Chương 133 : Trụ Vương đỉnh
Trước đó ta cũng thoáng để ý, dưới đỉnh đồng nhỏ có điêu khắc hoa văn rất tinh xảo, bởi vì có màu xanh đồng, nên lúc đó cũng không để ý cho lắm.
Lúc này ta thử quan sát kỹ thì mới phát hiện ra, đích thực là có một chữ cổ ở dưới đáy đỉnh đồng, nhưng cụ thể là chữ gì, ta không thể nào đoán ra được.
Lão bà vừa cười vừa nói "Đây là một chữ Trụ."
Chữ Trụ?
Một cái đỉnh đồng đẹp thế này mà dưới đáy tại sao lại khắc một chữ Trụ?
Lão tiếp tục nói “Biết Trụ Vương không”?
Hắn là vị vua cuối cùng của nhà Thương, nổi danh hôn quân, tàn bạon móc mắt, móc tim, các loại cực hình đều là do hắn nghĩ ra. Năm đó hắn giết chết Bá Ấp, con trai của tây bá hầu Cơ Xương, đem thi thể chặt thành từng khúc, luộc thành canh thịt, chính là dùng chiếc đỉnh này. "
Sau khi nghe lão bà kể chuyện, trong lòng ta kinh hãi sau một hồi mới lấy lại được bình tĩnh.
Cái này đỉnh đồng nhỏ này vậy mà liên quan đến Thương triều, đại khái đây là một đồ âm vật, lịch sử niên đại cổ xưa khó lường.
Điển tích Cơ Xương ăn bánh thịt của nhi tử rất nổi tiếng tại dân gian.
Nghe nói năm đó Trụ Vương sợ hãi tây bá hầu Cơ Xương tạo phản, liền nhốt vào đại lao. Đồng thời đem nhi tử của Cơ Xương là Bá Ấp giảm lỏng trong cung làm con tin, ngày đêm dạy đàn và tấu nhạc cho Đắt Kỉ.
Ấy vậy mà chỉ vì để làm nhục Cơ Xương, Trụ Vương lại tìm một đỉnh đồng lớn đem Bá Ấp luộc sống, nấu canh thịt băm, đưa cho Cơ Xương ăn. Bởi vì hắn nghe nói Cơ Xương là thánh nhân, mà thánh nhân là sẽ không ăn thịt con mình.
Ai ngờ Cơ Xương chịu nhục, cuối cùng vẫn ăn hết chén canh thịt kia! Từ đó lấy được tín nhiệm của Trụ Vương, rất nhanh được phóng thích về nước.
Cơ Xương trước khi đi, Trụ Vương còn cố ý mời hắn đi xem đỉnh đồng dùng đun nấu thi thể Bá Ấp, thi thể Bá Ấp đã bị băm, đầu người còn bên trong đỉnh đồng nhỏ.
Cơ Xương trong lòng biết rõ, đầu người bị nấu nát kia, chính là nhi tử Bá Ấp của mình
Nhưng hắn không vì thế mà phát cuồng, ngược lại thỉnh cầu Trụ Vương đem đỉnh đồng nhỏ ban thưởng cho mình. Sau khi trở về, Cơ Xương ôm đỉnh đồng nhỏ khóc rống ba ngày ba đêm, thề báo thù cho nhi tử, tại đáy đỉnh đồng, khắc xuống một chữ “Trụ”!
Quả nhiên, vài năm sau đó, Cơ Xương đã đả bại Thương triều, Trụ Vương cũng bị buộc phóng hỏa tự thiêu.
Nhìn qua đỉnh đồng, ta chỉ cảm thấy trong lòng run sợ.
Một đỉnh đồng vẻ ngoài không có gì đặc sắc, phía sau lại ẩn tàng một giai thoại tàn ác và vô nhân tính.
Khó trách đêm qua đỉnh đồng cứ hướng vào đầu của Lý mặt rỗ mà xông lên, chẳng lẽ muốn đem đầu của lão Lý nấu lên?
Bạch Mi thiền sư không chịu nổi sự tình, liên tục niệm hai câu A di đà phật, rồi vội bước đi ra ngoài.
Còn Sở Sở thì trợn tròn 2 mắt, há hốc mồm, dù gì quỷ y nàng là cứu người, mà đỉnh đồng lại là giết người.
Mặc dù nàng từ nhỏ lớn lên tại Bạch Sa thôn gian ác, nhưng chuyện ác của thôn dân dù thế nào cũng đều là chuyện hàng xóm láng giềng không đáng lưu tâm, còn về loại tuyệt diệt nhân tính như thế này là xưa nay không làm. Cho nên sau khi nghe lão vu y kể chuyện, sở sở 2 mắt đỏ lên, nghiến răng nghiến lợi.
Đối phương đã chọn đỉnh đồng này làm âm vật, chắc hẳn là bỏ công sức ra khá nhiều!
Cái đỉnh đồng này nếu là nộp lên cho quốc gia, tuyệt đối là bảo vật quốc gia, liền có thể bán được với giá cao.
Bất quá ta cũng không có dự định đem đỉnh đồng này đi bán, dù sao thứ này quá lợi hại, vạn nhất rơi vào tay người tâm thuật bất chính, sợ là sẽ phải gây họa sát thân.
Lão bà đem đỉnh đồng nhỏ buông xuống, liền dẫn sở sở ra cửa, nói là muốn đi mua một vài thứ.
Ta lo lắng hai người đi ra ngoài sẽ gặp nguy hiểm, liền muốn cùng bọn hắn đi cùng nhau, khi gặp chuyện cũng dễ ứng phó.
Tuy nhiên lão lại một mực bắt ta ở lại trong tiệm trong chừng lão Lý cẩn thận, ngàn vạn không để kẻ nào tới gần ! Nếu không Vạn nhất sẽ là vô phương cứu chữa.
Ta gật đầu, hồi tâm chuyển ý, ở bên cạnh canh chừng Lý mặt rỗ.
Lão bà lo lắng không phải hoàn toàn không có đạo lý, ta phát hiện có một vài khuôn mặt xa lạ tại cổng tiệm lén lén lút lút nhìn ra nhìn vào. Ta nghĩ bụng bắt lấy bọn chúng, thẩm vấn một phen, nhưng lỡ như không có bằng chứng, lại làm sự việc thêm rối ren kinh động đến cảnh sát.
Ta không thể làm gì khác hơn là nhịn, mắt không dám rời Lý mặt rỗ dù chỉ một khắc.
Màn đêm bắt đầu buông xuống, tất cả mọi người tụ tại gian phòng. Ta nhìn thoáng qua lão bà, phát hiện lão chỉ mua được một sợi dây đỏ và một con gà trống lớn.
Ta nhìn không hiểu, rốt cuộc là lão muốn làm gì? Lại liếc mắt nhìn Sở Sở, Sở Sở cô nương biểu lộ thần sắc lo lắng vô cùng.
Có vẻ không được lạc quan cho lắm.
Lão bà nói cái gì với Sở Sở, ta không thể nào biết được, cũng không có tâm tư đi hỏi. Lão đã không muốn nói, cố gắng gạ hỏi chẳng phải sẽ gây khó chịu?
Sau khi ăn xong cơm tối xong được một lát, lão bà liền bắt đầu hành động. Lão dùng dao cắt mào của gà trống, mào gà bị cắt mất lập tức máu tươi nhuộm đỏ đầu gà, gà trống giãy dũa rất thống khổ.
Sau đó lão bà lệnh cho ta đào một cái hố trong sân, dùng dây đỏ buộc 2 chân con gà, sau đó lấp đất chôn đi.
Ta hít sâu một hơi, không hiểu vì sao lão bà làm như vậy? Ta còn tưởng rằng sẽ dùng con gà vào việc gì đó.
Bất quá ta vẫn là ngoan ngoãn đem gà trống, chôn ở hậu viện. Lo sợ gà trống chưa chết, lão bà còn trực tiếp dẫm lên đất đến khi xác nhận không còn cái gì động đậy mới đi trở về phòng, đem mào gà để vào bên trong đỉnh đồng.
Ta bỗng nhiên nảy ra chút nghi hoặc, lúc trước tây bá hầu Cơ Xương không phải chỉ mang về một cái đỉnh đồng nhỏ thôi hay sao?
Vì cái gì mà bây giờ lại có đến hai cái bày ở trước mặt, thêm một cái khác đỉnh đồng nhỏ nữa, là chuyện gì xảy ra?
Lão bà vẫn luôn chiếu cố Lý mặt rỗ, nên cũng không hỏi nhiều. Vừa vặn Sở Sở ở bên cạnh ta, ta liền đánh liều ghé sát vào tai hỏi Sở Sở.
Sở sở khẽ cười nói "Ngươi làm việc gì cũng chậm như với sao. Tới tận bây giờ mới nhận ra điều mờ ám."
Ta bất đắc dĩ đáp, “Có việc ta nhanh nhưng có việc ta chậm”, lúc này là quá lo lắng lão Lý cho nên không thể nghĩ nhiều được.
Khi đó Sở sở mới nói cho ta hay, một cái đỉnh đồng khác thật ra là do hậu nhân mô phỏng cách làm của Trụ Vương, một lần nữa đúc tạo nên một cái đỉnh đồng khác tạo thành một đôi.
Ta cả kinh câm nín không thốt nên lời.
Vì không có việc cho ta và Sở Sở nên chúng ta liền ra ngoài giữ cửa.
Áo thun nam, Bạch Mi thiền sư cùng lão bà, thì ngồi bên cạnh Lý mặt rỗ, hợp thành một hình tam giác.
Cứ như vậy ngồi đến mười một giờ đêm, ta chợt nghe trong hậu viện truyền đến một loạt âm thanh gà gáy lúc bình minh.
Ta lập tức hướng vào hậu viện nhìn ra, kết quả bị dọa đến hồn phi phách tán!
Con gà bị chôn ở dưới bùn đất giờ phút này lại sống lại, đang đứng tại chỗ đất chôn nó, đầu gà còn đang chảy máu, mắt của nó vẫn còn đang thấm ướt.
Mắt gà đỏ lên, nhìn chằm chằm ta, phảng phất tràn đầy nỗi cừu hận. . .
Ta sợ hãi, đến nỗi không thể xoay đầu lại.
Lão bà bỗng nhiên nói một câu "Đến rồi!" .
Lập tức bên trong gian phòng ba người tất cả đều ngồi thẳng, híp hai mắt, không nhúc nhích, dáng ngồi đồng nhất giống nhau.
Trong cổ họng của gà trống không ngừng phát ra tiếng 'Khanh khách', bắt đầu nhàn nhã đi lòng vòng trong hậu viện. Đi được một lúc, bỗng nhiên liền ngừng lại, nó nhảy một cái, thoáng chốc đã lẻn đến trên vai của ta.
Ta bị dọa sắp tè ra quần, vô ý thức liền xua tay đuổi gà trống đi.
Sở sở lại lập tức gọi lại ta "Đừng nhúc nhích!"
Ta không thể làm gì khác hơn là tuân lệnh. Sau tiếng gọi của Sở Sở toàn thân trên và dưới đều đã ướt đẫm.
Cái con gà trống này muốn làm gì? Nó rõ ràng đã chết, là cái gì lôi nó sống lại?
Ta lo sợ nhìn xem lão bà, hi vọng lão có thể mau chóng làm gì đó, đem giải quyết con gà này.
(Khúc này truyện kể nhiều quá)