Truyện Đỉnh Cấp Tông Sư - Tô Minh

Chương 121: Kỳ vọng ấm áp, bắt đầu đột phá




Muốn hủy hoại nhà họ Tô là nhà họ Lam, không phải Lam Tuyết.

Hơn nữa, nếu không có Lam Tuyết thì năm đó có lẽ anh đã trực tiếp bị giết chết rồi, đâu chỉ dừng lại ở việc bị đánh gãy tứ chi, chôn sống trong núi sâu...

“Cảm ơn”, nút thắt trong lòng Lam Tuyết cuối cùng cũng được tháo gỡ, cô áy náy ba năm rồi, nói đoạn liền nâng lên ly rượu một hơi uống cạn.

Tô Minh cũng uống cạn, sau đó cầm đũa lên, bắt đầu nếm thử các món ăn.

Khuôn mặt trái xoan tuyệt mỹ trong veo của Lam Tuyết tràn đầy hồi hộp chờ mong: "Ăn ngon không?"

“Ngon, Lam Tuyết, em đúng là có tay nghề nấu bếp”, Tô Minh cười to, ánh mắt nhìn hướng Lam Tuyết càng trở nên ôn nhu, trong dịu dàng còn mang theo sự nóng bỏng cùng cảm động.

Anh đã ba năm không ăn món nhà nấu kiểu này.

Trên núi Huyền Linh, ông già chưa từng làm cơm, mọi thứ đều do anh tự mình giải quyết, một người đàn ông thì có thể có nấu ăn ngon đến đâu đây?

Về cơ bản anh chỉ săn bắt một vài con thú trong núi rồi nướng lên, có thể lấp đầy bụng là được, hương vị cũng không cần đề cập tới nữa.

"Ăn nhiều một chút", Lam Tuyết rất vui vẻ, không ngừng gắp thức ăn cho Tô Minh.

Một bữa ăn linh đình kết thúc sau nửa giờ.

Sau khi kết thúc.

Bầu không khí bỗng trở nên ám muội.

Lam Tuyết dường như đã dự liệu được điều gì nên không dám ngẩng đầu lên nhìn anh, mặt son càng đỏ.

"Em đi tắm đây", cô ngượng ngùng nói.

Lại không ngờ tới.

Tô Minh sải bước đi tới, trong nháy mắt ôm ngang eo không nói hai lời bế cô lên lầu hai. Mặt Lam Tuyết càng đỏ hơn như sắp nhỏ ra máu, đầu nhỏ vùi vào trong ngực anh.

Hai giờ sau.

Mọi việc kết thúc.

Tô Minh dịu dàng dỗ Lam Tuyết ngủ.

“Cô gái nhỏ này…”, Tô Minh thương yêu đắp chăn cho cô, sau đó nhẹ nhàng bước xuống giường.

Phòng ngủ rất rộng.

Tô Minh bước tới một bên khác rồi lấy ra tinh thạch hung thú cùng nhân sâm ngàn năm.

“Nền tảng của mình vô cùng vững chắc, ngược lại có thể trực tiếp hấp thụ tinh thạch cùng nhân sâm này”, Tô Minh nhìn chằm chằm vào hai thứ đồ trên tay, tự lẩm bẩm: “Đêm nay chính thức tiến nhập vào cảnh giới Thiên Vị”.

Tô Minh quyết định ăn sống.

Nếu dùng để nấu canh hoặc luyện chế đan dược thì quá tốn công, hơn nữa ít nhiều cũng sẽ có chút hao hụt, nhưng ăn sống nuốt xuống bụng thì không lãng phí.

Anh lấy ra con dao găm sắc bén, nhanh chóng cắt nhân sâm thành từng mảnh.

Cuối cùng.

Tô Minh ngồi bắt chéo chân trên đất, nuốt xuống từng miếng nhân sâm.

Khi ăn hết một củ nhân sâm, anh còn chưa kết thúc mà nuốt luôn viên tinh thạch hung thú.

Năng lượng của nhân sâm và tinh thạch đã bắt đầu gào thét trong cơ thể...

Tô Minh nhắm mắt lại, vận chuyển ‘Thái Huyền thôn linh chân kinh', thúc đẩy nguồn linh khí dồi dào đang cuồng bạo xáo trộn ngang dọc, hung hãn kia tiến vào đan điền.

Lúc này nếu có người có thể nhìn xuyên thấu liền có thể thấy được kinh mạch trong cơ thể anh đang trương phồng cùng run rẩy không ngừng.

Quá nhiều chân khí, mênh mông cuồn cuộn, nghiêng trời lệch đất.

Khuôn mặt của Tô Minh một hồi đỏ bừng lại một hồi tái nhợt.

Tuy nhiên, tất cả đều nằm trong dự đoán nên anh cũng không hề hoảng loạn.

Sự cường đại của ‘Thái Huyền thôn linh chân kinh' đủ mạnh để điều chuyển nguồn linh khí này.

Điều khiến Tô Minh càng kinh ngạc và vui mừng hơn cả là kinh mạch của bản thân dường như mạnh mẽ hơn rất nhiều, sức chịu đựng cũng khá kinh người, lúc này tác động của linh lực mà anh chịu đựng còn rất xa mới đạt đến cực hạn.

Vẫn rất nhẹ nhàng.

“Xem ra món dị bảo màu máu dưới đáy linh tuyền kia thực sự không thể tưởng tượng được", Tô Minh thầm nghĩ.

Anh biết những thay đổi trên cơ thể mình đều do món dị bảo đó.

Chẳng bao lâu toàn bộ luồng linh khi điên cuồng và bạo ngược kia đã đến được đan điền.

Đan điền giống như một cỗ máy phức tạp và ngang ngược bắt đầu chuyển hóa linh khí nồng đậm thành chân khí tinh khiết.

Chân khí lại từ đan điền phân bổ đến kinh mạch toàn cơ thể, tứ chi trăm xương được vun dưỡng.

Chân khí cuồn cuộn giống như một đại quân quét ngang ngàn dặm, dũng mãnh tiến về phía trước.

Thời gian trôi qua từng chút một.

Vầng trăng khuyết treo cao, Tô Minh còn đang tu luyện, đã đến thời khắc mấu chốt ...

“Phá cho ta!”, anh bỗng nhiên gầm nhẹ một tiếng.

Dòng chân khí bạo ngược trong cơ thể kia mãnh liệt tràn vào huyệt Thiên Vị.

Ngay khi Thiên Vị được khai thông, cơ thể Tô Minh trong nháy mắt lóe lên một vầng sáng đỏ rực, tia sáng đó nhu động mù mịt, tạo cho người ta một cảm giác xao động khó nói thành lời.

Qua một hồi, ánh sáng đỏ đó chậm rãi biến mất, sắc mặt của Tô Minh cũng bình thản trở lại, khí chất cả người càng thêm trầm ổn, nhìn bề ngoài chỉ như một thanh niên đại học.

Anh mở mắt, đôi mắt sâu hút như vực thẳm, sâu xa mênh mang và tràn ngập tự tin.

“Cảnh giới Thiên Vị đúng là khác biệt, là sự thay đổi về chất”, khóe miệng Tô Minh vẽ lên một nụ cười vô cùng hưng phấn, anh cảm giác được trong cơ thể đang trào dâng một luồng chân khí cuồn cuộn, trong lòng có cảm giác nắm giữ tất cả trong tay.

Nếu như nói ở cảnh giới tụ khí, chân khí trong cơ thể là những khe suối nhỏ.

Cảnh giới tông sư là một dòng sông lớn.

Thì hiện tại chân khí của cảnh giới Thiên Vị lại giống như một biển cả mênh mông.

Tô Minh khẽ vận chuyển, luồng chân khí khủng bố liền rót ngập cánh tay.

“Dường như cùng với sự đột phá cảnh giới, thì tòa bảo tàng huyết mạch trong cơ thể mình kia lại được khai quật ra một chút”, chẳng mấy chốc, Tô Minh phát hiện ra điều dị thường, hai mắt sáng ngời.

Anh tra xét cẩn thận.

Sức mạnh cơ bắp của bản thân vậy mà tăng thẳng từ 5000 kg lên 10000 kg.

Tăng gấp đôi.

Những thứ khác, cường độ cơ thể, lực phòng ngự, tinh lực… cũng tăng gấp đôi.

Ngay cả thị giác, thính giác,… cũng gấp đôi.

“Thật là khoa trương”, khóe miệng Tô Minh khẽ giật giật, đúng là quá biến thái rồi.

Rốt cuộc dị bảo dưới đáy linh tuyền dung hòa với bản thân là gì?!!!

Cũng quá hùng mạnh rồi, mạnh tới mức khiến người ta phải lo lắng không yên.

“Cho dù thế nào cũng là một chuyện tốt”, Tô Minh hít sâu một hơi: “Nếu đã như vậy thì lực chiến đấu hiện tại của mình so với trước đây phải tăng lên khoảng năm, thậm chí tám lần chăng?”

Anh vốn thăng cấp từ bán bộ Thiên Vị lên Thiên Vị, lại vì bảo tàng huyết mạch mà mọi phương diện đều tăng lên gấp đôi, cộng lại sẽ được phản ánh qua lực chiến đấu, thực sự đã tăng lên từ năm đến tám lần.

“Nếu bản thân hiện tại đối đầu với tên Thẩm chó hoang kia, có lẽ chỉ cần một quyền liền có thể thổi bay hắn đi?”, Tô Minh cười ngây ngô.

Đi đến cửa sổ.

Anh phóng mắt nhìn ra ngoài.

Trong đêm tối, tầm nhìn của anh cũng tốt lên rất nhiều, nhìn thoáng qua đã có thể nhìn xa hàng trăm mét.

Thậm chí ngay cả âm thanh trong khu rừng bên ngoài trang viên của nhà họ Diệp cũng có thể nghe được.

Cùng lúc đó.

Ma Thành, nhà họ Thẩm.

“Tịch Nhi, Tịch Nhi của tôi đâu?!!!”, trong thư phòng nhà họ Thẩm, ông cụ Thẩm nay đã 88 tuổi chống gậy, gương mặt già nua toát lên vẻ tàn bạo đang nện mạnh từng gậy xuống nền đất.

Trước mặt ông ta là con cháu dòng chính của nhà họ Thẩm, có hơn chục người, tất cả đều đang sợ hãi đến co rụt người lại.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.