Truyện Đỉnh Cấp Tông Sư - Tô Minh

Chương 110: Âm mưu của Thẩm Tịch




“Nói cách khác, vật đấu giá hoàn toàn không thuộc về hội đấu giá mà là thuộc về người bán gửi gắm cho hội đem đấu giá”.

“Khi đấu giá thành công thì hội đấu giá có thể nhận được một phần hoa hồng”.

“Trong tình huống này, hội đấu giá Tứ Đỉnh đúng là thuộc về một mình cô Tiêu nhưng cô Tiêu lại vì lý do cá nhân mà hạ giá vật phẩm, giao cho người không xứng đáng khi chưa có sự đồng ý của người bán, đồng nghĩa với việc làm tổn hại đến lợi ích của chủ sở hữu vật phẩm, như vậy hẳn là đã vi phạm đạo đức và nguyên tắc kinh doanh, đúng chứ?”

Nghe Cơ Khâm nói vậy, tất cả mọi người đều cảm thấy có lý.

Đặc biệt là Công Tôn Thần.

Hắn gật đầu một cái thật mạnh.

Công Tôn Thần nhìn chằm chằm Tiêu Nhược Dư, xem xem cô ta còn nói gì được!

Hắn tin rằng cho dù Tiêu Nhược Dư là chủ hội đấu giá cũng không thể hành xử vô lý như vậy. Tất cả các danh gia vọng tộc ở Hoa Hạ đều ở đây, cô ta hẳn không thể cứng đầu cứng cổ như vậy trước mặt tất cả mọi người chứ?

“Cơ Khâm đáng ghét”, Diệp Mộ Cẩn lầm bầm.

Mặc dù Cơ Khâm nói có lý nhưng cô ta chỉ bênh vực người bên mình, Tô Minh là người đàn ông của cô ta, ai dám làm tổn hại đến lợi ích của anh thì chính là kẻ thù của cô ta.

Trong lúc đó, Diệp Mộ Cẩn lại nhìn Tô Minh: “Tô Minh, rốt cuộc anh đã nói gì với Tiêu Nhược Dư? Cô ta thế mà thà bỏ qua hàn thiết nặng, nửa tấm bản đồ linh mạch… cũng phải giúp anh, thật kỳ lạ. Tô Minh, đừng nói là anh hy sinh nhan sắc của mình đấy nhé”.

Tô Minh cạn lời.

Đúng lúc này.

“Cậu chủ nhà họ Cơ ở Đế Thành quả nhiên hơn người, nói rất có lý”, Tiêu Nhược Dư cười nói.

Công Tôn Thần nhất thời trở nên hưng phấn.

Lẽ nào Tiêu Nhược Dư bởi vì áp lực mà đổi ý?

Công Tôn Thần nắm chặt tay, nín thở, vô cùng căng thẳng!

“Cô Tiêu quá khen rồi, tôi chỉ đang nói về việc đấu giá, không nhắm vào cô, mong cô đừng trách”, Cơ Khâm lịch sự đáp.

Tiêu Nhược Dư đắc ý cười: “Nếu tôi nói chủ nhân của cây nhân sâm này chính là tôi thì sao?”

Cái gì?

Tiêu Nhược Dư ra át chủ bài rồi.

Đậu má.

Ngay cả Cơ Khâm cũng ngây ra… Nếu chủ nhân của cây nhâm sâm này là Tiêu Nhược Dư thì còn có thể nói gì được nữa? Cô ta cho không Tô Minh cây nhân sâm này cũng là chuyện của cô ta, người khác không có tư cách xen vào.

“Để cô Tiêu chê cười rồi”, vẻ mặt Cơ Khâm hơi thay đổi, nói.

“Tôi từ trước đến nay đều không nói đùa”, Tiêu Nhược Dư cười khẩy.

Cơ Khâm nghẹn lời, không thể phản bác.

Vẻ mặt Công Tôn Thần đã trở nên trắng bệch.

Hy vọng và mong chờ vừa dâng lên đã bị dập tắt, cả người hắn ngơ ngẩn, thật sự không chịu nổi đả kích thế này.

“Tôi là chủ nhân hội đấu giá, cũng là chủ nhân của cây nhân sâm, tôi đã phán định cậu Tô ra giá cao hơn, có gì không được? Nếu mọi người có ai không tin thì hoan nghênh đến xác minh xem liệu tôi có phải là chủ nhân của cây nhân sâm cùng hội đấu giá hay không”, Tiêu Nhược Dư dứt khoát nói.

Cả hội trường đấu giá đều rơi vào im lặng.

Trong mắt Cơ Khâm lộ ra vẻ nham hiểm.

Lý do hắn ta đối đầu với Tô Minh là vì cảm thấy anh uy hiếp đến hắn ta, anh có được nhân sâm nghìn năm thì sẽ như hổ thêm cánh, mà Công Tôn Thần thì chỉ là một tên gà, có thể làm gì được? Nhưng không ngờ rằng…: “Rốt cuộc tên rác rưởi hèn hạ đấy đã thuyết phục Tiêu Nhược Dư bằng cách nào?”, Thẩm Tịch tự lẩm bẩm, giọng nói tràn ngập sát ý, đố kỵ cùng oán hận.

“Cậu chủ, có lẽ cũng là một chuyện tốt. Lúc trước cậu cũng đã nói sau khi hội đấu giá kết thúc thì muốn tên nhãi đó chết, nếu vậy thì khi đó nhân sâm ngàn năm sẽ thuộc về cậu chủ rồi”, Thẩm Hạc nói khẽ, giọng điệu vô cùng lạnh lùng.

“Haha… Đúng vậy”, mắt Thẩm Tịch sáng lên, sau đó trở nên bình tĩnh: “Ông Hạc, ông tra rõ thân phận, chỗ dựa của tên rác rưởi đó cho tôi chưa?”

Thật cho rằng Thẩm Tịch chỉ là tên công tử bột chắc?

Nếu thật là vậy thì hắn đã không ở cảnh giới tông sư rồi, cũng không thể trở thành một trong những người cầm đầu thế hệ trẻ ở Ma Thành.

Mặc dù trong mắt hắn, Tô Minh là một kẻ ti tiện, rác rưởi không biết điều nhưng nhỡ đâu lật bàn vào phút 90 thì sao? Vì thế vừa rồi, trong lúc đấu giá hắn đã bảo ông Hạc đi tra xét tin tức về Tô Minh.

“Tôi đã tra rõ ràng rồi, tên này không có thân phận gì đặc biệt cả, hắn đến từ nhà họ Tô ở thành phố Dương Giang, mà nhà họ Tô đã bị diệt tộc vào 3 năm trước rồi”.

“Nhưng tên Tô Minh này rất kỳ lạ, hắn vốn đã chết nhưng 3 năm sau lại sống lại, hơn nữa còn trở thành tu giả võ đạo, thực lực vô cùng mạnh, hai hôm trước hắn đã đánh bại Vương Đạo Khánh”.

“Hả?”, Thẩm Tịch sửng sốt: “Thật?”

Hắn cũng biết Vương Đạo Khánh.

“Thật ạ”.

Thẩm Tịch sây sẩm mặt mày. Vương Đạo Khánh là cảnh giới tông sư hậu kỳ, hơn nữa nghe nói thực lực còn cao hơn cảnh giới.

Đánh bại được Vương Đạo Khánh đã cho thấy thực lực của Tô Minh, không chừng anh đã ở cảnh giới tông sư kỳ đỉnh phong rồi.

Lẽ nào thực lực của tên rác rưởi ti tiện này còn cao hơn cả ông Hạc?

Ông Hạc là tu giả võ đạo cảnh giới tông sư kỳ đỉnh phong, đương nhiên thực lực của ông ta cũng cao hơn cảnh giới, hơn nữa vì liên quan đến chị gái mà ông Hạc tu luyện 2 loại võ kỹ tương đối mạnh…

Vẻ mặt ông Hạc không thay đổi mà gật đầu: “Cũng vì vậy mà tôi đã thông báo cho Thẩm chó hoang rồi, hắn đã ngồi trực thăng đến đây, bây giờ hẳn cũng sắp đến rồi”.

“Ông cũng không chắc chắn có thể đánh bại được hắn?”, Thẩm Tịch kinh ngạc.

“Chắc chắn thì có nhưng dù sao nơi này cũng là Đế Thành, chẳng may tôi và Tô Minh đều không làm gì được nhau thì đến lúc đó, đứa con gái dòng chính nhà họ Diệp phái người đến giúp Tô Minh thì sao? Như vậy thì cậu chủ sẽ gặp nguy hiểm”.

“Cũng đúng. Chỉ là gọi Thẩm Dã đến đây có phải hơi quá rồi không? Tên nhóc đó mà cũng đáng để Thẩm chó điên phải ra tay?”

Thẩm Tịch không biết phải nói gì.

Thẩm Dã rất nổi tiếng ở Ma Thành, được gọi là Thẩm chó điên, cũng là anh họ của Thẩm Tịch.

Thần kinh của tên này không được bình thường cho lắm. Hắn là một tên cuồng võ đạo, ngoại trừ võ đạo ra thì không biết gì khác, hơn nữa vô cùng khát máu, tàn nhẫn.

Nếu không phải vì hắn quá mạnh, có giá trị nhất định thì Thẩm Tịch đã sớm tống cổ tên chó điên hay gây chuyện này ra khỏi nhà họ Thẩm rồi.

Ở Ma Thành, Thẩm Dã đã gây họa lớn không dưới 10 lần, giết không biết bao nhiêu người có máu mặt, thực sự là một tên biến thái chuyên lấy tính mạng người khác ra làm trò chơi, mỗi lần Thẩm Tịch đều phải ra mặt dẹp chuyện cho hắn, khiến Thẩm Tịch không lúc nào không lo lắng.

Đương nhiên, Thẩm Dã hay gây chuyện nhưng uy danh cũng hiển hách, rất nhiều người sợ hãi nhà họ Thẩm cũng là vì hắn.

Ba chữ Thẩm chó điên có thể dọa cho rất nhiều đứa trẻ phải bật khóc.

Thẩm Dã chỉ mới 29 tuổi nhưng đã là bán bộ thiên vị, hơn nữa thực lực còn cao hơn cảnh giới.

Chị gái từng nói nếu đánh một trận sinh tử thì đến cô ta cũng phải kiêng dè Thẩm Dã.

“Cậu chủ, muốn bắt được con mồi thì phải xuất toàn lực”, Thẩm Hạc nghiêm túc nói.

Thẩm Tịch gật đầu: “Thẩm chó điên đến cũng tốt, chuyện liên quan đến nhân sâm ngàn năm thì cẩn thận chút cũng không sai”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.