Thấy địch ý của Cố Vân Quyết không giảm, Cố Vân Cẩm cười vung vung tay, "Ta bảo đảm, lập tức rời đi!"
Cố Vân Quyết hừ lạnh một tiếng, sát ý không giảm nói: "Phụ quân dĩ nhiên cam lòng cho ngươi chạy qua bên này, thực sự khó mà tin nổi." Ý giễu cợt trên mặt thiếu niên quá mức rõ ràng, khiến người liếc mắt một cái là có thể nhìn ra lời y nói có thâm ý khác, "Dù sao, ngươi là nhi tử ông ta yêu mến nhất, là khu xác* hoàn mỹ nhất mà ông ta chế tạo ra."
(Khu xác: Trong tu tiên văn, khi một người đã sắp chết, có thể dùng một biện pháp nào đó để khiến linh hồn của mình nhập vào trong một thể xác còn trẻ để tiếp tục sống, thể xác đó gọi là Khu xác)
Cố Vân Cẩm hít sâu một hơi, "Ngươi nói khiến cả người ta đều thấy cảm động, ngươi khen ca ca như thế, người làm ca ca như ta thấy rất ngại."
Cố Vân Quyết không có ý đùa giỡn cùng đối phương, híp mắt đánh giá đối phương, trong lòng thầm tính toán xem nếu y chém chết gã thì lão già kia sẽ đau đớn cỡ nào.
Cố Vân Cẩm cảm giác được sát ý, sắc mặt hơi biến, thu lại dáng dấp đùa giỡn, ánh mắt tựa như cười mà không phải cười, "Hợp tác được chứ?"
Cố Vân Quyết khẽ cười một tiếng, một đôi mắt ửng đỏ phảng phất như xuyên thấu qua ánh mắt của đối phương, nhìn trúng toàn bộ tâm tư của Cố Vân Cẩm, "Ta đã nói rồi, đại nạn của phụ quân sắp tới, muốn khu xác của ngươi để trọng sinh, cho ngươi quyền lợi bất quá là vì lót đường cho việc tiếp quản thế lực dưới trướng của ông ta một lần nữa, ông ta làm sao cam lòng cho ngươi chạy đến tiên giới? Nguyên lai ngươi chạy tới nơi này, là muốn hợp tác với ta, dù sao thân thể bán ma của ta đây ông ta nhìn không lọt, là thân thể tự do."
Bị một người thiếu niên nói trúng tâm tư, trên mặt Cố Vân Cẩm mang ý cười, trong con ngươi lại có sát ý, tên đệ đệ này của gã cũng thật ghê gớm. Gã lạnh mặt xuống, bên trong tâm tình tựa như có chút không đành lòng, "Bất kể nói thế nào, ông ta cũng là phụ thân của chúng ta, chúng ta chỉ là muốn tiếp tục sống mà thôi, nếu không có vạn bất đắc dĩ, ta cũng không muốn làm đến bước cuối cùng."
Cố Vân Quyết bị chọc phát cười, ngước mắt nhìn đối phương, đáy mắt là vẻ xem thường sâu sắc, không hổ là người đã giết mười mấy huynh đệ, hiển nhiên đã tính đến bước cuối cùng.
Cũng đúng, phụ quân đại nhân cũng đâu nhớ rõ chính mình có mấy nhi tử, nữ nhân nào bị ông ta bắt được bất quá đều trở thành công cụ sinh dục. Người trước mắt còn sống, là vì gã là khu xác hoàn mỹ nhất mà đối phương chế tạo ra. Mình còn sống, là bởi vì mình là tiên ma đồng thể, có thể ẩn giấu trong tiên giới không dễ bị người phát hiện, chỉ đến thế mà thôi.
"Lời ngươi nói, ta sẽ nghiêm túc cân nhắc." Cố Vân Quyết gật đầu, con mắt như cười như không, khiến người nhìn không thấu y đang suy nghĩ gì.
Cố Vân Cẩm cũng híp mắt, trong lòng tính toán, Cố Vân Quyết có Mục Thần làm chỗ dựa, tại tiên giới có thể nói không ai dám động đến y. Dựa vào mức độ yêu thương của Mục Thần đối với y, con đường thành tiên vô cùng rộng rãi. Nhưng thứ gã coi trọng nhất, vẫn là tâm cơ của tên đệ đệ này, nếu không phải gã đến tiên giới liếc mắt nhìn, chính gã cũng không biết tiểu hài nhi nhỏ như vậy đã có loại dã tâm như thế.
"Chuyện nên nói đã nói xong, " Cố Vân Quyết giơ kiếm quét qua, hỏa diễm hừng hực trong nháy mắt nhuộm đầy thân kiếm, con mắt màu đỏ tươi vững vàng khóa chặt trên người đối phương, giống như ác ma bước ra từ nơi thây chất thành núi, máu chảy thành sông, sát khí bức người hình thành gió lạnh cuồn cuộn, cuốn lên vạt áo trắng không dính một hạt bụi, cánh hoa thêu bằng chỉ bạc trên vạt áo vẫn thanh tân thoát tục trước sau như một, "Nếu như thắng không đẹp, tiểu sư tôn sẽ không vui." Khí thế không ngừng kéo lên, lời nói ra lại dị thường ôn nhu, đặc biệt khi nhắc tới Mục Thần, trên gương mặt tuấn mỹ là vô vàn nhu tình mật ý có thể nhấn chìm người. Cảm giác không ổn mạnh mẽ làm lòng Cố Vân Cẩm tê rần, không nhịn được lui về sau một bước.
Ma công được ẩn giấu lúc này rốt cục bạo lộ ra, dĩ nhiên đã đến hóa thần sơ kỳ. Cố Vân Cẩm căn bản là không thể phản ứng, bị một kiếm quét trúng ngực, "phốc" phun ra một ngụm máu tươi, khiếp sợ nhìn thiếu niên ở trước mắt, "Ngươi dĩ nhiên..." Đây là thiên phú yêu nghiệt cỡ nào, lại nhìn ánh mắt mà thiếu niên nhìn gã, Cố Vân Cẩm phút chốc có chút sợ hãi, người này, mình thật sự có thể lợi dụng được sao?
Cố Vân Quyết cười cười thu lại ma công, công pháp chuyển biến, linh khí tinh khiết hấp thu ma khí trên vết thương của đối phương hầu như không còn, con ngươi cũng biến thành màu đen như bình thường, y cười nói: "Đại ca bị phụ thân dưỡng phế rồi sao? Ngay cả một chiêu của tiểu đệ cũng không tiếp nổi."
Cố Vân Cẩm sắc mặt khó coi mà trầm mặc, không phải gã bị dưỡng phế, mà là người thiếu niên trước mắt này công lực đã mạnh đến mức không còn gì để nói, gã vẫn cho rằng thứ y tu luyện là tiên pháp chính thống, lại không biết y tiếp xúc với ma công từ lúc nào, mười sáu tuổi, Hóa Thần kỳ, tuyệt đối không thể!
"Ngươi rốt cuộc là ai?" Cố Vân Cẩm phòng bị nhìn người trước mặt, cho dù biết đệ đệ của mình bị đoạt xác, gã vẫn không có bao nhiêu địch ý, chỉ có tâm ý phòng bị.
Cố Vân Quyết không thèm để ý nói: "Ta là ai không trọng yếu, quan trọng là..." Y dừng một chút, khẽ cười một tiếng, "Cái pháp khí ngăn cản người khác tra xét này của ngươi không tồi, ta nhìn trúng."
Cố Vân Cẩm dở khóc dở cười, "Đây chính là bảo bối ta dùng để che giấu thân phận, tiền bối hà tất làm người khác khó xử?"
Cố Vân Quyết chậc một tiếng, cũng không phản đối xưng hô của đối phương, "Ngươi cũng phải đi, để lại cũng vô dụng. Ta giữ lại làm vài ảo thuật cho tiểu sư tôn xem, có lẽ sẽ khiến hắn nở nụ cười."
Cố Vân Cẩm lấy xuống một cái vòng từ bên hông, quét sạch thần thức rồi giao cho Cố Vân Quyết, trước mắt gã không biết nội tình của Cố Vân Quyết, cũng không muốn đắc tội y.
"Chậc, vết thương lành lại thật nhanh, thể chất này quả nhiên danh bất hư truyền." Cố Vân Quyết nhận lấy, nhìn Cố Vân Cẩm trên đài một thân chật vật, cho đối phương một khỏa dịch dung đan, để cho đối phương lập tức biến thành dáng dấp của Kê Minh An, lúc này mới rút lại sương mù.
Cố Vân Cẩm mới vừa thở phào nhẹ nhõm, liền thấy Cố Vân Quyết đột nhiên thay đổi sắc mặt, một thân chính khí hỏi: "Còn không chịu thua?"
Cố Vân Cẩm: "?"
Cố Vân Quyết nói xong, không chút do dự nhấc chân, một cước đá Cố Vân Cẩm xuống đài cao, thời điểm y đá gã còn dùng một chút linh lực, đá rách vết thương vốn vừa khép lại của đối phương, máu tươi tóe ra như hình vòng cung, khiến tâm thần người xem cũng run lên.
Cố Vân Cẩm phun ra một ngụm máu tươi, cảm giác ngũ tạng lục phủ của mình đều bị lệch, một thân thương tổn thế này, lần này mình không đi cũng không được.
Mọi người thán phục, Kê Minh An thế mà thua? Còn thua thê thảm như vậy!
Sắc mặt Trịnh Huyền Tố lúc này liền thay đổi, vỗ ghế một cái rồi đứng bật lên, mang theo tức giận chất vấn: "Đồng môn sư huynh đệ, vì sao hạ thủ nặng như thế? Mục sư đệ..."
"Thế nào?" Mục Thần hất cằm lên, nhàn nhạt hỏi.
Trịnh Huyền Tố bị nghẹn một câu, nhiều người nhìn gã như vậy, nếu không nói lời nào thì có vẻ như gã đang sợ Mục Thần, "Giữa đồng môn với nhau nào phải trận đấu sinh tử, Mục sư đệ cần phải quản giáo đệ tử của mình cho tốt."
"Đồ đệ của ngươi tài nghệ không bằng người, bị đánh chết cũng là đáng đời, nếu hỏi ai là người không đúng, thì đó cũng là người làm sư tôn như ngươi không dạy tốt, " Ngữ khí của Mục Thần càng ngày càng lạnh, "Ngươi cảm thấy bản tọa dạy đồ nhi không đúng chỗ nào? Có thể chỉ điểm ta mấy chiêu." Nói xong, sát khí vang vọng tam giới Xích Hà kiếm lần thứ hai lấy ra, cái bàn bị Mục Thần chém lên vang ầm một tiếng, như đang nặng nề vỗ vào trong lòng Trịnh Huyền Tố, hắn đã tỏ rõ thái độ, ai dám nói đồ nhi của hắn không phải, chém kẻ đó!
Sắc mặt Trịnh Huyền Tố tái xanh, không dám nói tiếp.
Người ở chỗ này khó tránh khỏi có chút cười nhạo Trịnh Huyền Tố, dù sao đao kiếm không có mắt, cho dù là lúc luận bàn bình thường cũng có khả năng chết người, người tu tiên, nào có sợ bị thương? Đồ đệ bảo bối của ngươi, muốn người khác không thể chạm vào, muốn làm chỗ dựa cho đồ đệ thì bản thân người làm sư tôn như ngươi phải kiên cường, nếu thế thì ngươi phải có mấy phần ngông nghênh, dù biết bị thương cũng sẽ chấp nhận khiêu chiến của đối phương, nhưng nói cho cùng, người này dù sao cũng chỉ là một kẻ ích kỷ mà thôi.
Lúc này, Cố Vân Quyết đứng ở trên đài, một mặt chính khí thu kiếm vào vỏ, cất giọng nói: "Sư tôn ta nói lừa gạt tình cảm của cô nương chính là cặn bã, ngươi rõ ràng đã kết thân, vì sao vẫn còn gieo vạ cho những cô gái khác?"
Sắc mặt Cố Vân Cẩm trầm xuống, đánh gã, đoạt bảo bối của gã lại còn muốn bôi bác gã, phong cách hành sự này, sao lại ma tính đến thế?
Trịnh Tĩnh Nhiên vốn định chạy lên đỡ Kê Minh An chợt ngừng hai tay lại, sắc mặt có chút mờ mịt, cô nương mười bảy mười tám tuổi, chính là thời điểm tràn ngập ước mơ đối với ái tình, mắt thấy có người nói ra người trong lòng đã kết thân, mà người trong lòng dĩ nhiên không hề phản bác, trong lúc nhất thời không biết nên đối mặt thế nào, nàng bất lực ngẩng đầu, nhìn hướng phụ thân của mình.
Sắc mặt Trịnh Huyền Tố tái xanh, thẹn quá hóa giận nhìn đệ tử của mình, hành động vừa nãy của gã lại như một chuyện cười!
Cố Vân Cẩm nghiêm mặt, thân thể mà gã tìm này xác thực đã kết thân, tiếp cận Trịnh Tĩnh Nhiên đương nhiên là vì muốn trèo lên trên, hiện giờ muốn giải thích, căn bản cũng giải thích không được.
"Trước tiên dẫn người đi trị thương, có chuyện nói sau." Nhạc Minh Trạch phất phất tay với đệ tử bên cạnh, người sau hiểu ý, vội vàng nhấc Cố Vân Cẩm xuống, nhưng sau này có thể tìm được gã hay không thì lại là chuyện khác.
Sau khi Cố Vân Quyết xuống dưới, Mục Thần giơ tay kéo đồ đệ lại gần kiểm tra xem trên người y có bị thương không, Cố Vân Quyết ngoan ngoãn đứng tại chỗ, nhìn ánh mắt lo lắng của Mục Thần, khóe miệng nhếch lên một nụ cười thỏa mãn, mặc hắn kiểm tra.
Trên vùng trời, có một nam tử mặc y phục đỏ đang ngồi xếp bằng trên một cái pháp khí màu đỏ hình dáng như cái thảm, hắn mạnh mẽ gặm một quả trái cây màu đỏ hồng trong tay, ánh mắt nhìn Mục Thần phía dưới lộ ra hung quang, "Mặc y phục trắng đẹp mắt như vậy! Người này tên gọi là gì?"
Đi theo phía sau là một người hầu toàn thân mặc áo đỏ, trong tay còn cầm theo mấy quả trái cây màu đỏ, hai người đứng chung một chỗ, hệt như hai cái đèn lồng màu đỏ người ta hay treo trên cửa vào ngày tết. Nghe thấy chủ nhân nói lời vô ích, người hầu trầm ngâm một chút, "Nếu không để tiểu nhân đi hỏi thăm một chút?"
Người áo đỏ rầm rì một tiếng, phủi trái cây còn dính trên tay, xoay mặt liền thấy một người đựng cái gì đó căng phồng cả lồng ngực đi ngang qua, người áo đỏ vẫy tay một cái, hung hăng nói: "Này! Chú lùn lại đây một lát!"
Chử Thiên Song nháy mắt mấy cái, nhìn chung quanh một chút, chỉ vào mũi của mình kinh ngạc hỏi: "Ta?"
"Đúng, chính là ngươi."
Chử Thiên Song nuốt thức ăn trong miệng xuống, ánh mắt nhìn đối phương đã có chút tức giận, hắn chỉ là không cao mà thôi, cũng không có lùn! Người này nhất định là cái loại người mà sư bá tổ hay nói, có một mặt nào đó đặc biệt ưu tú, mặt khác liền đặc biệt thiếu sót, tỷ như người này, gương mặt trông thật đẹp, ánh mắt và đầu óc lại không quá tốt, ông trời quả nhiên là công bằng.
Người áo đỏ căn bản không biết Chử Thiên Song đang oán thầm, chỉ vào Mục Thần, vênh mặt hất hàm sai khiến hỏi: "Người này là ai vậy?"
Chử Thiên Song nhìn thấy người mà đối phương hỏi thăm chính là Mục Thần, cảnh giác hỏi: "Ngươi hỏi thăm hắn làm chi?"
"Hắn..."
"Thiếu gia nói hắn thật đẹp!" Người hầu giành nói.
Chử Thiên Song gật gật đầu, "Sư bá tổ của ta đương nhiên tuấn mỹ vô song, ở trong lòng ta, hắn là người xinh đẹp nhất trong trong tam giới!"
Người áo đỏ bĩu môi, rất không đồng ý với lời nói này, chú lùn này rõ ràng chưa từng thấy mỹ nhân, đã thấy mình mà còn cảm thấy người mặc bạch y kia đẹp, đôi mắt có vấn đề!
Liền nghe Chử Thiên Song tiếp tục nói: "Chỗ lợi hại nhất của sư bá tổ ta chính là luyện đan, hắn là̀ truyền nhân của tiên giới đệ nhất Đan sư, đương nhiên chính là đệ nhất Đan sư!"
Người áo đỏ sắc mặt lạnh lẽo, nghiến răng nghiến lợi nói: "Tiên giới đệ nhất Đan sư? Đặt Đan thành của ta ở đâu rồi? Lẽ nào lại có lí đó!"
Ban đầu hắn cho rằng Mục Thần là một kiếm tu, dù sao lúc Mục Thần nổi giận có sát khí lẫm liệt, hỏi một câu chỉ là vì hiếu kỳ, hiện tại biết được hắn là một đan tu, người áo đỏ không bình tĩnh nổi nữa, bóp nát tiên quả trong tay, hắn bực tức nói: "Người này, ta nhớ kỹ rồi!"