Truyện Đỉnh Cấp Tông Sư - Tô Minh

Chương 114: Đối đầu với chó điên




Một bóng người xuất hiện bên cạnh Thẩm Tịch.

Dáng vẻ ăn mặc có chút lôi thôi lếch thếch, đặc biệt là bộ râu rất dài.

Đó là một người thanh niên, mắt to mày rậm, nhưng khuôn mặt đầy sẹo, nhìn vô cùng đáng sợ, hơn nữa trong tròng mắt bên trái còn có một cục máu, giống như là cục máu đông vĩnh viễn.

Cánh tay lộ ra bên ngoài không khí cũng có rất nhiều sẹo, những vết sẹo kia vô cùng phức tạp,... ngay cả dấu vết do bị dã thú cắn cũng có.

Hàm răng của người thanh niên cực kỳ trắng, trắng đến mức chói mắt.

Giây phút hắn xuất hiện, có cảm giác giống như một con mãnh thú xuất hiện.

Ánh mắt, hơi thở, khí chất của hắn đều mang đến cho người ta một loại sợ hãi điên cuồng, trên người hắn còn có mùi rượu nồng nặc!

"Thẩm Dã, giết anh ta đi!!! Tôi muốn anh ta chết không có chỗ chôn!", cả người Thẩm Tịch như được sống lại, hắn lập tức lùi về phía sau người thanh niên, gào lên một cách dữ tợn, như thể phát tiết, trút bỏ cơn hoảng loạn cực độ do bị đe dọa giữa sự sống và cái chết.

"Được thôi, một xe rượu ngon, 10 cô em xinh đẹp, còn có, khi trở về Ma Thành, tôi muốn phóng túng một tháng!", Thẩm Dã cười nhe bộ răng trắng sáng, không thèm để Tô Minh ở trong mắt, cho dù, Tô Minh vừa mới giết được Thẩm Hạc - một tông sư đỉnh phong.

"Được, được hết, chỉ cần giết chết thằng nhãi này, muốn cái gì cũng được!", Thẩm Tịch rống lên một cách hưng phấn, sắc mặt đỏ bừng.

"Thẩm Dã?", Diệp Mộ Cẩn không biết từ khi nào đã đến bên cạnh Tô Minh, kéo ống tay áo của anh: "Cẩn thận, nhất định phải cẩn thận, hắn là Thẩm chó điên..."

Giọng nói của Diệp Mộ Cẩn run lên nhè nhẹ.

Quả đúng là người có tên, cây có bóng.

Trong danh sách những gia tộc hàng đầu lưu truyền với nhau cái tên Thẩm Dã này, hơn nữa, cái tên này nằm trong top 3!!!

Không sai.

Chính là top 3.

Phải biết rằng, Vương Đạo Khánh chỉ nằm trong top 100 trong danh sách đó còn Thẩm Hạc nằm trong top 30.

Thẩm chó điên nằm trong top 3.

Một trong ba người mà tất cả người Hoa Hạ không nên chọc vào nhất.

"Thẩm chó điên? Nghe đồn đó là kẻ điên duy nhất trong thế tục Hoa Hạ đã dùng cảnh giới bán bộ Thiên Vị để giết chết cao thủ cảnh giới Thiên Vị?", Cơ Khâm tự lẩm bẩm, trong mắt hiện lên vẻ ngưng trọng khó tả.

Bầu không khí càng thêm đông cứng lại.

Sau khi Thẩm chó điên Thẩm Dã đến, bầu không khí dường như ngừng chảy.

"Dì Cầm, có thể ra tay không?", Tiêu Nhược Dư mở miệng nói.

Cô ta hiểu rõ hơn ai hết sự khủng bố của Thẩm chó điên, bởi vì Thẩm chó điên là người hội đấu giá Tứ Đỉnh đã từng cố gắng thu thập thông tin.

Bên phía Huyền Linh Sơn, từng có nhiều thế lực lớn muốn thu nhận Thẩm chó điên.

Bởi vì võ công và sức mạnh của người này là thiên bẩm vô cùng hiếm thấy

Đáng tiếc là điên điên khùng khùng chẳng khác gì kẻ điên, nên nhà họ Thẩm mới nhặt được món hời lớn.

"Nhìn lại thì, ngộ nhỡ thằng nhóc họ Tô lại tạo ra kỳ tích có thể kiên trì chống đỡ mấy chiêu của Thẩm chó điên thì sao?", dì Cầm mở miệng nói.

"Làm sao có thể?", Tiêu Nhược Dư cười gượng nói, tên Thẩm chó điên này có sức chiến đấu của cảnh giới Thiên Vị, so với Thẩm Hạc trước đó hoàn toàn là hai đẳng cấp khác.

Đúng lúc này, Thẩm Dã lên tiếng, ánh mắt kia căn bản không giống người mà giống dã thú nhìn chằm chằm Tô Minh: "Nhóc con, mặc dù sức chiến đấu của lão già Thẩm Hạc không quá lớn, nhưng có thể giết chết lão già Thẩm Hạc, thì mày cũng có vài phần thực lực. Cho nên, tao sẽ cho mày một cơ hội, mày quỳ xuống dập đầu với tao, tao có thể cho mày ra đi một cách thoải mái".

Giọng nói của Thẩm Dã đã kiềm nén sự hưng phấn cùng khát máu.

Giống như một sát nhân nghiện giết người.

"Đồ ngu... Mày quỳ xuống dập đầu với tao mới đúng!", ánh mắt Tô Minh có chút giễu cợt cùng đùa bỡn nói: "Điên điên khùng khùng chẳng khác nào con chó điên, đêm này mày sẽ biến thành một con chó chết".

Sức mạnh của người tu luyện võ đạo có thể cảm nhận được qua hơi thở, ngoại trừ một số ít người có thể che giấu hơi thở của mình, chẳng hạn như là Tô Minh.

Sự nhanh nhạy của Tô Minh tương đối khủng bố, đặc biệt là sau khi bảo vật đỏ ngòm được dung hợp ở đáy hồ linh tuyền.

Mấy ngày nay, anh vô hình cảm nhận được rằng mình không chỉ tăng lên vài lần về thể lực, sức mạnh, khí huyết, và gân cốt.

Ngay cả thị lực, sự nhanh nhạy, thính lực cũng đều chầm chậm tăng lên gấp mấy lần.

Chính vì lý do này, anh chỉ cần liếc mắt đã có thể nhìn thấu Thẩm Dã ở trước mắt.

Có sức mạnh bán bộ Thiên Vị.

Nhưng so với Thiên Vị sơ kỳ, ngay cả thực lực gần đến trung kỳ quả thật đã là tương đối khủng bố.

Trong đám người trẻ tuổi, ít nhất là ở giới thế tục, hoàn toàn có thể coi là vô địch rồi.

Anh cũng lờ mờ cảm nhận được thể chất khác biệt của Thẩm Dã, dáng vẻ lôi thôi của Thẩm Dã tưởng chừng không có gì đặc biệt, nhưng ở một phương diện nào đó lại có điểm vô cùng mạnh mẽ.

Nhưng, cho dù như vậy, Tô Minh vẫn tuyệt đối có thể hạ gục thậm chí đánh chết Thẩm Dã.

Sức mạnh thực sự của Tô Minh, đến bây giờ có mấy người biết?

"Đi chết cho tao!!!", cùng lúc đó, câu trả lời kiêu ngạo và bá đạo của Tô Minh khiến cho cảm xúc của Thẩm Dã không thể khống chế nổi, hơi thở điên cuồng trên người hắn bắt đầu hừng hực, hắn nhìn chằm chằm Tô Minh, rồi gầm lên.

Hắn lao về phía Tô Minh, nhưng quái dị là hắn không chỉ chạy bằng chân mà hai tay hai chân đồng thời chạy trên mặt đất.

Ngẩng đầu lên như một con dã thú, cũng giống như một con cóc điên cuồng.

Huyết sắc toàn thân nhộn nhạo, ánh mắt tương đối hoang dại, như thể bị ma nhập.

"Soạt soạt soạt..."

Chân tay Thẩm Dã có sức bật nhảy vô cùng tốt, giống như loài khỉ vượn, đường nhảy có chút quái dị, không theo đường thẳng, khiến người ta không thể đoán trước được.

Đương nhiên, đáng sợ nhất chính là tốc độ, nhìn từ xa bóng dáng Thẩm Dã di chuyển liên tục trên mặt đất, dư ảnh kéo dài, rõ ràng chỉ có một mình hắn, bởi vì quá nhanh, bóng dáng lưu lại như thể có hàng chục, hàng trăm cái bóng.

Khoảng chừng một phần ba nhịp thở, Thẩm Dã đã tới gần Tô Minh, nhưng hắn không trực tiếp đánh về phía Tô Minh, mà là không ngừng uốn éo xung quanh cơ thể Tô Minh.

Mắt thường không thể biết được hắn sẽ tấn công từ hướng nào?

Lại nhìn xuống đất, trên nền đá cẩm thạch chung quanh lấy Tô Xuân làm trung tâm, xuất hiện vết chân và dấu tay thật sâu, hiển nhiên là do Thẩm Dã để lại.

“Mặc dù phương thức chiến đấu của Thẩm Dã rất kỳ quái và khó coi, nhưng uy lực thì không thể nghi ngờ”, Tiêu Nhược Dư lẩm bẩm nói, đôi mắt xinh đẹp lóe lên một vẻ kỳ quái.

Cho dù lúc này ở tầng ba, cách xa phía dưới, cô ta vẫn có thể cảm nhận được khí tức nguy hiểm.

“Cho dù sức mạnh của tôi khôi phục, trở lại cảnh giới bán bộ Thiên Vị giống như Thẩm Dã, thì cũng sẽ không phải là đối thủ của hắn", Tiêu Nhược Dư lẩm bẩm một mình, mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng đây là sự thật.

Nhìn Tô Minh lúc này không hề nhúc nhích đứng ở nơi đó.

Mặc cho Thẩm Dã uốn éo như thế nào, dư ảnh di chuyển xung quanh ra làm sao.

Địch không động, ta cũng không động.

"Dì Cầm, rốt cuộc Tô Minh có nắm chắc không? Hay là không biết phải làm sao rồi?", Tiêu Nhược Dư hỏi.

"Khó mà nói được", dì Cầm lắc đầu.

Đúng lúc này.

Đột nhiên.

Thẩm Dã lượn lờ ước chừng hơn mười nhịp thở, rốt cuộc cũng xuất chiêu.

Màn xuất chiêu của hắn một lần nữa nằm ngoài ý nghĩ của tất cả mọi người, hắn không hề tấn công bằng quyền cước, càng không tới gần Tô Minh, mà là cầm một cái búa nặng!!!

"Bịch..."

Một cái búa nặng, đột ngột tấn công về phía của Tô Minh.

Phá vỡ không khí.

Tốc độ chiếc búa quá nhanh.

Và hết sức bất ngờ.

Ngay cả dì Cầm, một cường giả danh tiếng của Thiên Vị cũng không thể ngờ tới.

Cộng thêm Thẩm Dã đã lượn lờ bên người Tô Minh rất gần, búa nặng bổ tới gần như đã chạm vào Tô Minh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.