Truyện Đỉnh Cấp Tông Sư - Tô Minh

Chương 108: Ngạc nhiên liên tiếp, không nói chơi




Nhưng đều không thể sánh được với Hàn thiết nặng.

Cơ Khâm có chút không vui, hắn đích thân đến đây vậy mà lại phải tay không ra về sao?!

“Cậu Cơ quá khen”, Công Tôn Thần khẽ mỉm cười, ít nhiều có chút đắc ý.

Tối nay, hắn chắc chắn là người thắng cuộc.

Tiếp đó, hắn lại nhìn về phía Diệp Mộ Cẩn và Tô Minh bên này: “Cậu Tô, cô Diệp, sao không tiếp tục ra giá đi?”

Vả mặt!

Cú vả mặt nặng nề!

Công Tôn Thần cảm thấy mở mày mở mặt, sung sướng phát điên.

Nhất là khi nhìn thấy gương mặt phẫn nộ pha lẫn không cam tâm của Diệp Mộ Cẩn.

“Tức chết em rồi”, Diệp Mộ Cẩn nghiến răng ken két: “Tô Minh, em… em khiến anh thất vọng rồi…”.

Tô Minh chỉ mỉm cười.

Diệp Mộ Cẩn có chút ảo giác kỳ lạ, chẳng lẽ Tô Minh còn có chiêu cuối?

“Anh cho rằng mình đã thắng rồi à?”, đúng vào lúc tất cả mọi người đều cho rằng mọi việc đã ngã ngũ thì Thẩm Tịch lại mở miệng nói: “Tôi thêm một thanh Linh khí”.

Cái gì?

Lời của Thẩm Tịch vừa dứt.

Cả căn phòng đều yên ắng hết lại, chỉ còn lại một vài tiếng nuốt nước bọt lác đác.

Kinh ngạc quá!!!

Tất cả mọi người đều biết, Binh khí đối với tu giả võ đạo mà nói cực kỳ quan trọng.

Mà Linh khí lại khác hoàn toàn với Binh khí.

Bên phía Huyền Linh Sơn phân Binh khí thành hai loại, một loại là Binh khí thông thường, một loại là Linh khí.

Thứ được gọi là Linh khí chính là dùng phương pháp Luyện khí chuyên dụng để rèn ra Binh khí, trong quá trình luyện chế sẽ đưa Linh trận vào trong Binh khí, Linh trận và bản thân Binh khí hợp với nhau lại càng tăng thêm sức mạnh, uy lực của nó vô cùng khủng khiếp…

Nhưng mà, xã hội hiện đại đã không còn tồn tại các bậc Đại sư Luyện khí chuyên luyện chế Linh khí nữa rồi, cho nên Linh khí chỉ được truyền lại từ một số Tông môn lớn hoặc truyền thừa lại trong các đại thế gia, hoặc là tìm được trong một số ngôi mộ cổ nào đó, do vậy nó cực kỳ hiếm gặp.

Thẩm Tịch ra giá này, ác thật, quả là chịu chi.

“Xem ra, gốc nhân sâm này sẽ vào tay Thẩm Tịch rồi”, Diệp Mộ Cẩn khẽ nói.

Đâu chỉ có Diệp Mộ Cẩn nghĩ như vậy, tất cả mọi người có mặt ở đây dường như đều nghĩ như vậy.

“Còn ai ra giá nữa không?”, Tiêu Nhược Dư hỏi.

Trong lòng cô ta cũng cảm thấy đại khái cây nhân sâm này sẽ là của Thẩm Tịch rồi, hơn nữa, cái giá mà Thẩm Tịch đưa ra làm cô ta vô cùng hài lòng.

Thẩm Tịch khẽ mỉm cười, trong mắt đầy vẻ khinh thường cùng ngạo mạn.

Ai tranh được với hắn?!

Trong phòng đấu giá yên lặng trong mấy nhịp thở.

Sau đó.

“Nếu như không có ai ra giá, vậy thì…”, Tiêu Nhược Dư muốn đưa ra quyết định.

“Đợi chút”, nhưng ai mà ngờ tới được, đúng vào một khoảnh khắc đó, Công Tôn Thần lại cất tiếng một lần nữa.

Đột ngột, cơ mặt Thẩm Tịch rung lên, tất cả mọi người có mặt lại càng quay hết cả đầu sang nhìn về phía Công Tôn Thần, rất ngạc nhiên!

Chẳng lẽ… chẳng lẽ Công Tôn Thần còn có bảo bối nào tốt hơn nữa?

Không phải chứ?

“Tôi thêm một nửa tấm bản đồ có thể tìm thấy được Linh mạch”, dưới cái nhìn chăm chú của tất cả mọi người, Công Tôn Thần như thể vừa quăng ra một quả bom.

Linh mạch chính là chí bảo.

Cả Hoa Hạ này cũng chẳng có được mấy dòng.

Nơi có Linh mạch thì xung quanh Linh khí rất dồi dào, nếu như ở tại đó tu luyện trong thời gian dài thì sẽ cực kỳ hiệu quả.

Mấy dòng Linh mạch của Hoa Hạ đều nằm ở Huyền Linh Sơn, bị một thế lực bá chủ của Huyền Linh Sơn độc chiếm.

Giá trị của một dòng Linh mạch còn cao gấp cả nghìn lần so với Linh khí.

Cho nên, sau khi Công Tôn Thần quăng ra tin tức này, bên trong căn phòng gần như không còn ai có khả năng hô hấp nữa.

Đều bị doạ cho bay cả hồn vía.

Bao gồm cả Thẩm Tịch.

Bao gồm cả Tiêu Nhược Dư.

“Thật sao?”, cảm xúc của Tiêu Nhược Dư thay đổi không ít, mắt nhìn chằm chằm vào Công Tôn Thần, có chút khẩn trương.

Bản đồ tìm Linh mạch? Mặc dù chỉ có một nửa tấm nhưng chỉ cần liên quan đến Linh mạch thì giá trị của nó đã đủ lớn rồi!

“Thật”, Công Tôn Thần gật đầu quả quyết, tấm bản đồ là vật gia truyền của nhà họ Công Tôn, tuyệt đối không thể là giả.

“Đáng chết!”, sắc mặt Thẩm Tịch vô cùng khó coi, âm u như đọng thành nước.

Hắn ta hầu như không ngờ được mình lại có lúc sẩy tay thế này? Trước đó hắn đã nắm trong tay toàn phần thắng, dù gì cũng đã mang cả Linh khí theo rồi! Ai ngờ được…

Tối nay, Công Tôn Thần đã trở nên nổi trội.

Công Tôn Thần khẽ ngẩng đầu, khoé miệng đầy ý cười, không nhịn được lại nhìn về phía bên Tô Minh và Diệp Mộ Cẩn, hắn ta muốn nhìn thấy vẻ xấu mặt, đố kỵ, không cam tâm của hai người kia.

Diệp Mộ Cẩn cúi thấp đầu, tự trách, tự mỉa mai chính mình, trước đó cô ta còn nói sẽ tạo bất ngờ vui vẻ cho Tô Minh, cho rằng chắc chắn sẽ lấy được gốc nhân sâm nghìn năm tuổi kia.

Thật là quá ngây thơ, không chỉ bản thân mình xấu mặt, mà có lẽ còn hại cả Tô Minh mừng hụt đúng không? Mặc dù nhìn cảm xúc của Tô Minh chẳng hề thay đổi chút nào nhưng trong lòng chắc chắn không vui vẻ đúng không?

“Hẳn là không có ai ra được giá cao hơn nữa chứ? Cho nên, cây nhân sâm nghìn năm này thuộc về…”, Tiêu Nhược Dư hít sâu một hơi, đề cao giọng nói, nhìn về phía Công Tôn Thần.

Công Tôn Thần đã ngẩng đầu ưỡn ngực, kích động cực kỳ, cả người đều khẽ run lên.

Tất cả mọi người đều cảm thấy, chắc chắn, nhất định là sẽ kết thúc ở đây rồi, dù gì thì cũng không thể có bất ngờ nào nữa chứ?!

Nhưng có đôi khi, sợ cái gì thì cái đó liền xuất hiện.

Tiêu Nhược Dư còn chưa kịp nói ra tên của Công Tôn Thần, Tô Minh nãy giờ vẫn yên lặng liền mở miệng nói: “Đợi chút”.

Khoảnh khắc này.

Tất cả các luồng ánh mắt đều bắn cả về phía Tô Minh!

Mọi người đều đã hoá đá.

“Cậu Tô còn có thể ra giá cao hơn nữa?”, Tiêu Nhược Dư cũng hơi ngỡ ngàng, cô ta thực sự không tin, cô ta giữ một thái độ nghi ngờ tuyệt đối.

“Không thể nào!”, Công Tôn Thần suýt chút nữa là bị nghẹn chết, hắn ta phẫn hận siết chặt nắm tay, đè nén cơn phẫn nộ vô biên vô tận trong lòng, hét lên: “Tô Minh, anh còn có thể lấy ra được bảo vật gì nữa?”

Hắn ta vừa nói vừa nhìn về phía Tiêu Nhược Dư: “Cô Tiêu, người này đang cố ý phá đám!”

Trên thực tế, Tiêu Nhược Dư cũng cảm thấy Tô Minh đang có ý phá đám.

“Tôi quả thực có thể đưa ra được bảo vật tốt hơn”, Tô Minh hầu như chẳng để ý đến Công Tôn Thần, chỉ lặng lẽ nhìn về phía Tiêu Nhược Dư.

“Tôi không tin!!!”, Công Tôn Thần hổn hển, mặt cũng đỏ lựng lên: “Tô Minh, anh nói anh có thể đưa ra món bảo vật có giá trị hơn cả nửa tấm bản đồ Linh Mạch của nhà họ Công Tôn tôi? Phét lác phải không?”

Nào chỉ có Công Tôn Thần không tin? Đám người Thẩm Tịch, Cơ Khâm, Nguỵ Thường đều không tin.

Nói thực, đến cả Diệp Mộ Cẩn cũng ngây ngẩn nhìn chằm chằm vào Tô Minh bên cạnh, trong lòng cũng… cũng có chút khó hiểu, có chút không dám tin…

“Cậu Công Tôn cứ bình tĩnh trước đã. Là thật thì sẽ không thể giả được, nếu là giả thì chẳng thể là thật”, Tiêu Nhược Dư cố ép mình bình tĩnh lại, liếc mắt nhìn Công Tôn Thần đang mất kiềm chế một cái, sau đó nói với Tô Minh: “Mong cậu Tô giải thích rõ hơn”.

“Cô đi xuống bên cạnh tôi một lát, bảo vật mà tôi đưa ra là cái gì ắt sẽ nói cho cô, nhưng chỉ có một mình cô được biết!”, Tô Minh cười nói.

Tiêu Nhược Dư nhíu chặt lông mày.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.