Chương 137 : Ngón tay quỷ
Tôi nói
“Bớt xàm đi, không phải ngươi nên ở nhà chăm sóc cho Sở Sở sao?
Nhanh về đi, chỗ này chưa cần nhiều người như vậy,
hôm nào qua nhà ngươi, lúc đó hai anh em ta cùng chè chén."
Lý mặt rỗ do dự một lát rồi nói
" Là ta sợ ngươi gặp chuyện bất trắc."
Sau đó hắn im lặng.
Ta cũng im lặng, không nghĩ tới Lý mặt rỗ bình thường cà lơ phất phơ, nhưng tại thời khắc mấu chốt lại nghĩa khí như vậy.
Không còn lựa chọn nào khác, tôi đành để Lý mặt rỗ ở lại.
Dù sao tối hôm nay tôi đã chuẩn bị chu toàn,
lại thêm có Lý mặt rỗ cùng Nhị Khuê giúp đỡ, tuyệt đối sẽ không xảy ra vấn đề nghiêm trọng!
Tôi ngồi giải thích một chút sự tình cho Lý mặt rỗ, Lý mặt rỗ kinh hãi trợn mắt hốc mồm. Hắn nghe xong cũng chợt nhớ tới túi ngũ cốc, nếu túi ngũ cốc không bị bán đi, dùng cho tên mập chết bầm này, chắc hẳn sẽ đúng thuốc đúng liều a?
Hai kiện âm vật tương sinh tương khắc, không chừng tên mập chết bầm này sẽ có chuyển biến tốt.
Lý mặt rỗ mở miệng là “mập chết bầm”, gây cho Nhị Khuê cảm giác khó chịu,
hắn trừng mắt liếc nhìn Lý mặt rỗ nói.
" Béo thế nào? Có làm gì ảnh hưởng đến người sao? Làm người đừng nên quá đáng."
Lý mặt rỗ lúc này mới chú ý tới, hai người huynh đệ, một mập như heo, một ốm giống như cây xào, làm Lý mặt rỗ nhịn không được, cười phá lên.
Kết quả Nhị Khuê càng thêm tức giận, nhảy dựng lên muốn cùng Lý mặt rỗ liều mạng, tôi phải nhanh chóng can ngăn, nếu không sẽ xảy ra chuyện lớn.
Nhị Khuê mặc dù tức nghiến răng nghiến lợi, nhưng cũng đành cố nín.
Ngay lúc này, tên mập ngủ say như chết, thân hình như là một con lợn to béo, phát ra tiếng ngáy phù phù phù.
Tôi cùng Lý mặt rỗ và Nhị Khuê ngồi trên ghế salon chờ đợi.
Thỉnh thoảng tôi cùng Lý mặt rỗ nói chuyện phiếm dăm ba câu,
cũng không quên nhìn về phía tấm gương kiểm tra, nếu như tên mập thật là bị âm vật quấn lấy, chắc chắn gương sẽ xuất hiện phản ứng.
Thời gian trôi qua chầm chậm, tôi bắt đầu xuất hiện cảm giác lo lắng bất an!
Kỳ lạ, tấm gương đến một chút động tĩnh cũng không có, cho dù là gió thổi tới, tấm gương cũng không nhúc nhích tí nào.
Tôi tiếp tục quan sát xung quanh, tên mập vẫn ngủ say sưa. Nhị Khuê không nhịn được cũng đã ngủ gật trên ghế salon, Lý mặt rỗ thì móc điện thoại ngồi chơi game ngon lành.
Mọi thứ trông có vẻ đều ổn.
Nhưng quá ổn, ngược lại khiến cho tôi cảm giác có gì đó không đúng.
Tôi nhỏ giọng hỏi Lý mặt rỗ "Lý mặt rỗ, ngươi cảm giác có gì đó kì lạ không?"
Lý mặt rỗ để điện thoại di động xuống, nhìn tôi có vẻ lúng túng "Không? Có gì kì lạ đâu."
"Vừa rồi có một cơn gió thổi qua, ngươi không cảm thấy à?" Tôi hỏi.
Lý mặt rỗ gật đầu "Có , nhưng chuyện bình thường thôi mà"
"Vậy sao tấm gương lại không nhúc nhích?" Tôi hỏi.
"Ôi, gió quá nhỏ thì lay làm sao được mấy tấm gương kia." Lý mặt rỗ thuận miệng đáp.
Tôi ồ lên một tiếng, lập tức đem ánh mắt hoài nghi quét về bốn phía, cuối cùng ngừng lại trên chiếc nhẫn ngọc.
Chiếc nhẫn đặt ở trước mặt chúng tôi trên bàn trà, không khác gì đồ trang sức phổ thông thông, tôi cầm lên ngắm nghía đôi chút cũng không phát hiện chút dị thường nào, đành đặt nó lại chỗ cũ rồi lại nhìn tên mập đang ngủ say như heo.
Hắn còn đang ngủ, ngủ rất là ngon giấc.
Tuy nhiên tôi vẫn luôn có cảm giác không an tâm!
Lòng tôi vẫn đau đáu có gì đó sai sai đang diễn ra quanh đây, nhưng vẫn chưa nghĩ ra vấn đề là ở chỗ nào.
Thế là tôi hướng về phía tên mập, nhẫn tâm tát và mặt hắn, nhưng hắn mảy may không có bất kỳ phản ứng gì, vẫn nằm ngủ ngon lành.
Tôi liền gọi Nhị Khuê, nhưng hắn lại ngủ quá say, không hay biết gì cả.
Tôi xông qua Lý mặt rỗ nói lớn "Đừng chơi điện thoại nữa, có chuyện rồi, đánh thức mọi người dậy!"
Lý mặt rỗ quay đầu nhìn tôi một chút, tiếp tục cầm điện thoại chơi game.
Tôi hét thêm một lần nữa.
"Lý mặt rỗ!"
Lần này hắn thậm chí chẳng thèm nhìn, chỉ đang loay hoay với cái điện thoại.
Mẹ nó, quả nhiên có vấn đề, căn bản đây không phải là phong cách của Lý mặt rỗ! Thường ngày gặp chuyện hẳn đã sớm tìm chỗ trốn đi.
Tôi hít sâu một hơi thật sâu, chuẩn bị đem tất cả tấm gương trong phòng gỡ xuống.
Xem ra tôi đã tự lấy dây buộc mình rồi!
Trận pháp 'Tử Kính Hoàn Linh' mà tôi bày ra chẳng những không có tác dụng, ngược lại còn phản tác dụng, nhất định phải nhanh chóng lấy xuống.
Tuy nhiên trước khi chạm vào tấm gương, trong gương bỗng nhiên xuất ra một chùm ánh sáng chói mắt, kiến cho tôi căn bản không thể mở mắt ra được.
Tôi giật cả mình, vội vàng lấy tay che mắt lại.
Ánh sáng nhanh chóng biến mất, nhìn vào trong giương phải là mặt của tôi, ngược lại là lít nha lít nhít những ngón tay!
Những ngón tay phủ kín hết cả giương. Nhìn từ xa giống như những con giun vừa to vừa cong đang ngọ ngậy!
Chứng sợ những cái lỗ của tôi trổi dậy, toàn thân cứng ngắt, nổi hết da gà.
Tôi lập tức quay người bỏ chạy, nhưng khi quay người lại mới phát hiện, cửa chính của tiệm cũng đã biến thành một tấm giương khổng lồ, chạm đến trần nhà, phản chiếu vô số ngón tay đang bổ về phía tôi.
Tôi hít một hơi thật sâu, thật không dám tin mọi thứ đang diễn ra ở đây là thật.
Chạy đâu bây giờ?
Tôi có cảm giác có gì đó sắp chui ra từ chiếc nhẫn, bản năng tôi nhanh chóng đưa tay sờ vào Thiên Lang roi thủ thế.
Lúc này, tôi chợt cảm giác, có cái gì đó mềm mềm, ấm ấm, bò vào quần của tôi, chạm vào đùi tôi cựa ngoạy.
Tôi giật nảy cả mình, vội vàng cúi xuống xem, không biết tự khi nào những ngón tay kia từ trong gương, lít nha lít nhít, hướng phía tôi vọt tới.
Hàng ngàn ngón tay như muốn nuốt chửng tôi!
Tôi dọa sợ xanh mặt, nhịn không được hét lên một tiếng, nhảy lên ghế sopha, dùng sức đạp Lý mặt rỗ một cái.
Tôi biết hắn đã không phải là Lý mặt rỗ. . .
Lý mặt rỗ vỡ tan như một đống cát, vỡ thành một đống ngón tay đang chảy máu.
Ai đó cho tôi biết có chuyện gì đang diễn ra không?
Tôi kinh hãi trợn mắt, hốc mồm, trong nháy mắt, tất cả ngón tay đều bò tới dưới giữa 2 chân của tôi.
Bí bách, tôi vội móc ra Thiên Lang roi! Những ngón tay kia, rõ ràng đều là ảo giác. Tôi một roi quất mạnh xuống, những ngón tay lập tức nát bét, nhưng chung quanh tấm gương vẫn liên tục không ngừng sinh ra ngón tay, làm như vậy chỉ có thể trị ngọn, không trị gốc.
Nhất định phải nghĩ biện pháp đánh vỡ tấm gương mới được!
Dưới tình thế gấp gáp, tôi cắn vào ngón giữa, đem máu bôi lên Thiên Lang roi , dùng sức quét về trước tạo một khe hẹp giữa biển ngón tay.
Không chần chừ, tôi trực tiếp nhảy vào khe hẹp nhằm vào giương mà đánh.
Tấm gương nhanh chóng vỡ nát, từng lớp ngón tay vì thế cũng biến mất theo, căn phòng một lần nữa trở nên yên tĩnh.
Tôi vịn vào tường, thở hổn hển, quay đầu lại nhìn tên mập.
Tình cảnh trước mắt, quả thực là rối ren.
Tên mập như lợn rừng nổi điên, cắn xé quần áo trên người Nhị Khuê, đúng lúc này hắn chuẩn bị hướng về phía yết hầu Nhị Khuê mà táp tới.
Nhị Khuê đã không còn sức kháng cự, thoi thóp nằm trên mặt đất, hắn đỏ mắt nhìn chằm chằm vào tôi, cổ họng phát ra một tiếng khàn khan yếu ớt "Mau cứu ta, mau cứu ta. . ."
Mẹ nó, tên mập chết bầm, cuồng đến mức muốn cả mạng người, ngay cả đệ đệ ruột thịt của mình cũng không buông tha!
Tôi lập tức xông lên, đạp lăn quay tên mập ra sàn, nhìn thấy trên đất có sợi dây kẽm, mới phát hiện dây kẽm đã bị hắn bẻ gãy mất một đoạn để thoát ra.
Kế hoạch triệt để thất bại, tôi biết sức một người không thể giải quyết được tên mập, lập tức gọi cho lão ăn xin, để hắn mang người đến chi viện, dọn dẹp mớ hỗn độn này.
Tên mập nhìn tôi với ánh mắt thèm thuồng, miệng đầy máu tươi, tựa hồ đang dung sức nhai nuốt cái gì đó, bởi vì nghe được âm thanh nhai nuốt kẽo kẹt kẽo kẹt phát ra từ miệng hắn.
Tôi lập tức nhìn về phía Nhị Khuê, đầu óc choáng váng!
2 ngón trỏ của Nhị Khuê, đã bị cắn đứng, lộ ra xương trắng, chảy đầy máu tươi. Đau đớn kịch liệt, hắn một chút ý thức cũng không còn, chỉ nằm trên đất rên rỉ.
"Lý mặt rỗ, Lý mặt rỗ?" Tôi lúc này mới nhớ tới Lý mặt rỗ, cũng không biết Lý mặt rỗ từ đầu đến giờ đang làm cái gì.
Tôi vỗ lên vai Lý mặt rỗ, Lý mặt rỗ xoay người lại.
Tôi ước rằng hắn không quay lại, khi quay người lại, toàn bộ cơ thể tôi ớn lạnh, run rẩy không thôi.
Lý mặt rỗ ngậm ngón trỏ vào miệng, vừa nhai vừa mút giống như ăn một que kẹo. Ngón tay của hắn giờ như một mớ hỗn độn, be bét máu, giống như sắp bị cắn đứt, nhưng mà hắn hoàn toàn không thấy cảm giác đau đớn, vẫn nhếch môi hướng về phía tôi cười cười.
Tôi rùng mình sợ hãi!
Lý mặt rỗ nếu có chuyện bất trắc, tôi làm sao ăn nói với Sở Sở cùng Lý Tiểu Manh, cho nên, tôi không chút do dự rút ra Thiên Lang roi, đánh vào Lý mặt rỗ.
(Vừa uống strongbow vừa chuyển ngữ, đầu óc quay cuồng)