Truyện Đỉnh Cấp Tông Sư - Tô Minh

Chương 119: Trở thành trò cười




Ra tay là tự sát, Tô Minh ngay cả Thẩm chó hoang còn giết được, nếu một kẻ không có năng lực gì như hắn ra tay thì không chừng sẽ chết thê thảm.

“Anh Cơ, xin anh, anh… anh đã quỳ xuống rồi thì quan tâm là quỳ một chân hay hai chân làm gì nữa, xin anh cứu người cứu đến cùng! Chỉ cần anh cứu tôi, chúng ta lập tức kết nghĩa anh em, tôi sẽ dùng cả đời để báo đáp anh!”, phía xa, Thẩm Tịch lo lắng vội nói.

Hiện tại hắn chỉ cầu được sống sót.

“Được, tôi quỳ hai chân”, im lặng một lúc lâu, Cơ Khâm nói, dường như đã thông suốt rồi.

Hắn ta còn có thể thế nào nữa?

Quỳ một chân cũng đã mất hết thể diện rồi, nếu còn không cứu được Thẩm Tịch thì chẳng khác nào tiền mất tật mang.

Cơ Khâm quỳ cả 2 chân xuống, ngẩng đầu lên nhìn Tô Minh, thầm thề trong lòng: “Tô Minh, Cơ Khâm tao thề nhất định sẽ xẻ thịt róc xương mày, khiến mày phải chịu đựng đau đớn tàn nhẫn nhất trên đời này!”

“Thế mà quỳ xuống thật, đúng vô vị”, tầng ba, Tiêu Nhược Dư cười khẩy. Cô ta thật coi thường Cơ Khâm, một gia tộc lớn mạnh như nhà họ Cơ sao lại sinh ra một kẻ như hắn ta cơ chứ?

“Cậu Tô, như vậy được rồi chứ? Nếu còn chưa đủ thì tôi có thể dập đầu!”, Cơ Khâm gào lên, lúc này hắn ta đã bất chấp rồi.

Phía xa, Thẩm Tịch vô cùng cảm động, trong lòng thầm nghĩ sau này sống sót rồi thì nhất định phải tận lực báo đáp Cơ Khâm.

“Được rồi”, Tô Minh nói.

Lúc này, Thẩm Tịch cuối cùng cũng hoàn toàn thả lỏng.

Hắn sống sót rồi.

Hắn sung sướng đến muốn hét lên: Tôi sống sót rồi!

Tất cả những người khác cũng thở phào, cho rằng mọi chuyện đến đây là kết thúc.

Nhưng.

Ai cũng không ngờ rằng…

Chỉ trong chớp mắt.

“Vút!”

Tô Minh… lại vung kiếm lên.

Xích Ảnh kiếm hóa thành một luồng sáng chết chóc đâm xuyên qua cổ họng Thẩm Tịch.

Cắt đứt yết hầu hắn.

Máu tươi phun ra.

Đỏ lòm, cay mắt.

Thẩm Tịch ôm lấy cổ họng mình, mắt trợn trừng như muốn lòi cả ra.

Hắn không dám tin tưởng.

Hắn không cam tâm mà nhìn Tô Minh.

Hắn không ngờ rằng Tô Minh lại… nói mà không giữ lời! Anh vậy mà lại giết hắn!

Phía xa, Cơ Khâm vốn định đứng lên lại ngây ra như bị sét đánh.

Khuôn mặt hắn ta trắng bệch.

Hắn ta đờ đẫn.

Tất cả những người khác cũng hóa đá, ngay cả Diệp Mộ Cẩn cũng bất ngờ.

“Cậu Cơ, thật xin lỗi, theo lý mà nói anh quỳ xuống rồi thì tôi nên tha cho Thẩm Tịch nhưng hôm nay tôi đã đánh hai trận liên tiếp khiến cả người quá mệt mỏi, tay có hơi run, không nghe theo sự khống chế của tôi nên mới lỡ tay giết cậu Thẩm, tôi hoàn toàn không cố ý!”

Tô Minh than thở như thể rất bất đắc dĩ.

Nói xong, anh nhìn Diệp Mộ Cẩn: “Mộ Cẩn, đã muộn rồi, chúng ta nên về thôi”.

“Tô Minh!”, Cơ Khâm gào lên, đôi mắt đỏ lừ.

Hắn ta nhìn chằm chằm lưng Tô Minh, nỗi oán hận khó mà hình dung được. Hắn ta cuối cùng cũng hiểu rằng từ đầu đến cuối, Tô Minh đều không định bỏ qua cho Thẩm Tịch.

Bản thân hắn ta bị Tô Minh đùa bỡn, hai chân quỳ xuống một cách vô ích.

Hắn ta đã quỳ rồi nhưng Thẩm Tịch vẫn chết, hắn ta hoàn toàn không nhận được sự cảm kích của Thẩm Tịch, của nhà họ Thẩm cũng như Thẩm Băng Tuyền.

Hắn ta không có được gì ngoại trừ trò cười cả.

Chuyện hôm nay chỉ trong một ngày nhất định sẽ truyền đi khắp Hoa Hạ, Cơ Khâm hắn đã trở thành một tên hề.

“Cậu Cơ có chuyện gì?”, Tô Minh đương nhiên nghe thấy giọng nói oán độc của Cơ Khâm, bất ngờ là anh còn dừng lại, quay sang nhìn hắn ta, cười bỡn cợt hỏi.

Cơ Khâm nghẹn họng.

Vô thức định mắng chửi người.

Nhưng ánh mắt bỡn cợt của Tô Minh nhìn chằm chằm hắn ta khiến hắn ta cảm thấy lạnh lẽo, thể diện đã mất sạch sẽ rồi, hẳn không thể mất cả mạng nữa chứ?

Hắn ta vốn không phải đối thủ của Tô Minh, lúc này nhanh mồm nhanh miệng thì với tính cách của Tô Minh, anh nhất định sẽ ra tay.

Không đáng.

“Không… Không có gì, tôi chỉ muốn nói trời tối, cậu Tô và cô Diệp lái xe từ từ, chú ý an toàn”, Cơ Khâm đúng là cầm tinh ninja rùa, có thể nhịn được thì sẽ nhịn đến cùng. Hắn ta cười nói, mặc dù khuôn mặt tươi cười vô cùng méo mó.

“Trâu bò thật!”, Diệp Mộ Cẩn sửng sốt, khả năng nhẫn nhịn của Cơ Khâm thật khó tin.

“Cảm ơn cậu Cơ đã quan tâm. Anh mau đứng dậy đi, cứ quỳ trên đất lạnh như vậy không hay”, Tô Minh cũng “quan tâm” nói.

Nhưng sự quan tâm này của anh cũng quá tàn nhẫn. Anh cố ý nhắc tới chữ “quỳ” giống như dùng dao đâm thẳng vào tim Cơ Khâm.

“À phải rồi, không được quên chiến lợi phẩm”.

Tiếng hét của Cơ Khâm đã khiến Tô Minh nhớ ra gì đó.

Anh đi về phía thi thể của Thẩm Hạc và Thẩm Tịch lục được mấy tấm thẻ ngân hàng, cùng một bộ võ kỹ kiếm pháp cao cấp, một thanh kiếm linh khí.

Tô Minh không có hứng thú với thẻ ngân hàng, mặc dù trong thẻ ít nhất phải có 50 tỷ nhưng không có mật mã thì cũng như không, hơn nữa tiền với anh chỉ là một con số mà thôi.

Anh cũng không quá hứng thú với bộ kiếm pháp, cấp bậc của “Thiên vẫn kiếm” quá cao nên anh không coi trọng các loại kiếm pháp khác.

Nhưng thanh kiếm linh khí lại khá được. Tô Minh không dùng thì sau này cũng có thể đem tặng người khác, dù sao kiếm cấp bậc linh khí rất hiếm có.

Lục soát xong, Tô Minh và Diệp Mộ Cẩn rời đi.

Tầng ba.

“Haha, Tô Minh thật xấu xa!”, Tiêu Nhược Dư bật cười, tâm trạng trở nên tốt hơn.

“Cô chủ, nếu Tô Minh thật sự có thể xóa được vết sẹo cùng kiếm ý trong kinh mạch của cô thì cô nhất định phải giữ tình hữu nghị lâu dài với hắn, thậm chí phải phát triển lên mức cao hơn”, dì Cầm hít sâu một hơi, sâu xa nói.

“Dì Cầm, dì nói gì thế?”, mặt Tiêu Nhược Dư hơi đỏ lên.

“Cô chủ, mặc dù hội đấu giá Tứ Đỉnh là của cô nhưng từ khi ông bà chủ qua đời, đám trưởng lão đã bắt đầu rục rịch rồi. Nếu không phải có mấy vị cung phụng ủng hộ cô thì vị trí hội trưởng hội đấu giá của cô khó mà giữ được”, dì Cẩm âm trầm nói: “Hơn nữa cái chết của ông bà chủ vẫn còn nhiều điểm đáng ngờ”.

Tiêu Nhược Dư im lặng, đôi mắt đẹp ánh lên sự đau khổ cùng thù hận.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.