thu hoạch đáng kinh hoàng




“Phát đoạn video giám sát đi”, ông cụ nhà họ Thẩm hít sâu một hơi hét lên.

“Bố, bố… hay là ngày mai hãy xem, con sợ sức khỏe của bố sẽ…”, một người đàn ông trung niên xem chừng 50 tuổi mặc vest, để râu quai nón ngập ngừng.

Vành mắt ông ta còn có chút phiếm hồng, ông ta chính là Thẩm Trọng Thiên, gia chủ hiện tại của nhà họ Thẩm, bố của Thẩm Tịch.

“Tôi nói là phát!”, ông cụ Thẩm lạnh lùng đáp.

Rất nhanh.

Trên màn hình chiếu phía trước thư phòng bắt đầu phát lại những đoạn phim sắc nét.

Chính tại cổng đấu giá Đế Thành đêm nay, Tô Minh trước tiên giết chết Thẩm Hạc, rồi lại giết Thẩm chó hoang, cuối cùng là cảnh tượng giết chết Thẩm Tịch.

Xem rồi xem, hai mắt Thẩm Trọng Thiên càng đỏ hơn, những con cháu chi chính khác của nhà Thẩm cũng có biểu cảm giống vậy.

Chỉ có ông cụ Thẩm trầm mặc, gương mặt âm trầm như nước.

"Tuổi trẻ mà có thực lực mạnh như vậy", ông cụ Thẩm tự lẩm bẩm, sau khi xem xong ông ta ngồi xuống ghế sofa thì thào: "Có nên báo thù hay không?"

Cái gì?

Mấy người Thẩm Trọng Thiên đều sững sờ… ông cụ thật sự đang cân nhắc có nên báo thù hay không? Không phải là chắc chắn phải báo thù sao?!!!

Con cháu dòng chính, gia chủ thế hệ tiếp theo của nhà Thẩm đang sống sờ sờ cứ như vậy bị đoạt mạng.

Cường giả mạnh nhất trong giới thế tục của nhà họ Thẩm, Thẩm chó hoang bị giết chết.

Thẩm Hạc, hộ vệ có nhiều công lao nhất trong thế hệ thứ ba của nhà họ Thẩm bị giết.

Làm sao có thể không báo thù đây?

“Trọng Thiên, đây là Tô Minh, tuổi còn quá trẻ, chỉ mới 21 tuổi, 21 tuổi liền có thể giết chết chó hoang, con biết là khái niệm như thế nào không?”, hồi lâu sau, ông cụ Thẩm mới ngẩng đầu lên nhìn con trai Thẩm Trọng Thiên: “Điều đó đại biểu rằng thiên phú võ đạo của Tô Minh này có thể so sánh với Băng Tuyền!”

Sắc mặt của Thẩm Trọng Thiên và những người khác co rút biến đổi, không dám tin tưởng.

“Loại thiên phú võ đạo này nếu như có thể không động chạm tới, thì lão phu thực sự không muốn chọc ghẹo tới, cho dù chịu chút thiệt thòi, suy cho cùng, một khi chọc phải, nếu không thể nhổ cỏ tận gốc trong một lần, không quá năm năm, với thiên bẩm này có thể quét sạch cả nhà họ Thẩm chúng ta”, ông cụ Thẩm tiếp tục.

Nếu Tô Minh nghe được những lời này, chắc chắn sẽ giơ ngón tay cái khen ngợi ông cụ Thẩm là một người khôn ngoan.

Đầu óc quá sáng suốt.

“Vậy… vậy… vậy là không báo thù nữa?”, Thẩm Trọng Thiên run sợ hỏi.

Ông cụ Thẩm rơi vào trầm mặc.

Im lặng trong hơn mười phút.

Trong mười phút này, mấy người Thẩm Trọng Thiên đều không dám thở mạnh.

Mười phút sau.

“Báo thù!”, ông cụ Thẩm phun ra hai chữ này: “Tuy nhiên tên nhóc đó quá yêu nghiệt, nếu báo thù không thành, nhà họ Thẩm có thể bị diệt môn. Nhưng nếu không báo thù, uy thế mà nhà chúng ta tích lũy trong nhiều năm qua cứ như vậy bị cuốn sạch rồi”.

Cháu trai mà ông ta chiều chuộng nhất chết rồi!!!

Chết rồi!

Nói không kích động, nói không cảm tính, làm sao có thể không có cơ chứ?

“Vậy bây giờ con liền phái tất cả võ giả của nhà họ Thẩm tới Đế Thành trước, giết chết Tô Minh bằng mọi giá!”, Thẩm Trọng Thiên sát khí trùng trùng nói.

“Không đủ”, ông cụ Thẩm lắc đầu: “Con suốt đêm tới Huyền Linh Sơn, đem tất cả sự việc nói lại với Băng Tuyền”.

“Hả?”, Thẩm Trọng Thiên kinh ngạc.

“Tên nhãi đó quá khủng bố, nếu đã muốn báo thù, thì nhất định phải hoàn tất trong một bước, nhất định phải nhổ cỏ nhổ tận gốc”, ông cụ Thẩm quát: “Con nói lại tin tin cho Băng Tuyền, sau đó tốt nhất là để nó đưa các trưởng lão và thái thượng trưởng lão của Chân Diễm tông cùng nhau tới”.

“Hả?”, Thẩm Trọng Thiên ngẩn người, một người làm bố như ông ta cũng mơ hồ nhận thức được Băng Tuyền mạnh mẽ đến mức nào, trong lòng ông ta, Tô Minh này dù lợi hai đến đâu cũng tuyệt đối không thể tiếp nổi một chiêu của Băng Tuyền, cách biệt rất xa, kết quả ông cụ lại...

“Hả cái gì? Bố nói thế nào thì anh cứ làm như vậy!”, ông cụ Thẩm gầm lên, đáy lòng có chút thất vọng, người con trai này của mình tuy đã trở thành người đứng đầu nhà họ Thẩm nhưng cách suy xét và nhìn nhận vấn đề vẫn rất non kém.

May mắn thay vẫn ngoan ngoãn nghe lời.

“Vâng!”. Thẩm Trọng Thiên gật đầu: “Đi xuống đi, đem Tịch Nhi, chó hoang và Thẩm Hạc đi chôn cất đi!”

Hơn chục người thuộc dòng chính nhà họ Thẩm kính cẩn rời khỏi thư phòng.

Vẻ mặt của ông cụ Thẩm u ám bất định, đôi mắt già nua nhìn về bức ảnh chụp chung treo trên giá sách, trong bức tranh đó có ông ta, còn có cháu trai Thẩm Tịch, cùng cháu gái Thẩm Băng Tuyền.

“Tịch Nhi, ông nội nhất định sẽ báo thù cho cháu!”

Ngày hôm sau.

Trời tờ mờ sáng.

Tô Minh thức dậy, Lam Tuyết đêm qua mệt mỏi, trên khuôn mặt xinh đẹp nhã nhặn ẩn chứa nụ cười ngại ngùng, dịu dàng nhưng hạnh phúc, cô vẫn đang trong mộng đẹp.

Tô Minh đặt một nụ hôn lên trán cô.

Sau đó xuống lầu, tới phòng bếp làm một bữa sáng đơn giản.

Sau khi ăn xong, anh để lại một phần cho Lam Tuyết rồi đi tới võ trường.

Vừa tới võ trường lại thấy tất cả học viên đã có mặt.

“Giáo tôn, thật là tuyệt vời, anh đúng là thần thông, thuốc mỡ mà anh phân cho chúng tôi chiều qua chỉ qua một đêm, vết thương đã gần như lành hẳn. Nhìn ngực của tôi này, đều khỏi đến bảy tám phần rồi”, Diệp Phù xông tới, vô cùng hưng phấn nói.

Những học viên khác cũng tương tự như vậy, ánh mắt nhìn Tô Minh như đang nhìn một vị thần tiên.

Diệp Võ và Chu Khánh Di cũng có mặt, vết thương của họ gần như đã được chữa lành,

“Đừng nói nhảm nữa, đấu sinh tử bắt đầu ngay bây giờ !!!”, Tô Minh quát.

“Vâng”, tất cả mọi người trên sân dùng toàn bộ sức lực hô to, tràn đầy khí thế, hơn nữa cũng không mảy may sợ hãi, rốt cuộc có Tô Minh ở đây, còn có thuốc mỡ thần kỳ, có gì đáng sợ đây?

Chỉ cần liều mạng chiến đấu.

“Ba người các anh, từng người đánh với tôi”, Tô Minh lại nhìn hướng Diệp Phù, Diệp Võ và Chu Khánh Di

Cả ba người vừa kích động, vừa ngạc nhiên cùng vui mừng nhưng cũng xen lẫn chút cay đắng… chỉ có thể gật đầu.

Một ngày lặng lẽ trôi qua. Buổi trưa.

Buổi trưa, Diệp Mộ Cẩn cũng tới, còn cùng Tô Minh ăn cơm tối tại nhà ăn.

Ngày hôm đó đã có 1 người chết, 67 người bị thương nặng, 200 người bị thương nhẹ.

Số người đột phá là 31.

Hiệu quả rất tốt.

Ngày hôm sau, chế độ huấn luyện vẫn như vậy.

Ngày thứ ba cũng không có gì thay đổi.

Toàn bộ tinh lực của Tô Minh đều dồn vào viện võ đạo của nhà họ Diệp.

Thực lực của những học viên thuộc viện võ đạo nhà họ Diệp này tăng lên khá nhanh, hầu hết đều đã đột phá cảnh giới nhỏ.

Khí chất của bọn họ cũng có biến hóa, quyết chí tiến lên, trở nên hung tàn và liều lĩnh.

Chỉ nhìn ánh mắt của bọn họ liền biết được, Tô Minh mới huấn luyện ba ngày, ánh mắt họ đã trở nên vô cùng hoang dã, giống như dã thú săn bắn mỗi ngày trong núi rừng.

Ban ngày Tô Minh bận rộn ở viện võ đạo, buổi tối anh và Lam Tuyết cũng không rảnh rỗi...

Sau khi lăn lộn cùng Lam Tuyết rồi dỗ cô ngủ, Tô Minh lại đắm chìm trong tu luyện.

Bởi vì anh chỉ vừa đột phá tới cảnh giới Thiên Vị, có chút không ổn định nên mấy ngày nay vẫn luôn rèn giũa chân khí trong cơ thể, phấn đấu cho một nền tảng vững chắc.

Những ngày này trôi qua khá viên mãn.

Đối với lời đồn thổi bên ngoài, anh hoàn toàn không biết, cũng không muốn biết.

Nhưng tại Đế Thành, vì hành động giết chết Thẩm Tịch, Thẩm chó hoang, Thẩm Hạc tại buổi đấu giá đêm đó, thể hiện ra thực lực mạnh mẽ phi thường của anh, vì anh nhục mạ, chơi đùa con cháu dòng chính nhà họ Cơ là Cơ Khâm, kẻ nổi tiếng bá đạo và lớn mạnh, danh tiếng của anh đã được lan rộng.

Danh tiếng vô cùng lớn.

Trong số các gia tộc thượng lưu của Đế Thành, nhắc đến Tô Minh cũng đủ biến sắc, rất gia tộc lớn đều cảnh cáo con cháu của mình rằng, có chết cũng không được chọc đến người thanh niên tên Tô Minh này.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.