Truyện Đam Mỹ Hay

Mỗi Ngày Đều Phải Phòng Ngừa Đồ Đệ Hắc Hóa - Chương 69




Tiếng nói của Phượng Cửu Lê vừa dứt, Cố Vân Quyết dường như cảm ứng được điều gì, hơi nhướng mày, truyền âm nói với Mục Thần: Cái tên mập kia muốn chạy.

Hai thầy trò trao đổi một ánh mắt, thân hình lóe lên, rời khỏi Phủ Thành Chủ, lập tức đuổi theo Bạch Hiểu Nguyệt. Không ngờ Phượng Cửu Lê cũng đuổi theo, tốc độ của ba người gần như đồng nhất, theo phương hướng mà Cố Vân Quyết cảm ứng được đuổi tới thành tây.

Mục Thần có chút bất ngờ, "Thế mà hắn lại đến Tuyết Nữ Tháp?"

Cố Vân Quyết cảm thấy rất hứng thú, "Nhân tiện đến ngắm nghía tượng thần trong truyền thuyết, nhìn xem là thật hay giả, nếu thật sự cái tượng đó có hình dáng giống sư tôn, ta sẽ phá hủy nó."

Mục Thần hơi lạnh lùng liếc nhìn Cố Vân Quyết một cái, "Tượng thần cũng dám hủy, ngươi không sợ gặp báo ứng à?"

Cố Vân Quyết nhân cơ hội ôm lấy eo Mục Thần, vừa dán lên liền không buông tay, bá đạo nói: "Vậy cũng không thể để ở chỗ này cho người khác cúng bái!"

Mục Thần không nói nên lời, cho dù có giống, cũng có phải là hắn đâu, đồ đệ ngu xuẩn.

Cố Vân Quyết nhân cơ hội tiến đến bên tai hắn, ám muội nói: "Sư tôn là của ta, chỉ mình ta có thể ngắm."

Mục Thần bĩu môi, nắm quai hàm của Cố Vân Quyết, do dự một chút, chủ động đến gần thơm nhẹ lên môi Cố Vân Quyết, dụ dỗ nói: "Ngươi ngoan một chút, một lát đừng kích động." Hắn nói xong, cũng không thèm quan tâm Cố Vân Quyết đang sững sờ tại chỗ, bay về phía lối vào trước tiên. Cái tên đồ đệ ngu xuẩn này, bây giờ còn phải bắt hắn dùng phương pháp này để dụ dỗ, đồ ngu!

Chờ Mục Thần bay ra ngoài thật xa, Cố Vân Quyết mới phản ứng được, nhìn vành tai ửng hồng của Mục Thần, y hít sâu một hơi, cảm thấy linh lực trong cơ thể có chút bất ổn, cơ hồ muốn ngã xuống.

Lúc này Mục Thần bỗng dừng lại, bất mãn trừng Cố Vân Quyết một cái, "Ngươi muốn đứng tới khi nào?"

Cố Vân Quyết nhẹ nhàng đuổi đến, cảm giác mình giống như trúng độc, chóng mặt muốn tắt thở.

Vây quanh Tuyết Nữ Tháp là một vầng sáng trong suốt màu xanh, bao phủ toàn bộ tháp vào bên trong, cũng ngăn trở điều tra của thần thức.

Mục Thần vừa định giơ tay, Cố Vân Quyết vẫn chưa thoát khỏi cảm giác hạnh phúc đã giơ tay kéo lấy đai lưng hắn, hưng phấn vẫn chưa kịp tắt, y hứng thú bừng bừng nói: "Sư tôn, ta làm cho."

Mục Thần đương nhiên không đồng ý, làm sư tôn, sao có thể bắt đồ đệ mở đường cho mình? Gặp nguy hiểm thì phải làm sao?

"Làm đồ nhi, sao có thể bắt sư tôn xông pha chiến đấu?" Đương nhiên Cố Vân Quyết nhìn thấu ý nghĩ của hắn, đâm đâm chóp mũi Mục Thần, cười trêu nói: "Vậy chẳng phải ta quá vô dụng hay sao?"

Mục Thần trừng mắt nhìn đầu ngón tay trên chóp mũi mình, Cố Vân Quyết nhanh chóng thu tay lại, rồi lại không nhịn được muốn đến gần hôn một cái. Mục Thần tay mắt lanh lẹ dùng mu bàn tay chặn miệng Cố Vân Quyết, nhưng mà trên mu bàn tay lại không tránh được vận mệnh bị hôn. Hai thầy trò còn đang trừng mắt, liền nghe một thanh âm không hiểu phong tình nói như trêu chọc: "Ta nói cái này, các ngươi muốn ve vãn thì lúc trở về mới tiếp tục ve vãn được không, ở đây còn có một khán giả là ta đang đứng xem mà."

Phượng Cửu Lê thấy hai người này cứ dính vào nhau, chỉ sợ họ quên chuyện đi về phía trước, y bèn bất đắc dĩ nhanh chân đi về hướng đó, giơ tay chưởng vào kết giới kia, "Các ngươi đừng cãi cọ, ta làm."

Trong phút chốc khi ngón tay của y chạm vào kết giới, hàn ý lạnh thấu xương lập tức tràn đến, trên ngón tay liền bị phủ lên một tầng hàn băng, còn có khuynh hướng khếch tán vào thân thể. Phượng Cửu Lê rút tay về, một đạo hỏa diễm màu đỏ thẫm chặn lại hàn khí, y đau đớn vẩy vẩy ngón tay.

Mục Thần nhíu mày, thì ra truyền thuyết người ngoài đi vào sẽ biến thành băng nhân không phải là giả. Nghĩ xong, hắn kéo lấy Cố Vân Quyết, có chút vui vẻ, may là không cho Cố Vân Quyết đi.

"Ngươi cũng quá tuyệt tình rồi đó, dù sao chúng ta suýt chút nữa đã song tu rồi!" Phượng Cửu Lê ra vẻ thương tâm sao ngươi có thể đối xử với ta như thế, nhưng đáng tiếc, ngay cả một ánh mắt Mục Thần cũng không bố thí cho y.

Cố Vân Quyết che giấu sát ý đối với Phượng Cửu Lê, y nắm lấy tay Mục Thần, mỉm cười hôn một cái, ánh mắt kia dường như đang nói, sư tôn quả nhiên thương ta nhất.

Sắc mặt Mục Thần có chút hồng, cái tên nghiệt đồ này!

Phượng Cửu Lê chính là thượng cổ thần thú Hỏa Phượng Hoàng, bản thân y lại bất tử, chỉ cần thiêu đốt trong lửa là có thể trọng sinh, sinh cơ trong cơ thể đương nhiên sinh sôi liên tục. Sau khi vận chuyển linh lực, cuối cùng y cũng áp chế được hàn băng đang khuếch tán, cùng lúc đó hỏa diễm trên người cũng hình thành nên một kết giới, ngăn cách luồng khí lạnh kia, lúc này y mới bắt đầu tiến vào.

Mục Thần lôi Cố Vân Quyết theo sát phía sau.

Mục Thần có Cửu Dương Minh Hỏa hộ thân, còn hỏa linh lực của Cố Vân Quyết dường như bẩm sinh đã bất đồng với người thường, màu sắc đậm hơn so với kẻ khác, là màu đỏ thẫm, nhiệt độ đương nhiên không cần phải nói, sau khi vận chuyển hỏa linh lực là có thể ngăn cản được hàn băng. Phượng Cửu Lê cảm ứng được hỏa diễm của Cố Vân Quyết, cụp mắt, che giấu một sự suy tính sâu xa nơi đáy mắt.

Dường như Cố Vân Quyết đột nhiên cảm nhận được gì đó, cong môi cười cười, kéo chặt tay Mục Thần, kéo người đến bên cạnh mình.

Mục Thần cũng quen chuyện Cố Vân Quyết sáp đến gần, đương nhiên không phản bác, hình như người trước mắt đã làm cho Cố Vân Quyết sinh ra địch ý, hắn phòng bị hỏi đối phương: "Ngươi theo tới đây làm cái gì? Chuyện này dường như không có quan hệ gì với ngươi cả."

Phượng Cửu Lê vẫn tỏ ra dáng vẻ bất cần đời kia, quay đầu lại, ánh mắt y đột nhiên trở nên tìm tòi nghiên cứu, "Ta phải đi cùng ngươi, có một số việc còn chưa làm rõ."

"Có ý gì?"

"Chính là ý tứ như vậy đó."

Nghe được một câu trả lời mơ hồ, Mục Thần bất mãn hừ hừ, không thèm hỏi lại.

Cố Vân Quyết đã gần như hiểu rõ ý của đối phương, Phượng Cửu Lê hoài nghi Mục Thần chính là người định mệnh mà mình cần tìm theo lời Thần dụ, nhưng đáng tiếc Mục Thần đã ký khế ước với y, điều này làm cho Phượng Cửu Lê có chút do dự.

Hai người cùng trúng dâm độc khó giải, chỉ có một viên giải độc đan, nếu như chuyện này cũng là do thiên đạo an bài... Trong con ngươi của Cố Vân Quyết mơ hồ tỏa ra huyết sắc, thiên đạo này, cũng quản quá nhiều rồi!

Cảnh giới của ba người cũng không thấp, trong lúc đang nói chuyện thì đó đến phía dưới Tuyết Nữ Tháp, Cố Vân Quyết cảm ứng vị trí của tên mập, nói: "Tuyết Nữ Tháp này có một phần dưới lòng đất, tên mập ở phía dưới."

Mục Thần ngẩng đầu nhìn lại, phần trên mặt đất của tháp này có mười tầng. Tất cả đều dùng hàn băng điêu khắc mà thành, mỗi tầng đều điêu khắc hoa văn phức tạp, trên tám cái góc đều treo lục lạc trong suốt, vừa nhìn cũng không khác băng bình thường là mấy, nhưng nhìn kỹ sẽ biết nó được điêu khắc từ bạch tinh vạn năm tuổi.

"Đây là một cái trận pháp." Một lời của Cố Vân Quyết đã vạch trần mấu chốt trong đó, "Hàn khí này đều do trận pháp tạo ra, tạo thành một lớp phòng hộ quanh đây, khiến cho không ai có thể tới gần, người xây nên tháp này tuyệt đối là một người tài ba."

Mục Thần liếc mắt nhìn đồ đệ một cái, lập tức quay đầu lại, lạnh lùng nói: "Đi thôi, trước tiên đi tìm Bạch Hiểu Nguyệt."

"Sư tôn, vừa nãy ánh mắt của ngươi trông rất sùng bái ta." Cố Vân Quyết cười xấu xa sáp lại gần, "Sư tôn không thể thẳng thắn một chút hay sao?"

Mục Thần ngẩn người, trầm ngâm một chút, rốt cục há miệng, "... Rất giỏi." Nói xong, hắn vỗ vỗ đầu Cố Vân Quyết, vang lên tiếp bốp bốp.

Cố Vân Quyết ôm đầu, híp mắt sáp đến gần, sư tôn đang khen y, ôi ánh mắt sùng bái này...

Mục Thần lười chẳng muốn tiếp tục dỗ tên đồ đệ ngốc đang tự mãn kia, hắn tiến vào tháp, nhìn quột một vòng bốn phía, bên trong rất quạnh quẽ, chỉ thờ phụng một nữ tử dùng khăn che mặt, ngay cả mặt cũng không thấy rõ, bốn thị nữ ở hai bên cũng đều che mặt như thế, hơn nữa dưới chân không có đồ vật thờ cúng.

Mục Thần không khỏi thầm nghĩ, thoạt nhìn Tuyết Nữ này cũng keo kiệt ghê.

Xung quanh không thấy bất kì con đường nào đi xuống phía dưới, Mục Thần thả thần thức ra ngoài, cảm ứng xung quanh một chút, vẫn không có phát hiện gì.

Lúc này Phượng Cửu Lê lại đi về phía một cây cột băng, cây cột kia cũng không khác gì so với cây bên cạnh, đều điêu khắc Ngũ Trảo Băng Long quấn quanh, đột nhiên Phượng Cửu Lê sờ về phía mắt rồng, nhấn xuống.

Răng rắc một tiếng, trên mặt băng phía sau cây cột bỗng xuất hiện một cái cửa động hướng về phía dưới.

"Có đường đi." Ánh mắt Phượng Cửu Lê chỉ về hướng lối đi kia, mang theo chút phức tạp.

Trong mắt Mục Thần hơi nghi hoặc một chút, người này, sao lại biết?

Nhìn Mục Thần không che giấu cảm xúc chút nào, Phượng Cửu Lê cười buông tay ra, "Ta nói là do ta mơ thấy, ngươi tin không?"

Mục Thần lắc đầu, lôi Cố Vân Quyết không biết đang suy nghĩ gì đi về hướng cửa động, hiển nhiên là không tin.

Phượng Cửu Lê bất đắc dĩ thở dài, cho nên nói, người khác luôn không tin lời nói thật, người bỡnh thường đều thích nghe lời dối trá.

Càng đi xuống càng lạnh, rốt cục đi tới cuối con đường này, trước mắt chợt rộng rãi sáng sủa. Trên đất là một cái hồ cực lớn, mặt hồ hiện ra ánh bạc, Mục Thần kinh ngạc nhíu mày, nhiệt độ thấp như vậy, thế mà hồ nước này lại không kết băng.

"Sư tôn, ngươi xem." Đang tò mò, Cố Vân Quyết đột nhiên ôm eo Mục Thần, ôm hắn lùi lại mấy bước, ngẩng đầu nhìn về phía không trung.

Mục Thần thuận theo tầm mắt của Cố Vân Quyết mà ngẩng đầu nhìn lên, gương mặt hắn trong nháy mắt gần như mất đi huyết sắc, lẩm bẩm nói: "Sao có thể?"

Chỉ thấy trên không trung nổi lơ lửng một tượng người được khắc bằng băng, chạm trổ tinh xảo, có thể thấy được người kia thân mang cẩm y, một tay cầm kiếm, còn lòng bàn tay kia hướng lên trên, dường như đang nâng thứ gì. Bạch Hiểu Nguyệt đang nằm úp sấp trên bàn tay kia, giống như đang tìm gì đó.

Thứ khiến Mục Thần kinh ngạc không phải là chuyện Bạch Hiểu Nguyệt có thể leo lên, mà là gương mặt của tượng băng kia, có tám phần mười tương tự như hắn.

Đặc biệt là đôi mắt, cơ hồ giống nhau như đúc.

Hai thầy trò đều đang khiếp sợ nhìn tượng thần kia, lại không phát hiện Phượng Cửu Lê ở đằng sau, y nhìn tượng thần rồi lại nhìn sang Mục Thần, đáy mắt mang theo cảm xúc phức tạp.

Cố Vân Quyết vỗ vỗ tay Mục Thần, an ủi: "Ta đi lên xem có gì không, sư tôn chờ chốc lát."

Mục Thần trực tiếp nắm lấy tay Cố Vân Quyết, đó tỉnh táo lại, "Ta cũng đi."

Cố Vân Quyết bất đắc dĩ, mạnh mẽ kéo Mục Thần ra phía sau, không đợi Mục Thần phản bác, thân hình y hơi động, người đó xuất hiện ở trên bả vai tượng thần.

Trong tay tượng thần nâng một cái hộp gấm bằng bạch ngọc, Bạch Hiểu Nguyệt đúng lúc đang giấu vào đó một hạt châu màu xanh lam, chụp nắp lên, nhìn chung quanh một chút, đang tính chạy.

Cố Vân Quyết nhếch miệng, lập tức rơi xuống sau lưng Bạch Hiểu Nguyệt, hệt như một bóng ma đằng sau lưng, cúi đầu ôn hòa hỏi: "Tên mập, ngươi giấu cái gì thế?"

"Tỷ ơi!" Bạch Hiểu Nguyệt sợ đến mức hét lên một tiếng, vóc người tròn vo suýt chút nữa ngã xuống khỏi tay tượng thần.

Mục Thần nhíu nhíu mày, có chút cạn lời, người bình thường đều kêu cha gọi mẹ, người này, lại gọi tỷ.

Cố Vân Quyết cầm lấy cái hộp kia, trong nháy mắt cảm giác được một luồng hàn ý lạnh thấu xương, mặc dù đã có linh lực ngăn trở nhưng trên tay của y vẫn nhiễm phải một tầng sương lạnh, mãi đến khi tràn ra nửa cánh tay mới miễn cưỡng dừng lại.

Cố Vân Quyết không nhìn đến cánh tay của mình, trong con ngươi trái lại mang nét vui vẻ, y hỏi Bạch Hiểu Nguyệt, "Đây là Băng Phách Châu?"

Bạch Hiểu Nguyệt mang vẻ mặt như đưa đám mà gật đầu, dáng vẻ sống không còn gì luyến tiếc, "Đây là chí bảo của Tuyết Thành ta, chỉ cần bị lấy đi thì băng ở Tuyết Thành sẽ mất đi thần lực phù hộ, tất cả sẽ tan ra, ta không thể để cho các ngươi lấy đi!"

Mục Thần rơi xuống bên cạnh Cố Vân Quyết, hai người kia còn chưa kịp ngăn lại, Mục Thần đã cầm hạt châu lên.

Cố Vân Quyết hoảng hồn, nắm lấy tay Mục Thần, giọng điệu hiếm khi nghiêm khắc, "Mau bỏ xuống!"

Mục Thần hừ một tiếng, ném hạt châu vào trong hộp, bất mãn nhìn Bạch Hiểu Nguyệt, ngữ điệu có chút lạnh, "Giả!"

"Giả?" Cố Vân Quyết nhíu mày, sắc mặt trong nháy mắt lạnh xuống, ánh mắt y nhìn Bạch Hiểu Nguyệt đã lạnh như hồ sâu


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.