Hai cỗ ma khí ngập trời, phóng lên trời từ phía ngoài thành, không chỉ mình Cố Vân Quyết nhận thấy khác thường, tất cả tu sĩ ở đây đều cảm thấy được hai cổ ma lực này, Mục Thần đương nhiên cũng cảm ứng được, chỉ có điều cánh tay đang quấn trên eo này làm cho hắn hành động bất tiện.
Hắn chưa từng cảm thụ qua loại tư thế được bảo vệ như thế này, huống hồ dưới cái nhìn của hắn, đồ đệ còn cần hắn bảo vệ, không nói một lời đã bắt lấy cổ tay Cố Vân Quyết, Mục Thần kéo Cố Vân Quyết đến phía sau mình, nghiêm túc nói: "Một lát không cần biết xảy ra chuyện gì, ngươi đều phải theo sát ta."
Cố Vân Quyết "ngoan ngoãn" gật đầu, "Sư tôn nói rất đúng."
Mục Thần nhìn vùng trời, thời tiết vốn đang trời trong nắng ấm đột nhiên trở nên mây đen cuồn cuộn, khí tức nặng nề đè lên khiến người mơ hồ có chút không thở nổi, đã có không ít tu sĩ bay về phía ngoài thành tìm tòi hư thực.
Mục Thần mang theo Cố Vân Quyết, không muốn quản việc không đâu, "Mấy kẻ thích tham gia trò vui đều chết sớm, ngươi phải nhớ kỹ điều này, sau này bớt lo chuyện người khác, ít xem trò vui thôi."
Cố Vân Quyết lần thứ hai ngoan ngoãn gật đầu.
Lúc này Bạch Y bay đến, thấy Cố Vân Quyết không tiện, chỉ lễ phép gật gật đầu với Mục Thần, không hề dừng lại liền muốn bay đi.
Mục Thần tìm tòi nghiên cứu nhìn đối phương, một khí vị đặc thù dẫn tới sự chú ý của hắn, hắn hé mắt, lôi kéo tay Cố Vân Quyết, phút chốc truy cản Bạch Y, lạnh lùng nói: "Đứng lại, có chuyện hỏi ngươi."
Bạch Y không ngờ rằng hắn nhanh như vậy, sợ đến giật mình một cái, suýt nữa ngã xuống.
"Mùi vị trên người ngươi..." Mục Thần quan sát Bạch Y từ trên xuống dưới một lần, "Cái mùi thuốc này, từ chỗ nào đến?"
Bạch Y thầm nói "không ổn", trên người Trần Mặc có một túi thuốc, lúc y đi ra đã bị đối phương dùng vật kia đập vào nơi bả vai, cũng không quá để ý, không ngờ Mục Thần lại nhạy cảm với mùi thuốc như vậy, xa như thế mà cũng ngửi ra. Vị Trần đại công tử này, thế mà dùng loại thủ đoạn như vậy để cầu cứu!
Vừa định giải thích một câu, liền tiếp thu được ánh mắt của Cố Vân Quyết, Bạch Y tâm lĩnh thần hội, bỏ chạy.
Mục Thần hừ lạnh một tiếng, kéo lấy Cố Vân Quyết rồi lập tức đuổi theo, việc quan hệ đến an nguy của Trần Mặc, hắn không thể không quản. "Nếu Trần Mặc có chuyện, ta liền hủy Vọng Thần các!" Mục Thần ẩn ý nhéo nhéo cổ tay Cố Vân Quyết, "Thuận tiện cũng đánh ngươi một trận!"
"Sư tôn thật thiên vị, lại vì một người ngoài mà đánh ta." Cố Vân Quyết oan ức bị Mục Thần kéo bay, cũng không vội vã rũ sạch quan hệ giữa mình và Vọng Thần các.
Lời nói này không minh bạch, Mục Thần vừa định hỏi tiếp, lại cảm giác thấy hai cỗ uy thế Hợp Thể kỳ vọt tới như thuỷ triều, linh lực rung động mạnh mẽ đánh lại đây, khí lưu cường đại chấn động đến mức không khí vang lên tiếng ong ong.
Mục Thần theo bản năng ôm thật chặt Cố Vân Quyết vào trong ngực, phất tay đánh ra một đạo linh lực, thay bọn họ đỡ đòn đánh này.
Tu vi của Mục Thần không có gì đáng ngại, nhưng những người khác lại chịu không nổi, những kẻ vốn đến để tham gia trò vui đều dồn dập bị đánh bay, có người trực tiếp bị đánh ngất, có người sau khi ngã xuống đất thì miệng phun máu tươi, càng nhiều hơn chính là ngã quỵ trên mặt đất, không có chút năng lực phản kháng nào.
Hai đại năng Hợp Thể kỳ đánh nhau, khiến người khác căn bản không có cách nào nhúng tay.
Mấy trưởng lão của Đan Thành đã đứng trên không trung, vừa nhìn thấy hai kẻ đánh nhau chính là hai ma tu, tất cả đều yên lặng xem biến đổi.
Cố Vân Cẩm giận muốn ói máu, đôi mắt ửng đỏ nhìn không trung, nắm thật chặt nắm đấm, "Tinh Vân tôn giả vì sao lại ra tay với ta? Hắn điên rồi phải không?!"
Không có người trả lời gã, bởi vì thủ hạ lần này gã mang đến đều đã bị giết chỉ còn một nửa, đợi đến khi Phó Nguyễn Thi bị mưu hại rồi quay trở lại, mấy tâm phúc của gã cũng đã chết. Cũng không ai biết tại sao Tinh Vân tôn giả lại đột nhiên chỉa đầu mâu về gã, cũng không biết tại sao đối phương lại biết thế lực của gã có bao nhiêu, nói chung nước đổ khó hốt, khó có thể cứu vãn. Hôm nay không giết Tinh Vân tôn giả, đợi đối phương trở lại Ma giới gặp Ma tôn, nhất định sẽ càng thêm bất lợi.
Hai người đánh đến mức khó có thể ngăn lại, vùng trời của Đan Thành đã mở ra ba tầng kết giới, cùng lúc chịu xung kích.
Bạc Vân Thiên nghiêm nghị lạnh lùng, ông không cần biết vì sao lại xuất hiện hai tên ma tu, nhưng nếu đã dám đến gây sự ở Đan Thành, vậy thì phải để mạng lại. Bạc Vân Thiên ông đây cái khác không có, chỉ có tiền! "Người đâu, nhấc linh xạ pháo lên!"
Cái gọi là linh xạ pháo, tức là một loại vũ khí có thể chuyển hóa năng lượng bên trong linh thạch thành linh lực rồi bắn ra ngoài, có lực công phá rất mạnh, chỉ cần cung cấp đầy đủ linh thạch, một đòn là có thể hủy diệt cả một tòa thành. Vì bảo vệ Đan Thành cũng như những Luyện Đan Sư không am hiểu đánh nhau, Bạc Vân Thiên đã có phòng bị từ sớm.
Mỗi một đài linh xạ pháo đều nối liền với một quặng mỏ linh thạch, lúc cần thiết Bạc Vân Thiên cũng không ngại thủ tiêu toàn bộ địch nhân, nâng danh tiếng của Đan Thành lên một chút.
Mục Thần làm mất dấu Bạch Y, giận đùng đùng trừng Cố Vân Quyết, hắn kẹp lấy người bên cạnh dự định rời khỏi nơi này, nhưng Mục Thần vừa mới động, một trận gió lớn lại đánh tới trước người hắn, một thanh âm đột nhiên vang lên: "Tốt nhất thì ngươi đừng nên nhúc nhích, lát nữa còn phải đi cùng ta."
Mục Thần nghe thanh âm này có chút quen tai, ngẩng đầu nhìn lên, liền thấy một trong hai ma tu đang đánh nhau là cái tên bệnh thần kinh đêm đó. Đôi mắt lãnh đạm bình tĩnh quan sát kết giới phía trên một chút, Mục Thần thả Cố Vân Quyết xuống, kéo y ra phía sau, nhấc chân, đạp!
Ngọn lửa màu trắng lập tức phun lên, theo động tác của Mục Thần, toàn bộ kết giới đều bị đạp nứt.
"Muốn bắt ta, cũng phải xem bản lãnh của ngươi." Mục Thần một mặt lãnh ngạo, trường kiếm còn đang nắm trong tay, một thân sát khí lạnh lẽo khiến người khác không có cách nào tới gần.
Tinh Vân tôn giả khiếp sợ ồ một tiếng, đột nhiên nở nụ cười, "Thật thú vị, chờ ta giải quyết xong bọn họ sẽ trở lại tìm ngươi."
Tinh Vân tôn giả kông nghĩ tới nhi tử mà Ma tôn đại nhân sủng ái nhất lại có thể thành lập được một thế lực lớn như vậy, mắt thấy Cố Vân Cẩm không dễ khống chế, làm sao gã có thể để Cố Vân Cẩm tiếp tục phát triển, lần này gã nhất định phải chặt nát cánh của Cố Vân Cẩm.
Thứ mà Ma tôn đại nhân muốn chính là một con rối, chứ không phải một nhi tử thông minh, cho nên kẻ có tâm cơ đều phải chết sớm!
Về phần cái tên Tiên Ma đồng thể kia, Tinh Vân tôn giả liếc nhìn Cố Vân Quyết, sau đó lại lướt qua mà không hề để tâm, huyết thống không tinh khiết, Ma tôn đại nhân không nhìn lọt.
Phó Nguyễn Thi đương nhiên không để cho Tinh Vân tôn giả tàn sát người của mình, kia đều là tâm huyết mà Cố Vân Cẩm che giấu cả trăm năm nay để nuôi dưỡng, hôm nay dù phải liều cái mạng già, Phó Nguyễn Thi cũng phải giết chết Tinh Vân tôn giả, giúp Cố Vân Cẩm bảo tồn thực lực.
Tinh Vân tôn giả thấy đối phương tấn công mãnh liệt, cũng tạm thời tập trung về phía bên này, tìm Mục Thần rất dễ dàng, còn người trước mắt nếu điên lên thì không dễ đối phó.
Phó Nguyễn Thi vừa thấy mình đánh không lại, đôi mắt phẫn hận chợt lóe một sự quyết tuyệt, ông ta cúi đầu nhìn Cố Vân Cẩm, cái nhìn này bao hàm vạn ngàn thứ, đồng thời cũng làm cho lòng Cố Vân Cẩm run lên, ý thức được đối phương muốn làm gì.
Cố Vân Cẩm há miệng, lời chưa nói ra đã vội ngậm lại, vô độc bất trượng phu, lúc cần thiết thì phải hy sinh vài người, mối thù này, gã nhớ kỹ!
Một luồng uy thế hủy thiên diệt địa đột nhiên truyền đến, Mục Thần kinh ngạc nhíu mày, lôi kéo Cố Vân Quyết bay về phía mặt đất. Đồng thời Cố Vân Quyết cũng thả cái vỏ sò kia ra, phút chốc liền chụp cả hai người họ vào.
Bên trong vỏ sò thế mà chỉ có một cái giường!
Mục Thần bị ôm eo đè xuống giường, nhìn người đang nằm nhoài trên người mình, còn cười híp mắt nhìn hắn, Mục Thần liền giơ tay bóp lấy cổ Cố Vân Quyết, "Đứng lên!"
"Không!" Người bị cóp cổ không sợ sệt chút nào, trong lòng y vừa nghĩ, vỏ sò liền thu nhỏ đi, không gian đột nhiên bị nén chỉ còn đủ chỗ cho hai người, hai người ôm nhau thật chặt, mũi cọ mũi, miệng gần như chỉ cần nhích một tí thôi là có thể chạm vào môi đối phương. Khí tức ám muội như vậy khiến cho Mục Thần phải trừng mắt nhìn, theo bản năng lui về phía sau, Cố Vân Quyết thế nhưng lại cười cười, y tiến đến gần, trong tình huống Mục Thần không thể né tránh mà hôn xuống miệng hắn một cái, cái hôn này bao hàm rất nhiều thương tiếc, lại không hề có một chút tâm ý tùy tiện, "Sư tôn, ta yêu ngươi."
Mục Thần chợt cảm giác tim của mình chậm nửa nhịp.
Đột nhiên! Pháp khí mà hai thầy trò đang sử dụng bị một nguồn sức mạnh chấn động đến mức bay lên, toàn bộ không gian đều rung động, đầu của Mục Thần bị choáng một cái, ngay sau đó lại được Cố Vân Quyết dùng hai tay nâng lên, dường như lo lắng hắn bị choáng váng, y đè lên ôm lấy Mục Thần thật chặt.
"Nghiệt đồ! Khống chế lại pháp khí, đừng cho nó bay loạn!" Mục Thần muốn ngẩng đầu, không biết làm sao lại bị Cố Vân Quyết ôm, muốn ngửa đầu lên thì phải đẩy vai Cố Vân Quyết, động tác này thoạt nhìn rất giống tư thế "đã thích mà còn ngại". Cố Vân Quyết hé mắt, cười nói: "Không được, ta không thể phân tâm làm một lúc hai việc được!"
Mục Thần nghe xong lời nói dối này liền muốn đánh chết y.
Cảm thấy bị đánh bay ra ngoài thật xa rồi mới dừng lại, hai thầy trò bò lên khỏi cái giường lớn trong vỏ sò, hiện giờ họ đã cách xa Đan Thành đến hàng trăm dặm. Trên vỏ sò đã xuất hiện vết nứt, có thể thấy được uy lực ban nãy rất to lớn.
"Hợp thể kỳ tu sĩ tự bạo thì ra lại có uy lực lớn như vậy." Mục Thần nhìn về hướng Đan Thành, mơ hồ có chút lo lắng.
"Nếu sư tôn không yên lòng về người của Đan Thành, chúng ta quay về nhìn xem." Cố Vân Quyết đề nghị.
Mục Thần do dự một chút, chính hắn dường như cũng không có gì phải lo lắng, thế nhưng cũng không biết tại sao, chỉ là có chút quan tâm. Hơn nữa Trần Mặc có khả năng vẫn còn tại Đan Thành, hắn cũng không thể vứt bỏ Trần Mặc mà không quản, tìm xong cho mình một lý do, Mục Thần gật gật đầu.
Hai thầy trò vừa định trở về, liền thấy một đạo ánh sáng màu vàng kim bắn từ xa đến, nơi luồng sáng đi qua, toàn bộ đều bị phá hủy dễ như trở bàn tay, "Linh xạ pháo!" Mục Thần biến sắc, lôi kéo Cố Vân Quyết, thân hình cả hai lóe lên, bọn họ lập tức tránh xa khỏi luồng sáng cũng như bố trí kết giới trước người. Nhưng phía trước luồng sáng còn có một người khác, một bóng người màu đen một bên trốn một bên chặn, trên người đầy vết máu, cánh tay phải đã đứt rời, vừa nhìn đã thấy là cung giương hết đà.
Mục Thần nghi hoặc hừ một tiếng, nhận ra đối phương chính là người bị bệnh thần kinh kia.
Xa xa phát hiện khí tức của Mục Thần, Tinh Vân tôn giả nhíu mày lại, liền bay về hướng của hắn.
Mục Thần biết không thể tránh khỏi, sắc mặt hắn chợt lạnh lẽo, kéo Cố Vân Quyết về phía sau mình, lấy trường kiếm ra. Bạch y tóc đen, vóc người cao gầy, dung nhan tuấn mỹ, lãnh tình lãnh đạm, trường kiếm màu đỏ trong tay lại mang sát khí bức người, ống tay áo tự bay trong gió, Mục Thần đón lấy cỗ linh lực này, bước về trước một bước, thẳng thắn thản nhiên chém xuống một kiếm kèm theo Cửu Dương Minh Hỏa, phách thiên liệt địa, không khí chấn động, ánh sáng màu vàng kim lập tức bị một kiếm này bổ ra!
Bị kiếm ý của Mục Thần bao phủ, Tinh Vân tôn giả lập tức phun ra một ngụm máu tươi, trên người bị đâm vô số vết máu, linh mạch cơ hồ bị phá hủy.
Mục Thần lại nhìn sang, đôi mắt vô tình vững vàng khóa chặt trên người đối phương giống như đang nhìn một vật chết, không hề có một tia phẫn nộ vì bị lợi dụng. Trường kiếm vung một cái, cảm ứng được tâm ý của chủ nhân, thượng cổ sát kiếm phát ra một tiếng ngâm, huyết sắc quanh thân càng nồng, chiếu lên con ngươi trầm lặng của Mục Thần, tỏa ra sát khí.
Tinh Vân tôn giả nhìn bộ dáng này của hắn, cảm thấy hứng thú ha ha cười hai tiếng, lại không ngừng được khóe miệng đang trào máu tươi, "Ngươi người này, quả thật thú vị"
"Vì sao muốn bắt ta?" Mục Thần lạnh lùng hỏi.
"Rõ ràng biết mình đang nuôi một con sói biết cắn người, lại cưng chìu y như bảo bối, người như ngươi, thật không dễ thấy." Đối phương che ngực, dựa vào trên cây, hỏi một đằng trả lời một nẻo.
Trong mắt Mục Thần loé ra một đạo sát ý, đồ nhi của hắn không phải là sói!
"Chà chà, tức giận, thật thú vị." Tinh Vân tôn giả vừa dứt lời này, liền thấy Mục Thần trực tiếp vung kiếm chém xuống, còn lý do vì sao gã muốn bắt hắn, Mục Thần đã lười tìm hiểu, trước tiên cứ làm thịt gã ta rồi tính.
Liền tại lúc này, không gian chợt chấn động, bầu trời xám xịt dường như vặn vẹo đứt gãy, uy thế mạnh mẽ trong nháy mắt giáng lâm, Mục Thần kinh ngạc trợn mắt lên, nhưng cũng không bỏ qua vẻ kinh hỉ trong đáy mắt Tinh Vân tôn giả.
Cố Vân Quyết lạnh mặt xuống, sau khi kinh ngạc cũng không cố che giấu thực lực của chính mình nữa, y nhìn Mục Thần thật sâu, trong tay xuất hiện một cái cung màu đen.
Cung này vừa ra, trong không khí mơ hồ mang theo một mùi máu tanh, thân cung hiện lên hoa văn đỏ nhiễm phải sắc đen, mặt khác còn nạm một gương mặt quỷ màu máu, sát khí bức người.
Ngọn lửa màu đen nhuộm đầy cánh cung, hội tụ thành ba mũi tên xuất hiện trong tay Cố Vân Quyết, sắc mặt Mục Thần trong nháy mắt trở nên trắng bệch như giấy, hắn thậm chí quên mất động tác của chính mình, chỉ lẩm bẩm nói: "... Ma công."
"Sư tôn, mau giết gã!" Cố Vân Quyết không kịp giải thích, mũi tên mang theo ngọn lửa màu đen bắn về phía vết nứt không gian, ầm một tiếng, toàn bộ bầu trời phảng phất như sắp nứt mất.
Không trung rốt cục bị xé ra một vết nứt, xuất hiện một nam nhân trung niên tóc bạc mặc hắc y, ông ta phất tay ngăn trở mũi tên của Cố Vân Quyết, một đôi mắt đen như mực nhìn chăm chú vào người Mục Thần, "Ngươi dám!" Nhàn nhạt hai chữ, tiếng như lôi đình!
Tác giả có lời muốn nói: tiểu kịch trường không chịu trách nhiệm... Đơn ly hôn!
Cố Vân Quyết: "Sư tôn, cho dù ta luyện ma công cũng không thể phủ nhận chuyện ta yêu ngươi, từ nay về sau đều nghe lời ngươi, đừng ly hôn có được hay không?" (bộ dạng ôm chân khóc lớn)
Mục Thần: "Ái tình thì không thể có sự lừa dối, chúng ta đã kết thúc." (mặt thâm trầm u buồn)
Cố Vân Quyết: "Ngươi quên mất chúng ta đã từng vui vẻ sao? Những ngọt ngào ân ân ái ái từng ly từng tí sớm sớm chiều chiều... Ngươi lại bội tình bạc nghĩa với ta sao?" (đau đến không muốn sống, nước mũi thành sông)
Mục Thần: "Vì không muốn bội tình bạc nghĩa... nên ta sẽ mang theo đồ vật mà ta từng dùng qua!" (tìm kéo!)