Truyện Đỉnh Cấp Tông Sư - Tô Minh

Chương 116: Liều mạng giành chút hi vọng sống




Quả nhiên, nghe thấy tiếng hét của Thẩm Tịch, hô hấp của Thẩm chó hoang có chút dồn dập.

Thẩm chó hoang từ dưới đất bò dậy.

"Hây, búa Giảo Kim!...", Thẩm chó hoang ngửa mặt lên trời hét, lao thẳng về phía Tô Minh, lần này vừa giẫm xuống đất liền đứng thẳng dậy.

Hai tay hắn đang cầm chiếc búa màu đen.

Tốc độ công kích của Thẩm chó hoang cũng không nhanh, nhưng cây búa trong tay lại như xé gió.

Hình ảnh chiếc búa liên tục, như muốn nổ tung ở trong không khí, bóng của chiếc búa chồng lên nhau một cách hung bạo, giống như một cơn lốc xoáy...

Không khí xung quanh bị bóp nghẹt thành từng mảnh, nhiệt độ dần tăng cao, khiến người ta cảm thấy mùi vị chết chóc nóng rực.

"Thú vị, Trình Giảo Kim chế tạo ra loại vũ khí này sao? Uy lực cũng tạm được", trong ánh mắt Tô Minh có chút kinh ngạc, Thẩm chó hoang này tương đối điên cuồng và tùy tiện, nhưng cũng có thể hiểu được, đó chính là sức mạnh xuất chúng.

Đáng tiếc rằng vẫn không thể uy hiếp được mình.

Chớp mắt, Thẩm chó hoang đã xuất hiện trước người Tô Minh.

Bóng của chiếc búa lộ ra những dấu vết đen bạc đan xen, nhìn từ xa, bóng của chiếc búa nối thành từng mảng nhỏ, giống như sóng biển, sóng này cao hơn sóng kia.

Bóng của chiếc búa lấn át bao trùm lên cơ thể Tô Minh.

Thoạt nhìn rất đã mắt.

Mọi thứ ở trước bóng của chiếc búa đều bị bóp nghẹt thành từng mảnh.

Vẻ mặt của Thẩm chó hoang càng trở nên tàn nhẫn và hưng phấn hơn, dường như hắn đã nhìn thấy cảnh Tô Minh trở thành một vũng máu thịt.

Đột nhiên.

"Đinh!"

Một tiếng kim loại va chạm vô cùng chói tai, đột nhiên vang lên.

Không ai có thể nhìn thấy Tô Minh xuất kiếm trong tay ra như thế nào.

Chỉ thấy thanh kiếm đột nhiên vụt ra.

Là Xích Ảnh kiếm!

Xích Ảnh kiếm bá đạo, bất khả chiến bại, không gì cản nổi, dưới sự điều khiển của Tô Minh, đơn giản và trực tiếp xẹt qua một đường vòng cung chết chóc.

Vòng cung chết chóc này đan xen với bóng của Thẩm chó hoang...

Sau đó... có thể thấy rõ ràng rằng chiếc búa trong tay của Thẩm chó hoang đã bị tách ra làm hai nửa.

Xích Ảnh kiếm quá sắc bén, sắc bén đến nỗi ngay cả búa cũng có thể chém gãy.

Xích Ảnh kiếm sắc bén vẫn tiếp tục tiến về phía trước sau khi chém gãy chiếc búa, trực tiếp xuyên qua cánh tay của Thẩm chó hoang, chặt đứt cánh tay và cổ tay của hắn.

"Aaa...", Thẩm chó hoang gầm lên đau đớn.

Thân trên của hắn đều là máu tươi, kinh hoàng rút lui.

Cuối cùng cũng đã nhìn thấy vẻ sợ hãi từ trong đôi mắt của hắn.

"Chuyện này...", đám người vây xung quanh suýt chút nữa ngất xỉu.

Đó là Thẩm chó hoang!!!

Đường đường là Thẩm chó hoang điên cuồng, lại bị thanh kiếm của Tô Minh tùy tiện làm trọng thương? Một cách đơn giản như vậỵ, chẳng khác nào người lớn bắt nạt trẻ con? Thật khó mà chấp nhận nổi?

Trên thực tế, điều họ không biết là lúc Tô Minh muốn rút ra Xích Ảnh kiếm, điều đó đã chứng tỏ sức mạnh của Thẩm chó hoang khá kinh người, so với người khác thì đã mạnh hơn rất nhiều, chỉ có điều Tô Minh quá yêu nghiệt, những người khác như là Thẩm Hạc, Tô Minh thậm chí không cần rút kiếm.

"Còn có chiêu nào khác không? Ra tay đi", Tô Minh mở miệng nói.

Thẩm chó hoang không lên tiếng, một cánh tay đều là máu, ngay cả xương trắng cũng lộ ra, có thể tưởng tượng được đau đớn như thế nào.

Hắn nhìn chằm chằm Tô Minh.

Đôi mắt tàn nhẫn, gắt gỏng, hoang dã và sợ hãi đang chấn động.

Thẩm chó hoang muốn bỏ chạy.

Tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng kỳ thực hắn không phải đối thủ của Tô Minh.

"Mày chạy không thoát đâu, tao đã nói rồi tao muốn mày quỳ xuống dập đầu với tao, sau đó, tao sẽ cho mày chết thoải mái, lời tao nói ra thường sẽ không rút lại", Tô Minh lạnh nhạt nói, liếc mắt một cái liền nhìn thấu ý nghĩ của Thẩm chó hoang.

"Hừ hừ hừ...", Thẩm chó hoang không lên tiếng, mà chỉ có thở dốc.

Máu tươi trên mặt đất ngày càng nhiều.

Tô Minh cũng không nôn nóng.

Hiện trường rơi vào cảnh vô cùng quỷ dị.

Cho đến khi.

"Tao liều mạng với mày!!!", Thẩm chó hoang dường như đã lấy lại sức lực, ngẩng đầu lên, trong đôi mắt toát lên vẻ liều mạng.

Xem ra, Tô Minh sẽ không buông tha cho mình, muốn sống sót thì phải liều mạng.

Thẩm chó hoang đã không còn nhớ rõ lần cuối cùng hắn liều mạng là khi nào, trong khu rừng rậm Huyền Linh Sơn chăng?

"Áaa...", Thẩm Dã tựa như một con thú hoang, ngửa mặt lên trời gầm rú đến mức lạc giọng, khiến người ta ớn lạnh, tiếng gào thét làm cho khí tức trên người hắn tăng lên.

Bức ép tới cực điểm, chỉ còn cách thiêu đốt huyết khí.

Thẩm chó hoang quả thực quá điên cuồng, cũng đủ quyết đoán để biết rằng tính mạng mới là quan trọng nhất, dù hậu quả của việc thiêu đốt huyết khí có thể nghiêm trọng nhưng dù nghiêm trọng đến đâu cũng không mất mạng.

Thẩm chó hoang thiêu đốt huyết khí, toàn thân tràn ngập một luồng khí mạnh đến cực điểm, và luồng khí tức đó giống như là nham thạch nóng bỏng.

Thẩm chó hoang dường như đã trở thành một ngọn núi lửa sắp bùng nổ và phun trào.

Thẩm chó hoang đã trở thành cảnh giới Thiên Vị.

Những người vây xung quanh đó, từng người một bắt đầu run rẩy và lùi về phía sau.

Tuy rằng khoảng cách của bọn họ đủ xa, nhưng giờ khắc này vẫn bị khí tức của Thẩm chó hoang làm cho ngạt thở, không thể không quỳ trên mặt đất.

"Tao không tin mày không chết, hừ hừ hừ hừ...", Điều đáng sợ hơn nữa là sau khi Thẩm chó hoang thiêu đốt huyết khí, hắn không lựa chọn sử dụng võ công, cũng không vung nắm đấm, mà cả người lao về phía Tô Minh.

Hắn đem cơ thể mình trở thành viên đạn, trở thành một loại vũ khí.

Đây chính là điểm thông minh của Thẩm chó hoang.

Bởi vì khi còn nhỏ, hắn đã từng liều mạng chiến đấu với những con thú đáng sợ kia, thân thể được trau dồi và rèn luyện cực kỳ khủng bố. Thậm chí, đã mất đi cảm giác đau đớn.

Hắn muốn dùng sở trường lớn nhất liều mạng tới cùng với Tô Minh để đổi lấy một chút hi vọng sống.

Mặt khác, hắn không dùng võ công, không cầm búa, không dùng nắm đấm, chỉ lao thẳng về phía Tô Minh, không có trở ngại cùng trở lực, có thể đạt được tốc độ nhanh nhất.

Tốc độ này mang đến lực quán tính khủng khiếp, đây cũng là một ưu thế.

Hơn nữa, hắn dự kiến nếu như cùng Tô Minh va chạm sinh tử như vậy, cơ hội sống sót của chính mình còn có khả năng lớn hơn Tô Minh.

Bởi vì thân thể này từng hấp thu máu của con trăn kỳ quái kia, đã biến thành thân thể cường tráng hơn người bình thường rất nhiều, dồi dào sức sống.

Đáng tiếc, Thẩm chó hoang có tính toán tốt, nhưng Tô Minh cũng không kém.

Tốc độ va chạm của Thẩm chó hoang cùng điểm sáng quả thực rất nhanh, không thể ngờ được...

Nhưng tốc độ xuất kiếm của Tô Minh còn nhanh hơn.

Chỉ mất một phần mười nhịp thở.

Một thanh kiếm được tuôn ra.

Thanh kiếm này nhắm chính xác vào tim của Thẩm chó hoang, có thể xuyên thủng tim của hắn.

Kiếm phong rút ra, chói mắt vô cùng.

Chỉ một đường kiếm như vậy cũng đủ chứng tỏ sức mạnh tuyệt đối của Tô Minh, người tu luyện cảnh giới Thiên Vị sơ kỳ hay thậm chí là trung kỳ cũng rất khó có thể khóa chặt mục tiêu một cách chuẩn xác như vậy chỉ trong một khoảng thời gian ngắn.

Nhưng...

Điều bất ngờ là...

Thẩm chó hoang lại cười tàn nhẫn, trong nụ cười còn có chút khát máu cùng đắc ý.

"Không ngờ mày sẽ dùng kiếm nhằm vào điểm trí mạng của tao, quả nhiên là phương pháp tốt, bình thường mày có thể trực tiếp giết tao, khiến cho tao chưa kịp đụng vào mày đã chết, đáng tiếc trái tim của tao không giống so với người bình thường", đáy lòng Thẩm chó hoang vô cùng kích động, kích động đến phát điên.

Vị trí trái tim của hắn khác với người thường, và nó đã trở thành chìa khóa quyết định thắng bại, sự sống và cái chết.

Cùng lúc đó.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.