Truyện Đỉnh Cấp Tông Sư - Tô Minh

Chương 120: Tàn nhẫn, thuận theo tự nhiên




"Cô chủ, tôi biết lòng cô mang hoài bão, muốn lấy lại sức mạnh sau khi giải quyết xong kiếm khí tồn đọng trong kinh mạch, dùng thực lực mạnh mẽ trấn áp thương hội Tứ Đỉnh, tìm ra nguyên nhân cái chết của ông chủ và bà chủ, nhưng…”

Dì Cầm nói, thoáng chốc cảm thấy hơi tàn nhẫn nhưng sau khi do dự trong giây lát, vẫn trầm giọng nói: “Nhưng, thiên phú võ đạo của cô chủ mặc dù không tồi nhưng không thể sánh bằng yêu nghiệt kia của Vạn Cổ Vô Song, muốn dựa vào sự trưởng thành của cô ít nhất phải mất hai mươi năm, không ai có thể nói trước được những thay đổi xảy ra trong hai mươi năm này”.

Những gì dì Cầm nói rất mơ hồ, trên thực tế đâu thể chỉ cần 20 năm? Thậm chí 50 năm hay 100 năm.

Bởi vì các trưởng lão của Thương hội Tứ Đỉnh quá mạnh, trong lớp con cháu của họ cũng có không ít thiên tài không yếu kém so với Tiêu Nhược Dư.

Tiêu Nhược Dư năm nay 24 tuổi, nếu khôi phục thực lực bán bộ Thiên Vị, nhìn như có vẻ không thể tưởng tượng được, nhưng bạn phải hiểu một điểm, thân là đại tiểu thư của Đấu giá Tứ Đỉnh, tài nguyên tu luyện được hưởng dụng những năm này là vô cùng lớn.

Giá trị cảnh giới bán bộ Thiên Vị này của Tiêu Nhược Dư phải bị cắt giảm.

Ngoài ra, lực chiến đấu của cô nhiều nhất là ngang bằng.

Dì Cầm tiếp tục: “Vốn dĩ ý tưởng của tôi là tìm cách gả cô cho cháu trai của nhà Đại Cung Phụng, nếu như vậy, Đại Cung Phụng có thể ủng hộ cô 100%, địa vị của cô tại thương hội Tứ Đỉnh cũng sẽ ổn định hơn rất nhiều, nhưng sự xuất hiện đêm nay của Tô Minh…”

Dì Cầm hiện tại càng nghiêng về phía Tô Minh.

“Dì Cầm, tôi biết rồi”, Tiêu Nhược Dư gật đầu: “Nếu Tô Minh thực sự có thể chữa lành vết sẹo và thương thế cho tôi, tôi sẽ dốc lòng đầu tư vào anh ta, cung cấp cho anh ta đầy đủ tài nguyên tu đạo, nâng cao thực lực của anh ta trong khoảng thời gian ngắn nhất”.

“Không đủ”, dì Cầm nhìn chằm chằm vào mắt Tiêu Nhược Dư: “Cô hiểu rõ ý của tôi…”

Mặt Tiêu Nhược Dư càng đỏ hơn: “Dì Cầm, những việc khác sau này hãy nói, tôi không muốn tình cảm xen lẫn quá nhiều lợi ích, tôi trước sẽ đặt cược lên người Tô Minh, về phần tôi và anh ta có thể đi đến bước nào thì xem ý trời đi”.

“Ừm”, dì Cầm gật đầu cười, cảm thấy bản thân có chút chỉ vì cái lợi trước mắt rồi.

Quả thực là chuyện nên thuận theo tự nhiên.

Huống hồ, Tô Minh yêu nghiệt như vậy, ưu tú như vậy, tiểu thư nếu xóa đi vết sẹo trên mặt cũng có sắc đẹp tuyệt trần, nếu hai người tiếp xúc lâu dài mà vẫn không thu hút được nhau thì đúng là kỳ quái.

Đúng lúc này.

Phía dưới.

"Ha ha ha…”, sau khi Tô Minh và Diệp Mộ Cẩn rời đi, Cơ Khâm mới đứng dậy, gầm rống lên như một kẻ điên, oán độc, phẫn hận, cuồng nộ khiến gương mặt hắn vặn vẹo và trướng đỏ đến cực điểm như muốn rỉ ra máu!

“Tô Minh, Cơ Khâm tôi thề nhất định phải khiến anh muốn sống không được, cầu chết chẳng xong”, Cơ Khâm siết chặt nắm đấm

Cơ Khâm rời đi.

“Anh, chúng ta cũng đi thôi”, Lạc Thu Thuỷ nói.

“Thu Thủy, bạn học đại học kia của em mặc dù vượt ngoài mức tưởng tượng, nhưng cậu ta cũng chọc phải họa lớn rồi!”, Lạc Phong thở dài: “Anh không dám tưởng tượng nhà họ Thẩm sau khi nhận được tin Thẩm Tịch bị giết chết sẽ phẫn nộ đến mức nào đây? Còn có Thẩm Băng Tuyền....”

Lạc Phong càng cau chặt mày: “Hơn nữa, nếu xử lý không tốt, nhà họ Lạc chúng ta cũng sẽ bị liên lụy! Rốt cuộc, nguyên do của đêm nay đều nằm ở em!”

Lạc Phong cực kỳ hối hận, đêm nay thực sự không nên dẫn Lạc Thu Thủy theo.

“Được rồi được rồi, anh, anh đúng là dài dòng, đường đường là con cháu trực hệ của nhà họ Lạc sao lại có thể sợ cái này?”, Lạc Thu Thủy hừ lạnh một tiếng: “Chúng ta cũng trở về Ma Thành thôi, máy bay tư nhân đã đến sân bay rồi”.

Viện võ đạo nhà họ Diệp.

“Tô Minh, hai thứ này giao lại cho anh, đêm nay hai thứ này vốn dùng để trao đổi với gốc nhân sâm ngàn năm tuổi kia…”, Diệp Mộ Cẩn đưa lại chiếc hộp phong kín cho Tô Minh.

Bên trong hộp là một tập tranh trận pháp.

Còn có một viên tinh thạch của hung thú.

Hung thú là loại thú so với dã thú còn mạnh hơn.

Trong xã hội hiện đại, hung thú còn rất ít, hầu như đều cư trú trong núi sâu rừng già ít người lui tới, người bình thường nhìn không thấy, cũng không gặp được, càng không nói đến việc săn bắt chúng.

Viên tinh thạch hung thú này của nhà Diệp được truyền lại từ tổ tiên, ông cụ nhà họ Diệp đã nói đây là người đứng đầu nhà họ Diệp đời đầu lưu lại.

Trong tinh thạch của hung thú chứa không ít linh khí, là thứ rất có ích đối với tu giả võ đạo, Diệp Mộ Cẩn vốn định giữ lại cho bản thân sử dụng.

Đáng tiếc thực lực của cô vẫn luôn không đủ, bởi nguồn năng lượng linh khí trong tinh thạch quá cuồng bạo, nếu tu giả võ đạo không đủ mạnh, không suy nghĩ kỹ càng mà hấp thụ sẽ bị xung kích dẫn tới thương tổn, cô vốn định đợi vài năm để bản thân dùng, nhưng hiện tại tâm tư này đều đặt trên người Tô Minh.

Diệp Mộ Cẩn tin rằng, với thực lực của Tô Minh anh nhất định có thể dễ dàng hấp thụ được tinh viên tinh thạch hung thú này.

“Được”, Tô Minh do dự một hồi rồi nhận lấy, anh và nhà họ Diệp đã bị ràng buộc vào một chiến tuyến, hiện tại lại cùng nhà Thẩm và nhà họ Khâm rơi vào tình thế không chết không thôi, cũng có mâu thuẫn với nhà Công Tôn...

Nguy hiểm!

Vô cùng nguy hiểm!

Phàm là những thứ có thể giúp bản thân tăng cường sức mạnh thì không cần phải già mồm, chỉ có đề cao thực lực mới có thể bảo vệ bản thân, bảo vệ Mộ Cẩn tốt hơn...

“Hừ, em sẽ không tới Giáo Tôn Các nữa, phỏng chừng Lam Tuyết đã chuẩn bị xong bữa tối ngon lành đợi anh rồi”, Diệp Mộ Cẩn trừng Tô Minh một cái, có chút ghen tuông.

Vừa nghĩ tới tối nay Tô Minh chắc chắn sẽ đầu gối má kề với Lam Tuyết, còn làm những chuyện xấu hổ kia cô liền cảm thấy chua xót.

Tô Minh đột nhiên ôm chầm lấy Diệp Mộ Cẩn, đặt lên môi cô một nụ hôn bá đạo.

“Đồ vô lại”, thật lâu sau anh mới buông Diệp Mộ Cẩn ra, cô rời đi với gương mặt đỏ bừng, cùng một câu trách mắng ngọt ngào.

Chia tay Diệp Mộ Cẩn.

Tô Minh quay trở lại Giáo Tôn Các.

"Tô Minh, anh đã về rồi…”, giọng nói Lam Tuyết kinh ngạc mang theo vui mừng reo lên, cô vẫn luôn ngồi trên ghế sofa đợi anh.

Trên bàn quả nhiên đã bày đầy những món ăn ngon, còn có một bình rượu vang.

Lam Tuyết mặc bộ đồ ngủ màu xanh nhạt, không thoa phấn, dáng người mảnh mai của cô được bộ đồ ngủ rộng rãi tôn lên, trông vô cùng có phong vị.

Đặc biệt là một đôi bàn chân trắng nõn, được sơn móng xinh xắn, vô cùng tinh xảo, giẫm trên đôi dép lê nửa gót chạm rỗng đính đá, xinh đẹp động lòng người.

“Nhìn cái gì vậy?”, Lam Tuyết vứt cho Tô Minh một cái trợn trắng mắt, khuôn mặt phiếm hồng.

Lam Tuyết lớn như vậy, ngoại trừ cái đêm ba năm trước bị đánh thuốc rồi cùng Tô Minh...

Thời gian còn lại cô đều không tiếp xúc riêng tư với bất kỳ người khác giới nào.

Trai đơn gái chiếc, lúc này lại ở cùng dưới một mái hiên, thực sự rất căng thẳng, thật ra thì trước khi Tô Minh quay lại cô cũng đã rất bồn chồn rồi.

“Ăn cơm, ăn cơm, ha ha ha…”, tâm trạng của Tô Minh rất tốt, thu hoạch đêm nay cũng đủ khiến người khác phải giật mình, lại có người đẹp bầu bạn, đúng là rất sảng khoái.

Lam Tuyết như một cô vợ nhỏ, dịu dàng tiến lên giúp Tô Minh cởi áo khoác, treo lên giá quần áo, lại tháo giày cho anh.

Hai người ngồi vào bàn ăn.

Cô rót rượu cho anh, cũng rót cho mình một ly.

“Tô Minh, xin lỗi!”, Lam Tuyết nâng ly rượu lên, đôi mắt đẹp nghiêm túc, nhưng bỗng nhiên đôi mắt ấy lại đỏ bừng: “Ba năm trước, em…”

Cô hổ thẹn suốt ba năm.

Tô Minh tan cửa nát nhà, cha mẹ và em gái đều chết!!!

Ngay cả bản thân cũng bị đánh gãy tứ chi, chôn sống trong rừng núi!

“Em không có lỗi với anh”, Tô Minh cười đáp, nhà họ Lam và Lam Tuyết không thể bàn lẫn lộn với nhau.

Ba năm trước Lam Tuyết cũng quyết định không nổi chuyện tại nhà họ Lam.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.