Truyện Đỉnh Cấp Tông Sư - Tô Minh

Chương 115: Không thể tưởng tượng nổi




Sao có thể ngăn cản?

Mặt khác, đúng lúc này chiếc búa từ phía sau nhắm ngay vào cổ Tô Minh, một góc đủ hiểm độc.

"Không hay rồi!", khuôn mặt của Tiêu Nhược Dư biến đổi, dì Cầm cũng không kém phần, lúc này dì Cầm muốn cứu người, nhưng không kịp nữa rồi...

Sắc mặt Diệp Mộ Cẩn lập tức trắng bệch, quên cả việc kêu lên.

"Hắc hắc hắc...", Thẩm Dã bật ra một tiếng cười đắc ý và cực kỳ tàn nhẫn, thanh âm giống như tiếng chó hoang, chói tai vô cùng, mang đến cho người ta cảm giác rất khó chịu.

Nhưng.

Trong điện quang hỏa thạch.

Ai có thể ngờ rằng Tô Minh dường như đã sớm dự liệu từ trước, bước chân khẽ nhúc nhích, sắc mặt không có thay đổi...

Giơ tay lên, cứ như vậy bắt lấy không trung.

Hình ảnh lập tức đóng băng.

Chiếc búa nặng màu đen đã bị Tô Minh tóm chặt.

Từ đầu đến cuối, thậm chí ngay cả hô hấp cũng không hề thay đổi.

Ung dung đến mức khó tin.

Thành thật mà nói, loại người như Thẩm Dã quả thực không tầm thường, xuất chiêu bất ngờ, những phương thức tấn công cực kỳ mê hoặc và khủng bố, coi như người tu luyện võ đạo cảnh giới Thiên Vị sơ kỳ cũng không quá.

Đáng tiếc, hắn lại gặp phải Tô Minh.

Người khác nhìn không thấu thân hình Thẩm Dã xoay chuyển xung quanh, nhưng Tô Minh lại nhìn thấy rõ.

Người khác không nghe được động tĩnh, Tô Minh lại có thể nghe thấy.

Tô Minh có thể cảm nhận được chân khí chuyển động cực kỳ nhỏ mà người khác không thể cảm nhận được.

Cho nên, Thẩm Dã mạnh như một con hổ, nhưng Tô Minh chỉ xem như một trò cười.

"Không thể nào!!!", tiếng gầm quỷ dị của Thẩm Dã phá vỡ bầu không khí im lặng.

Khuôn mặt xấu xí vốn chi chít sẹo lại phủ đầy sự hung hăng dữ tợn càng trở nên khó coi hơn.

Búa của hắn, trước nay chưa có ai có thể tiếp được.

Là một trong những tuyệt chiêu của hắn.

Đừng xem lúc trước hắn chế giễu, coi thường Tô Minh, thật ra hắn biết rõ Tô Minh có thể nghiền chết Thẩm Hạc, tuyệt đối không phải người tầm thường, cho nên, đến lúc giao chiến, hắn chú ý 200 phần trăm, sau đó tấn công bằng cái búa này.

Nhưng trước mắt...

Đây là ảo giác sao? Hay là ác mộng?

Thẩm Dã tựa như một con chó hoang không chịu được mùa hè nóng gắt, há miệng thở dốc.

Ai cũng không thể nghĩ ra.

Tô Minh làm sao có thể phán đoán hướng tấn công của hắn một cách chính xác như vậy giữa tầng tầng lớp lớp mê hoặc.

Chưa kể Tô Minh đón lấy chiếc búa, ngay cả bước chân cũng không hề dịch chuyển, thật sự không có cả năng!

Cái búa này của hắn nặng hơn 50.000 cân.

Hắn vẫn có một bí mật, bí mật này là lý do lớn nhất khiến hắn có thể trở nên mạnh mẽ đáng kinh ngạc như vậy, bởi vì sức mạnh của hắn khác hẳn những người bình thường.

Khi còn nhỏ, hắn từng sống trong một khu rừng ở Huyền Linh Sơn và gặp phải vô số quái thú, những vết sẹo trên người hắn đều do những con dã thú đó để lại.

Và phương thức chiến đấu như dã thú, cũng là lúc nhỏ hắn học được qua vô số trận chiến sinh tử với những con dã thú.

Trong mấy năm sống sót trong rừng rậm như địa ngục tăm tối, hắn vô cùng may mắn, trong một lần tình cờ, hắn đã giết được một con trăn khổng lồ.

Con cự trăn có màu đỏ như máu, có chân, có chút đặc biệt, sau khi giết chết, hắn uống máu và nuốt mật trăn.

Sau đó sức mạnh của hắn tăng vọt một cách khó hiểu.

Với sức mạnh này, mấy năm nay hắn chưa bao giờ gặp phải đối thủ, ngay cả người tu luyện võ đạo cao hơn hắn mấy cấp, thực lực cũng không phải là đối thủ của hắn.

Chiếc búa này của hắn, không hề thu liễm mà dùng toàn lực.

Cho dù có đỡ được búa, thì cũng bị sức mạnh khủng bố hơn 50.000 cân đánh bay ra ngoài!!!

Nhưng, Tô Minh không hề động đậy một chút nào.

"Mày xem, tao đã đỡ được một búa của mày, này chó hoang, mày cũng tiếp tao một búa, tiếp chiêu rồi không thể thất lễ được".

Tô Minh mặc kệ Thẩm Dã chấn động như thế nào? Cũng không để ý đám người vây xung quanh sợ hãi bao nhiêu, anh khẽ cười, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Thẩm Dã.

Sau khi dứt lời.

"Vù..."

Tô Minh ném nguyên cây búa trong tay ra ngoài.

So với việc Thẩm Dã dùng rất nhiều động tác mê hoặc trước khi ném búa, Tô Minh rất đơn giản, cứ thản nhiên như vậy, liếc mắt một cái là có thể thấy rõ hướng ném về phía Thẩm Dã.

Nhưng.

Chiếc búa vừa rời khỏi tay Tô Minh, đột nhiên, khí tức trở nên cực kỳ sắc bén.

Dường như chiếc búa không còn là búa nữa mà đã trở thành một viên đạn, khí tức vô cùng bén nhọn và tập trung.

Chiếc búa nhắm thẳng Thẩm Dã, xuyên qua không khí.

"Vụt!"

Tốc độ cực nhanh, nhanh đến mức ngay cả cái bóng cũng không có, nhanh như dịch chuyển, nhanh đến mức Tô Minh vừa mới ra tay, chiếc búa đã ở trước mặt Thẩm Dã.

Thẩm Dã bởi vì kinh ngạc, nên mới thất thần và mất đi cơ hội tránh né.

Không kịp.

Chỉ có thể đỡ lấy!!!

Thẩm Dã ngược lại cũng không phải kẻ hèn nhát, đôi mắt hoang dã lóe lên tinh quang, mạnh mẽ giơ tay lên.

"Đùng..."

Bắt trúng rồi.

Hắn cũng bắt được chiếc búa một cách chuẩn xác.

Chỉ có điều, ngay lúc hắn nắm được chuôi, Thẩm Dã còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, hắn đã cảm thấy một sức mạnh không thể kháng cự lại từ cán búa.

Lực quán tính vô cùng kinh người đã kéo cơ thể hắn bay ngược về phía sau.

Thẩm Dã theo bản năng liền khom lưng, tiếp đất bằng hai chân, hai tay còn lại biến thành một móng vuốt sắc nhọn, cắm vào nền đá cẩm thạch, nhằm tăng cường trở lực.

Nhưng cũng vô dụng.

"Két két..."

Nền đá cẩm thạch nhanh chóng bị nứt toác.

Trên mặt đất xuất hiện một vết xước sâu và dài, ước chừng hơn chục mét.

Thẩm Dã bị kéo đi hơn mười mét khó khăn lắm mới có thể dừng lại.

"Không tồi", Tô Minh mở miệng nói, tán thưởng một câu.

Anh vừa đáp trả một búa, bán bộ Thiên Vị liền chết trong nháy mắt, căn bản không thể nào bắt được, nhưng Thẩm Dã lại có thể bắt được, tuy rằng hơi chật vật.

"...", Thẩm Dã nhe răng nghiến lợi, như thể sắp ăn thịt người uống máu người.

Tô Minh không tán thưởng hắn thì thôi, lời tán thưởng của anh làm cho hắn cảm nhận được sự sỉ nhục mãnh liệt.

Xung quanh.

Đám người vây xung quanh, đã sớm trở nên trầm mặc, giống hệt người chết.

Quá sợ hãi, quá kinh khủng!

Ngay cả Thẩm chó hoang đều... Đều không phải là đối thủ của Tô Minh sao?

Cơ Khâm - người chưa bao giờ coi trọng Tô Minh, ánh mắt của hắn ta đã nghiêm nghị đến mức không thể tưởng tượng nổi.

Lạc Phong chỉ biết lắc đầu thật mạnh, cảm thấy thế giới quan như sụp đổ.

"Tại sao có thể như vậy?", Thẩm Tịch rốt cuộc cũng sợ hãi, cái loại sợ hãi này phát ra từ trong xương, đáy lòng còn có một cỗ hối hận mãnh liệt, không nên trêu chọc Tô Minh.

Ngay cả Thẩm Dã cũng không phải là đối thủ của Tô Minh, làm sao bây giờ? Mình nên làm thế nào? Cơ thể hắn run rẩy, muốn chạy trốn, thừa dịp Thẩm chó hoang còn có thể chống cự một lúc, hắn vội vàng chạy trốn!

Nhưng hắn vừa mới có ý nghĩ này, thân thể không tự chủ run lên, hắn cảm nhận được khí tức của Tô Minh khóa chặt lấy mình.

"Cậu Thẩm không cần nghĩ đến chuyện tháo chạy, haha, nếu không, tôi không ngại đánh chết anh ngay bây giờ đâu", Tô Minh liếc nhìn Thẩm Tịch, thản nhiên nói.

Cả người Thẩm Tịch lạnh như băng, hắn có trực giác Tô Minh không phải đang nói giỡn, mà là thật sự có thể làm được.

Hắn không dám động đậy, chỉ có thể đứng nhìn và đặt niềm hy vọng vào Thẩm Dã, chỉ khi Thẩm Dã đánh bại được Tô Minh thì hắn mới có thể giữ được tính mạng.

"Thẩm Dã, giết anh ta đi!!! Chỉ cần giết được anh ta! Anh muốn cái gì, tôi sẽ cho cái đó, anh có thể tùy ý làm loạn ở Ma Thành một năm!", Thẩm Tịch điên cuồng gào ầm lên.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.