“Tình hình hiện giờ là thế nào?” Lưng Lạc Văn Chu đột nhiên rịn mồ hôi lạnh, “Khoan đã – cậu đi đâu đó?”
“Thay quần áo.” Phí Độ quay người đi lên tầng hai.
Lạc Văn Chu bị lượng thông tin trong ba chữ này đập tối sầm mắt, chưa kịp đuổi theo thì chiếc điện thoại tắt chuông ban nãy vẫn bị anh phớt lờ càng lóe sáng nhanh hơn.
“Văn Chu, là tôi đây,” Gọi đến trước hết là Đào Nhiên, Đào Nhiên gấp gáp nói, “Cô vẫn chưa cấp cứu xong, nhưng người của tổ điều tra đã đến đây, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Dương Hân thế nào rồi, bên phía ông có tin tức gì không?”
“Tôi...” Lạc Văn Chu vừa mở miệng thì di động liền nhắc nhở có một cuộc gọi khác, anh thấy biểu hiện “Lang Kiều”, đành phải quay sang bảo Đào Nhiên, “Ông chờ một chút – Tiểu Kiều?”
“Cảm ơn trời đất anh nghe điện thoại rồi,” Lang Kiều hơi run run, “Ban nãy Bốn Mắt mãi không liên lạc được với anh. Sếp, có mấy chuyện đặc biệt quan trọng – một loạt giấy tờ giả mạo ngụy tạo kia cơ bản đã có thể xác định, chính là người nhà nạn nhân của các vụ án chưa kết trong kế hoạch Tập Tranh năm đó. Còn, còn nữa, chủ nhiệm Tăng mới bị dẫn đi, nhà máy lắp đặt mấy camera bị nghi để lộ bí mật kia có vấn đề, họ nói là chủ nhiệm ký duyệt... còn bảo em viết báo cáo nói rõ tình hình điều tra giai đoạn hiện tại, sếp ơi, em nên viết như thế nào đây?”
“Không sao đừng hoảng,” Lạc Văn Chu dịu giọng lại, “Báo cáo cứ chờ anh về, anh sẽ bày cho em...”
Lạc Văn Chu lần thứ hai bị nhắc nhở cuộc gọi mới cắt ngang, anh thở ra một hơi dài, phát hiện cú điện thoại này cũng không thể không nghe, tức thì cảm thấy “đầu đến khi dùng mới hận ít”, không có ba đầu sáu tay còn không mượn nóng được!
“Văn Chu à,” Cuộc gọi thứ ba đến từ điều tra viên hôm trước dẫn anh vào bàng thính toàn bộ quá trình thẩm vấn cục trưởng Trương, do mối quan hệ với cha anh, miễn cưỡng xem như có một chút quan hệ cá nhân với Lạc Văn Chu, không nhiều lắm, chỉ trị giá một cuộc điện thoại, “Có chuyện này chú phải hỏi cháu một chút, cháu với Phí Độ kia có quan hệ thế nào?”
Lạc Văn Chu ngẩng đầu thoáng nhìn phòng ngủ tầng hai yên tĩnh, cổ họng nhúc nhích, thấp giọng trả lời: “Chính là loại quan hệ mà chú biết.”
Điều tra viên tựa hồ không ngờ thanh niên thời nay đi ngược lại đạo nghĩa như vậy, chuyện kiểu này mở miệng nhận ngay chẳng thèm che giấu, á khẩu một lát sau đó thở dài, giọng hơi lạnh đi: “Thế chú không nói nhiều lời dư thừa nữa, cháu chuẩn bị chuyển giao công việc trên tay để tránh hiềm nghi đi.”
Lạc Văn Chu nuốt lại câu “Các chú không cần tra luôn cả cháu à” đã ra đến môi – dù sao thì anh đã không còn là tên bệnh trung nhị giữa đường giữa phố chửi bà già vứt thẻ công tác năm xưa.
“Nên làm thế,” Anh kiềm chế, khách sáo nói, “Cháu sẽ tuân theo sự sắp xếp, đã không giúp được gì, thì cháu cũng phải cố hết sức không gây thêm rắc rối – chỉ là... chú có thể hơi tiết lộ để cháu biết đường mà tính không?”
Đối phương hơi ngần ngừ.
“Có liên quan đến chuyện mười lăm năm trước ạ?” Lạc Văn Chu cố hết sức để âm điệu dịu đi, “Mười lăm năm trước cậu ấy mới bảy tám tuổi, còn chưa biết gì, việc này với cậu ấy có thể có...”
“Chú biết, bọn chú chỉ mời cậu ta đến phối hợp điều tra một chút, hỏi vài vấn đề,” Điều tra viên dừng một thoáng rồi vẫn bổ sung, “Hiện tại bọn chú có bằng chứng cho thấy, đằng sau kế hoạch Tập Tranh và việc tiết lộ cơ mật của Cục công an các cháu, rất có thể đều liên quan đến một băng nhóm tội phạm. Kế hoạch Tập Tranh mười mấy năm trước bị buộc dừng, bây giờ có người nhắc lại chuyện xưa, là có rắp tâm gì? Chú không tiện nói quá rõ, chỉ có thể cho cháu biết, người này ở Đại học Công an Yến Thành, có liên hệ mật thiết với Phí Độ. Đồng thời, nhà máy sửa chữa hệ thống camera bị nghi ngờ tiết lộ bí mật cũng có quan hệ với tập đoàn Phí Thị... Dù các điều trên đều là trùng hợp, thì cậu ta cũng là người liên quan trọng yếu, hi vọng cháu hiểu.”
Lạc Văn Chu nhanh chóng rút ra hai tin tức từ đoạn này-
Có quan hệ mật thiết với Phí Độ ở Đại học Công an Yến Thành, chỉ có thể là Phan Vân Đằng thầy hướng dẫn của hắn, điều tra viên đang ám chỉ, kế hoạch Tập Tranh lần thứ hai khởi động ngoài mặt do cục trưởng Trương dẫn đầu, kỳ thực là Phan Vân Đằng ngầm thúc đẩy, tại sao? Ông ta cũng dính dáng đến “Người Đọc Diễn Cảm” ư?
Thứ hai, hệ thống camera tiết lộ cơ mật bên phía Cục công an quanh co lòng vòng thế nào mà lại dính dáng tới nhà họ Phí. Đây rốt cuộc là vấn đề lịch sử sót lại do Phí Thừa Vũ không xử lý sạch sẽ, hay là do ai bày ra?
“Chú tin tưởng nhân phẩm và gia phong của Lão Lạc, có điều thanh niên các cháu bây giờ không như các chú ngày xưa, quá nhiều ý tưởng mới và các chuyện lộn xộn, cám dỗ bên ngoài cũng quá nhiều,” Điều tra viên nói rất mập mờ, “Cháu vừa rồi gọi chú một tiếng chú, chú nói thế này là đã hơi nhiều rồi – Văn Chu, cháu không còn nhỏ nữa, phải biết chừng mực.”
Người trung niên đối với thế hệ sau hầu hết cẩn trọng, dù là nhắc nhở cũng phải khéo léo, không gay gắt, giữ phép lịch sự phương Đông, nhưng dẫu chỉ là ám chỉ lịch sự khéo léo như thế, Lạc Văn Chu vẫn cảm thấy chối tai, giống như màng tai bị tùng xẻo một trận vậy.
Phí Độ như một gốc thực vật có độc, bộ rễ đã cắm vào tim anh ba thước, hơi có gió thổi cỏ lay là sẽ xé rách vảy ngược ăn liền với máu thịt, Lạc Văn Chu rất muốn quát vào điện thoại một câu “Mẹ kiếp chỉ giỏi nói nhảm, ông coi cậu ấy là ai”.
Thế nhưng phẫn nộ chẳng giải quyết được bất cứ việc gì, phải dùng cả gầm thét lẫn nắm đấm – đây là điều vô số thế hệ đi trước dùng máu và nước mắt, thậm chí là tính mạng dạy anh.
Lạc Văn Chu dằn lửa giận như nham thạch nóng chảy dưới thể xác rắn chắc, cảm ơn rồi cúp điện thoại, sau đó anh nhìn thấy Phí Độ từ trên tầng hai đi xuống.
Chiếc áo khoác màu xám đậm của Phí Độ đường cắt dứt khoát mà khắt khe, thoáng có ánh sáng, hắn thay khăn quàng cổ mềm mại bằng đồng hồ vỏ thép tinh luyện, cặp kính không gọng một lần nữa che đi tầm mắt, hắn giống như không phải thay bộ quần áo dính nước, mà là mạ một lớp rìa ngạo mạn lạnh băng vậy.
Phí Độ gật đầu chào anh: “Tôi đi một chuyến đây.”
Lạc Văn Chu không nói một lời nắm lấy cổ tay hắn.
“Không cần căng thẳng, đã tốt hơn dự tính của tôi rồi – Phí Thừa Vũ chỉ hơn người chết một hơi, tôi xác định một trăm hai mươi phần trăm, lão tuyệt đối không thể tự chạy, hiện giờ lão mất tích là chuyện tốt cho tôi, đây là có người đang bảo vệ tôi.” Phí Độ nói, “Nếu Phí Thừa Vũ quả thật là người không thể hành động, thì tôi bây giờ chính là người hiềm nghi duy nhất, nhưng lão không rõ hành tung, cho nên tôi mới chỉ là tự mình đi phối hợp điều tra, thay vì chờ người ta đến nhà bắt.”
Lạc Văn Chu nhìn hắn bằng đôi mắt ứ máu.
“Mười ba năm trước, Phí Thừa Vũ và Phạm Tư Viễn bắt tay thúc đẩy cục diện hiện tại, Phí Thừa Vũ đã nằm xuống, mà Phạm Tư Viễn không biết do nguyên nhân gì, một mình xúc tiến kế hoạch này, ép tổ chức kia trước sau vứt bỏ Trịnh Khải Phong và Ngụy Triển Hồng. Trịnh Khải Phong và Ngụy Triển Hồng như hai tấm áo giáp chúng dựa vào để sinh tồn, tổ chức bây giờ sợ rằng đã ở trạng thái ‘trần truồng’ xấu hổ, vung dao lần nữa là sẽ chém vào thịt, chúng không thể không phản kích, ngoại trừ phản kích, chúng còn cần một tấm mộc để kim thiền thoát xác lần cuối. Đó chính là tôi.”
“Cậu cảm thấy người hiện tại kéo cậu vào không phải là Người Đọc Diễn Cảm.” Lạc Văn Chu ngắc ngứ nói, “Phí Thừa Vũ ba năm trước gặp tai nạn, sau đó Lão Dương lại chết cực kỳ lạ lùng, cho nên có khả năng... có khả năng là ‘Người Đọc Diễn Cảm’ ẩn nấp bên trong tổ chức đã bị lộ?”
“Nhưng ‘Người Đọc Diễn Cảm’ cắm rễ quá sâu, đã rất khó nhổ ra.” Ánh mắt Phí Độ xuyên qua kính nhìn anh.
“Người Đọc Diễn Cảm” đang bố trí, tổ chức cũng không thể bó tay chờ chết, nếu kế hoạch Tập Tranh lần thứ hai, hệ thống camera có vấn đề đều là cục đã bắt đầu bày ra từ khi đó thì sao?
Vậy có thể làm được điểm này chỉ có...
Lạc Văn Chu hít sâu một hơi.
Phí Độ lấy điện thoại di động trong túi đưa anh: “Cho anh mượn dùng người của tôi đây, Lục Gia anh đã biết, cần ai làm gì, anh có thể cho hắn truyền đạt thay, mặc dù không nói ra miệng nhưng hắn vẫn rất cảm kích anh, anh mở miệng là hắn sẽ không từ chối đâu.”
“Lục Gia bây giờ đang ở đâu?”
“Ở bên cạnh Chu Hoài Cẩn. Chu Hoài Cẩn rất then chốt, nhà họ Chu không giống với Phí Thừa Vũ và Ngụy Triển Hồng, đại bản doanh của họ ở nước ngoài, mặc dù Trịnh Khải Phong và Chu Tuấn Mậu đều chết rồi, nhưng đã qua biên giới, bất kể là cảnh sát hay bọn chúng, đều không khỏi ngoài tầm tay với. Không ai biết trong Chu Thị liệu có còn manh mối bất lợi cho ‘chúng’ hay không, mà Chu Hoài Cẩn là người thừa kế duy nhất, bởi cái chết của em trai, anh ta sẽ phối hợp vô điều kiện với cảnh sát, cho nên nếu tôi là ‘chúng’, tôi sẽ rất muốn lấy mạng anh ta,” Phí Độ nói, “Tuyệt đối, tuyệt đối bảo vệ anh ta an toàn, không thể để anh ta gặp bất trắc.”
Lạc Văn Chu siết chặt cả tay hắn lẫn điện thoại.
“Tay tài xế kia nói ở chỗ tôi có manh mối trọng yếu, tôi đoán hẳn ‘manh mối’ này không phải ám chỉ chuyện Phí Thừa Vũ và Phạm Tư Viễn rắn chuột một ổ. Ban nãy tôi đã nhớ lại tỉ mỉ một lần cuộc đối thoại của Phạm Tư Viễn với Phí Thừa Vũ lúc đó, nếu tôi nhớ không lầm, lúc ấy Phí Thừa Vũ đã nói một câu rất kỳ lạ.”
“Câu gì?”
“Lão nói với Phạm Tư Viễn, sáu vụ án thay trời hành đạo đó anh xử lý thật là đẹp, tôi cũng không thể không phục’.”
Lạc Văn Chu miễn cưỡng kiềm chế cảm xúc nôn nóng: “Câu này có vấn đề gì?”
“Vấn đề là ‘sáu vụ’,” Phí Độ nói, “Trong tài liệu hôm trước anh lấy trộm, Phạm Tư Viễn bị nghi dính dáng đến tổng cộng bảy vụ án – anh đoán là khả năng Phí Thừa Vũ không biết đếm lớn, hay trong bảy vụ án này có nghi vấn lớn hơn?”
“Nhưng năm đó quả thật là bảy vụ án,” Lạc Văn Chu trầm giọng nói, “Điểm này tôi đã hỏi cục trưởng Lục.”
“Ban nãy tôi đã suy nghĩ qua, trong bảy vụ án này, có một vụ có chút vấn đề,” Phí Độ thong thả nói, “Sư huynh, mục đích ban đầu của kế hoạch Tập Tranh là đi sâu vào nghiên cứu kỹ thuật phác họa tâm lý tội phạm, đem vụ án hiện có lập hồ sơ để tham khảo, và cũng tìm kiếm hướng giải quyết mới cho các vụ án chưa kết bị bế tắc – đã như vậy, tại sao lại có vụ án bệnh nhân tâm thần giết người? Vụ án này chứng cứ xác thực, hung thủ quy án, không hề thuộc về án chưa kết, hơn nữa người gây án không có khả năng tự chủ hành vi, cũng không đủ giá trị để nghiên cứu rộng rãi, tại sao nó được đưa vào kế hoạch Tập Tranh?”
Lạc Văn Chu ngẩn người.
Phí Độ giật tay ra khỏi tay anh, vừa đi ra ngoài vừa nghĩ mình còn để sót gì hay không, sau đó hắn nói: “Đúng rồi, mật khẩu khóa màn hình của điện thoại tôi là...”
“Tôi biết,” Lạc Văn Chu không mấy tập trung nói, “Ngày đó... ngày cậu phát hiện mẹ tự tử.”
Phí Độ dừng lại cách vài bước: “Không đúng.”
Lạc Văn Chu hơi bất ngờ ngẩng đầu lên.
Phí Độ nhìn anh, đột nhiên hơi mỉm cười, có điều ngược sáng nên không thấy rõ lắm.
Hắn nói: “Là ngày tôi gặp được anh.”
Trương Xuân Cửu khi bị mời vào không tính là khách sáo, khi đi ra đối xử trái lại tốt hơn rất nhiều, ít nhất có người tiễn.
“Cục trưởng Trương, trong thời điểm đặc biệt, hi vọng ông có thể thông cảm, chúng tôi cần ông phối hợp giữ liên lạc thông suốt, còn nữa, sắp tới xin đừng rời khỏi thành phố.”
Những việc này đều là lệ thường, Trương Xuân Cửu rất hiểu, gật đầu.
Lúc này, một chiếc xe đậu trước cổng, Trương Xuân Cửu nhìn tới, thấy một thanh niên trông hơi quen bước xuống xe, ánh mắt giấu sau cặp kính không thấy rõ lắm, tựa hồ liếc nhìn ông một cái, rồi người thanh niên ấy nhếch khóe môi lên nụ cười không rõ ý nghĩa, đi ngang qua ông.
“Cục trưởng Trương? Cục trưởng Trương, mời đi bên này, có cần chúng tôi điều xe đưa ông về không?”
“Hả?” Trương Xuân Cửu định thần lại, vội vàng thu tầm mắt về, khách sáo nói, “A, không cần, nhà tôi có người đến đón rồi.”
Điều tra viên tiễn ông ngẩng đầu lên, thấy bên kia đường quả nhiên đậu một chiếc xe con, rút ra bài học, xe lần này lái tới không nổi lắm, không có tài xế riêng, một người đàn ông đã luống tuổi tự mình ra khỏi ghế lái, vẫy tay chào họ.
Người đó khoảng ngoài sáu mươi, tóc mai hoa râm, trông khá quen mắt, ăn mặc tương đối cầu kỳ, giơ tay nhấc chân cũng có thể nhìn ra không phú thì quý, trên mặt là nụ cười khéo léo đến hơi giả dối, giống như chờ chụp ảnh lên trang bìa tạp chí vậy.
Trương Xuân Cửu nói: “Đó chính là anh tôi.”
Điều tra viên “A” một tiếng, chợt nhớ ra, vị cổ đông lớn của “tập đoàn Xuân Lai” này quả thật nhiều lần lên các tạp chí tài chính kinh tế, có điều chắc do ánh sáng và trang điểm, người thật nhìn già và thâm trầm hơn trên ảnh. Hai anh em không giống nhau lắm, nếu không phải lần này xảy ra chuyện, người ngoài cũng rất khó liên hệ cục trưởng Trương uy nghiêm với ông chủ lớn bụng phệ này.
Trương Xuân Cửu lịch sự bắt tay chào điều tra viên, tự mình làm tài xế thay Trương Xuân Linh.
Xe lái đi xa rồi, Trương Xuân Cửu mới nhìn ông anh trai ngồi ghế sau qua kính chiếu hậu.
“Không sao rồi,” Trương Xuân Cửu nói, “Chỉ nói trong khoảng thời gian này không cho em rời khỏi bản địa, giữ liên lạc để tiện điều tra bất cứ lúc nào – những việc này đều là thông lệ, thường thì sẽ không tra thêm nữa, nếu không phải xác định em không có vấn đề, họ sẽ không thả em ra khách sáo như vậy.”
Trương Xuân Linh tiếc chữ như vàng gật đầu: “Ừ.”
Trương Xuân Cửu: “Cái người... thanh niên vừa rồi em nhìn thấy, là người nhà họ Phí à?”
Trương Xuân Linh: “Con trai Phí Thừa Vũ.”
“Em cho là anh sẽ...” Trương Xuân Cửu nói đến đây, đôi mắt thoáng nhìn xuống, nheo lại hơi ánh lên sát ý.
“Vốn định như thế,” Trương Xuân Linh nói, “Tên oắt đó quá giảo hoạt, từ lúc ra khỏi biệt thự người của anh đã theo nhầm xe, đến khi phát hiện thì nó đã đi cùng cảnh sát, ra tay sẽ quá rõ ràng. Vả lại Phí Thừa Vũ hiện tại không rõ tung tích, tên nhãi này sống hay chết không quan trọng.”
“Phí Thừa Vũ?” Trương Xuân Cửu chợt biến sắc, “Không thể, em xác định hắn đã...”
“Anh cũng xác định,” Trương Xuân Linh sắc mặt hơi âm trầm cắt ngang, “Nhưng bây giờ hắn đang ở đâu?”
Hệ thống sưởi trong xe chưng mặt người, khiến người ta bực dọc, Trương Xuân Cửu trầm mặc một lát: “Em xác định bên phía em không có sơ hở, mỗi một bước đều đi theo kế hoạch. Anh, Phạm Tư Viễn đã thò đầu ra, lần này lão tuyệt đối không chạy thoát được, lão chạy không thoát, Phí Thừa Vũ đương nhiên cũng là châu chấu sau mùa thu hoạch, quan tâm làm gì hắn là thực vật thật hay thực vật giả?”
Trương Xuân Linh ngả ra sau, tựa hồ do cơ thể quá đồ sộ mà thở hơi khó khăn: “Lần cuối rồi.”
“Cuối cùng phải có một ngày như vậy,” Trương Xuân Cửu nhẹ giọng nói, “Anh, đây không phải là công việc có thể gia truyền, nối nghiệp cũng không có người, anh đã lớn tuổi, em cũng sắp nghỉ hưu. Bây giờ không bằng trước kia, sau này sẽ ngày càng khó hơn, chúng ta đừng chờ đi đến bước Chu Tuấn Mậu, nếu không có họ Phạm, sợ là chúng ta muốn dứt ra cũng không dễ dàng – nói tới ngược lại nên cảm ơn lão, trong nhà đã sắp xếp ổn thỏa hết rồi chứ?”
Trương Xuân Linh “Ừ” một tiếng: “Chờ vụ này qua sẽ đưa bọn nó đi nước ngoài.”
Trương Xuân Cửu: “Hai anh em ta, nhiều năm như vậy, dù gì vẫn có chút vận may.”
“Vận may?” Trương Xuân Linh nở nụ cười không thành tiếng, nhe hàm răng lạnh lẽo, như một con cá mập mới ăn thịt người, “Anh bắt đầu từ lúc sinh ra đã hai bàn tay trắng, chưa bao giờ biết vận may là gì, nhưng vậy thì thế nào? Anh đi đến bước hôm nay, không phải dựa vào vận may.”
Dừng một chút, Trương Xuân Linh lại tiếp, “Tên nhãi thành sự không đủ bại sự có thừa nhà họ Chu đã về nước, biết hắn trốn ở đâu không?”
“Đại khái nắm được,” Trương Xuân Cửu nói, “Hôm trước hắn đã lộ mặt một lần.”
“Để an toàn, xử lý đi.”
Trương Xuân Cửu vâng một tiếng, lái xe xuyên qua gió Bắc lạnh buốt xương.