Truyện Đam Mỹ Hay

Đọc Thầm - Quyển 5 - Chương 20




Tay trái và chân phải của Đào Nhiên bị cột thành một đường chéo, cả người vốn đã như con cá khô rải ra phơi nắng trong nhà ngư dân, đột nhiên làm động tác cá khô xoay người có độ khó cao như vậy, kim truyền dịch trên tay bay thẳng lên không.

Tiểu Vũ sợ quá nhảy bật lên: “Anh làm gì vậy? Nằm, nằm nằm... mau nằm xuống, để em gọi...”

Thái dương Đào Nhiên rịn mồ hôi lạnh, xương cốt sai vị tập thể ầm ĩ phản đối, nhịp tim tăng vọt lên khiến hô hấp biến thành thở dốc, anh lại không màng kêu đau, nhìn bàn tay sưng phù nắm chặt tay áo Tiểu Vũ: “Chú đi... đi thăm cô lúc nào?”

“Cô?” Tiểu Vũ không hiểu gì hết, không rõ tại sao anh muốn hỏi việc này, “Cô... cô không phải bị ung thư à? Thế em nhất định phải đi thăm chứ, cô vào bệnh viện này mổ, còn là em lái xe đưa đi mà, vốn em định chờ cô mổ xong sẽ hỗ trợ chăm sóc, ai ngờ xảy ra chuyện – sao vậy anh?”

Đào Nhiên không nói gì, trong lòng như Bắc Băng Dương bị bão cuốn qua, sóng to gió lớn, băng tuyết lẫn lộn.

Lần trước ăn lẩu ở nhà Lạc Văn Chu, phát hiện máy nghe trộm trong cặp anh, lúc đó mấy người họ đã thảo luận, rất có thể máy nghe trộm ấy không phải do người trong đội bỏ vào, nhân chứng, nội ứng... thậm chí người nhà nạn nhân Đào Nhiên một mình đi gặp, tất cả đều làm được.

Đêm đó đi nằm, anh trằn trọc trở mình không ngủ được, âm thầm cân nhắc hết lượt những người mình từng tiếp xúc riêng, quả thật có một chớp mắt, trong đầu anh thoáng qua bóng dáng cô Phó Giai Tuệ – lần đó là cô gọi anh đến nhà họ Dương, cô còn giao di thư của Lão Dương cho anh, và trong bức di thư vừa vặn nhắc tới “Cố Chiêu” với vụ án “quốc lộ 327” lúc ấy còn hết sức thần bí.

Ngay sau khi họ có được bản di thư tuyệt mật này chưa đến mấy hôm, câu “Có một số người đã thay đổi” nhìn mà đau lòng của Lão Dương cũng còn chưa kịp tiêu hóa, nhân vật chính của vụ án “quốc lộ 327” đã hóa trang lên sân khấu, giết Phùng Bân ở Chung Cổ Lầu.

Đây là trùng hợp ư?

Hung thủ đâu phải máy gieo hạt tự động, làm sao có thể là trùng hợp được!

Thế nhưng người kia là cô.

Khi họ thảo luận chủ đề bẩn thỉu như “máy nghe trộm” “nội gian” “kẻ phản bội”, trong đầu thoáng qua nhớ tới cô, giống như cũng là không tôn trọng cô.

Ai dám mảy may hoài nghi cô?

Tại sao cô làm như thế? Cô muốn nghe trộm cái gì? Tin tức giết Doãn Bình diệt khẩu có phải do cô truyền ra hay không?

Và tại sao trước đó cô phải đem bức... di thư không biết thật giả của Lão Dương giao cho anh?

Đào Nhiên nhớ rõ mồn một, hôm ấy nhận được điện thoại của cô, anh vội vàng vác một hộp thịt khô theo lời mời đến thăm. Nhà Lão Dương ở chung cư nhỏ sáu tầng kiểu cũ, không có thang máy, thịt khô là thân thích ở quê anh tự làm, hộp dán rất ẩu, xách lên sẽ bung, anh phải cố hết sức đỡ đáy hộp, vừa vác vừa ôm hơn mười lăm kí đồ lên tầng sáu, khi gõ cửa tay hãy còn run.

Sau đó với mùi thịt khô đặc biệt đầy tay, anh nhận được tin dữ và chân tướng như sấm giữa trời quang.

Khi tiễn anh ra cửa, Phó Giai Tuệ đưa anh bức di thư ấy, thần sắc cực kỳ phức tạp, giống như là đau khổ, trong mắt lại tựa hồ lóe vẻ khác thường.

Đào Nhiên nhớ cô nói: “Những việc này, nên có một kết thúc rồi.”

Mà anh lúc ấy bị đả kích vẫn chưa hoàn hồn, nhận bức di thư kia, tay còn run rẩy một cách kém cỏi, lại không thể nghe ra vạn ngàn tầng ý nghĩa trong câu này.

Lão Dương nói “Có một số người đã thay đổi”.

Vậy... cô cũng thay đổi rồi ư?

“Anh phải ra ngoài,” Đào Nhiên đột nhiên thẫn thờ nói, “Anh phải ra ngoài gặp một người, ngay bây giờ, nhất định phải đi, Tiểu Vũ, giúp anh một chút!”

Tiểu Vũ nhìn tạo hình như cá khô của đội phó Đào, lại nhìn vẻ mặt anh, câu “Anh điên rồi sao” sắp buột miệng thốt ra.

Đúng lúc này, từ cửa phòng bệnh vọng vào tiếng con gái, Thường Ninh xách cặp lồng đi vào hỏi: “Giúp bạn cái gì?”

Lạc Văn Chu vốn định đi đón cục trưởng Lục bị chậm một bước, biết được cục trưởng Lục đã về nhà, anh thật sự một phút cũng không muốn chờ, muốn lập tức hỏi rõ hết thảy về Phạm Tư Viễn, vì thế rất phiền phức theo địa chỉ đuổi tới nhà cục trưởng Lục, không ngờ lại hụt mất.

“Bệnh viện?” Lạc Văn Chu và vợ cục trưởng Lục cũng không hiểu gì hết trố mắt nhìn nhau, “Dì ơi, chú Lục không nói đi bệnh viện làm gì ạ?”

“Không,” Bà Lục lắc đầu, “Vừa vào cửa đã như bị ma nhập, áo khoác không cởi, giày cũng không thay, lao thẳng vào thư phòng, chưa đầy hai phút lại đột nhiên chạy ra, chẳng biết ông ấy muốn làm gì.”

Lạc Văn Chu nhíu mày, lơ đãng chào vợ cục trưởng Lục đi về.

Cục trưởng Lục mới từ tổ điều tra trở về, không làm bạn với người nhà hãy còn lo lắng, cũng không đến Cục công an chủ trì đại cục, mà một mình chạy tới bệnh viện, đây là đạo lý gì?

Ông đã biết chuyện gì rồi?

Lạc Văn Chu càng đi càng chậm, đặt một tay trên cửa xe mình hồi lâu, đột nhiên không biết nghĩ tới điều gì, anh kéo cửa chui vào, đạp chân ga “Grừm” một tiếng, gầm rú lao đến bệnh viện Đệ Nhị.

Lục Hữu Lương hai tay trống trơn đi vào khu nội trú, khác hẳn với những người thăm bệnh xách túi lớn túi bé qua lại, khi đi tới cửa phòng Phó Giai Tuệ, thần sắc phức tạp nhìn số phòng hồi lâu, hít sâu một hơi, rồi giơ tay gõ cửa.

Người phụ nữ trên giường bệnh hành động chậm chạp nghiêng đầu nhìn ông một cái, bà ta gầy gò, nhợt nhạt, nhợt đến cơ hồ hòa làm một thể với quần áo bệnh nhân, môi cũng chẳng thấy chút máu, kim truyền dịch cắm vào mu bàn tay gần như trong suốt, mu bàn tay bị kim đâm nhiều lần xanh tím, sự suy nhược nhìn thấy mà đau lòng.

Phó Giai Tuệ thấy ông không nói gì cũng không cười, vẫn khuôn mặt lạnh vạn năm chẳng thay đổi, ánh mắt cao ngạo và hờ hững, tước sạch quyền lợi và địa vị của người đàn ông trung niên trước mặt, chỉ nói: “Đến rồi à? Ngồi đi.”

Lục Hữu Lương kéo cái ghế tròn bên cạnh, co chân ngồi tạm: “Con gái chị không có ở đây à?”

“Không cần hỏi han nữa, anh đâu phải đến thăm bệnh.” Phó Giai Tuệ không trả lời, trực tiếp cắt ngang, “Đi thăm bệnh không thể nào ngay cả ít trái cây cũng không mang tới.”

Lục Hữu Lương lúc này mới nhớ ra, hơi ngại ngùng cúi đầu nhìn đôi tay trống trơn: “Tôi...”

“Có chuyện gì anh cứ nói đi,” Phó Giai Tuệ nhàn nhạt nói, “Thời gian tôi có thể nghe thấy cũng không còn nhiều, hãy lược bớt những lời dư thừa đi.”

Lục Hữu Lương trầm mặc một lúc lâu, ngón tay gõ nhẹ đầu gối, đắn đo hết mức mà mở miệng: “Tôi tháng trước mới biết kết quả chẩn đoán bệnh của chị, lúc ấy giật nảy mình, sợ gia đình mẹ góa con côi, trong thời gian chữa bệnh lắm việc lắt nhắt ứng phó không xuể, lại không biết bệnh nặng như vậy phải tốn bao nhiêu tiền, bảo hiểm y tế có thể gánh bớt mấy phần, sợ kinh tế chị eo hẹp, lòng như lửa đốt mà cầm tiền đến nhà chị.”

Phó Giai Tuệ mím môi, cười cho qua chuyện: “Cục trưởng Lục, việc này tôi phải cảm ơn anh.”

“Nhưng chị nhân lúc tôi ra ban công hút thuốc, lại nhét tiền vào ví của tôi.”

“Tôi mấy năm nay cũng dư dả, không cần dùng tiền của anh.” Phó Giai Tuệ nói, “Thế nào, không thiếu chứ?”

“Không thiếu,” Lục Hữu Lương nhìn bà bằng ánh mắt bi ai lạ lùng, nói khẽ, “Còn thừa.”

Phó Giai Tuệ ý thức được điều gì, bỗng im lặng, hai người một ngồi một nằm, như hai bức tượng cơ thể người không mấy mỹ quan, ngưng đọng sự tiều tụy già nua trong dòng thời gian đằng đẵng, sau đó cục trưởng Lục nhẹ nhàng lấy máy nghe trộm kia ra, đặt ở đầu giường bà.

“Tôi biết ví bị động vào, nhưng tôi không nghĩ nhiều, bởi vì nhìn là biết chị lén nhét tiền lại, tôi sẽ không vì vậy mà mất công kiểm tra kỹ,” Trong mắt Lục Hữu Lương thoáng có tia máu, ông nói, “Chị dâu, khi Lão Dương còn sống hay nhắc đến chị, luôn nói chị can đảm cẩn trọng, không gì không dám làm, chúng tôi đều chê cười anh ấy cuồng vợ, bây giờ tôi tin rồi.”

Phó Giai Tuệ nhìn ông với khuôn mặt không biểu cảm: “Cục trưởng Lục giỏi kiềm chế thật.”

“Chuyện của tôi không có gì không thể công khai, muốn nghe cứ tùy tiện, vả lại một lão già xấu xí như tôi đâu sợ người khác lợi dụng, chẳng có gì phải ngượng quá hóa giận,” Lục Hữu Lương cúi đầu, siết chặt nắm tay, hít sâu một hơi, “Chị dâu, tôi chỉ hỏi chị một việc – hôm ấy bọn Lạc Văn Chu đi bắt Lư Quốc Thịnh, trước đó suýt nữa bị lộ tin tức, có phải... có phải chị không?”

Lạc Văn Chu đang chuẩn bị gõ cửa đi vào đứng ở cửa phòng bệnh, giơ một tay, dừng khựng lại.

Bên cạnh đột nhiên vang lên tiếng xe lăn, Lạc Văn Chu cứng đờ cổ quay đầu, trông thấy Thường Ninh không biết kiếm đâu ra một chiếc xe lăn, đẩy Đào Nhiên vốn nên nằm trên giường đến đây. Lạc Văn Chu biểu cảm trống rỗng cùng Đào Nhiên nhìn nhau, bỗng nhiên cảm thấy mình như quay về ba năm trước ngày biết Lão Dương gặp chuyện, tai nghe thấy, đưa đến trung khu thần kinh, trung khu thần kinh từ chối tiếp nhận xử lý, để anh tự mình trơ mắt nhìn mình.

Không biết bao lâu sau, trong phòng bệnh vọng ra một tiếng cười khẽ, Phó Giai Tuệ nói: “Cục trưởng Lục, anh thấu tỏ mọi việc, không phải đều biết hết rồi sao?”

Lạc Văn Chu hơi loạng choạng, vịn khung cửa.

“Tại sao?” Lục Hữu Lương đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng, mà nghe câu này vẫn thấy ngực nghèn nghẹn, nói không mạch lạc lắm, “Tôi không hiểu, không... có phải chị bị ai uy hiếp hay không? Hả? Là con chị đúng không – nhất định vậy... chị có thể nói với chúng tôi, tôi phái người bảo vệ sát sao hai mươi bốn giờ, vợ con anh em cũng không bảo vệ được, mẹ kiếp chúng tôi chẳng còn mặt mũi nào làm tiếp nghề này...”

Phó Giai Tuệ ngắt lời ông: “Chính Lão Dương cũng chẳng biết là bị ai hại chết, chúng tôi thì có thể tính là gì!”

Lục Hữu Lương nhìn bà khó lòng tin nổi.

“Thế nào, tôi nói câu này anh thấy rất kỳ lạ?” Phó Giai Tuệ cười khẩy, “Ôi, cục trưởng Lục, không phải anh mới bị điều tra xong à? Anh không biết Cố Chiêu làm sao mà chết, Lão Dương lại là làm sao mà chết à? Lão Dương ngay cả di thư cũng đã viết xong, chuẩn bị sẵn sàng tất cả, vẫn là đạo cao một thước, ma cao một trượng, các anh cứu được ông ấy ư? Các anh kịp ư?”

Lục Hữu Lương: “Lão Dương... Lão Dương cũng...”

“Tôi sắp rồi,” Phó Giai Tuệ hoàn toàn không để ý tới ông, vẫn tiếp tục, “Tôi cũng sắp chết rồi... Lão Lục, tôi không phải cuối năm khám tổng quát mới phát hiện bệnh – sớm đã có triệu chứng rồi, chờ anh đi đến bước này, anh sẽ biết, con người cũng có thể nhìn thấy trước ngày chết của mình, cho nên tôi nói với các anh chị em của tôi, chắc tôi sắp đợi không nổi nữa rồi.”

“Các... anh chị em nào của chị?” Lục Hữu Lương sởn gai ốc.

“Các anh chị em số phận giống tôi,” Giọng Phó Giai Tuệ thấp xuống, “Gặp phải sự bất công lớn nhất trên thế giới này, cảnh sát không cách nào bắt tội phạm cho anh, pháp luật không cách nào đòi lại công bằng giúp anh, anh kêu gào thảm thiết, mọi người đều nhìn anh, nhỏ vài giọt nước mắt, nói anh tội nghiệp, khi đó anh tự cho là có thể có được sự ủng hộ của toàn thế giới. Nhưng thời gian qua đi mọi thứ đổi thay, anh phát hiện mọi người tội nghiệp xong liền quên anh đi, nếu vẫn không chịu từ bỏ, sẽ thành chị Tường Lâm... Sự công bằng anh muốn, phải tự mình đi đòi, một người đòi không được, thì mọi người cùng chung tay – không phải có hiệu quả rồi sao? Các anh rốt cuộc đã bắt đầu thanh tra nội gian, lật lại bản án cũ.”

“Chuyện tiết lộ bí mật, tôi nói một câu xin lỗi anh, mọi chuyện đều do cơ thể tôi mới gấp gáp khởi động, một số chi tiết chuẩn bị chưa toàn vẹn. Kẻ địch của chúng tôi âm hiểm giả dối, cũng rất nguy hiểm, trong vụ nhà họ Chu chúng tôi đã đánh rắn động cỏ, lần Ngụy Triển Hồng càng thế, lúc ấy một người anh em bị chúng bắt, chúng lấy được lịch sử cuộc gọi của chúng tôi từ chỗ anh ta, may mà không ảnh hưởng đại cục.”

Lục Hữu Lương nghe ra điều gì đó từ dăm ba câu không rõ ràng này, trong tai nhất thời kêu “ong ong”: “Chu Thị... Ngụy Triển Hồng... Vụ án Lư Quốc Thịnh giết người, là các chị dẫn dắt, các chị bày ra? ‘Gửi Lời Thăm Shatov’ trong vụ án Lư Quốc Thịnh giết người cũng là người của các chị? Chị biết trước cậu bé đó sẽ chết, chỉ, chỉ ở ngay bên cạnh chờ xem? Chị dâu, cậu bé đó còn nhỏ hơn Hân Hân, chị... chị điên rồi à? Hân Hân có biết việc này không?”

Phó Giai Tuệ không trả lời, bình tĩnh nói: “Anh chưa nghe bao giờ à? Kẻ xấu do người tốt biến thành.” (Câu Kẻ xấu do người tốt biến thành nằm trong tác phẩm Lạc đà tường tử của Lão Xá)

Trong tích tắc, Lạc Văn Chu ngoài cửa chợt nhớ – Tiêu Hải Dương từng nói, lúc ấy cậu nghe Dương Hân “vô tình” nhắc tới lời đồn nghe được trong giờ cơm trưa, mới nhận thấy khác thường. Dương Hân thật sự là vô tình nghe thấy lời đồn ư? Hay biết có người muốn đi biểu diễn vở tuồng ám sát Doãn Bình, cố ý thúc các diễn viên phản ứng chậm chạp vào vị trí?

Dương Hân biết chuyện, chẳng những biết chuyện, thậm chí còn tham dự. Chỉ là tuổi còn nhỏ, diễn hơi gượng, không thể tự nhiên như người lớn... Nhưng lừa Tiêu Hải Dương cũng đủ rồi.

Đó là cô bé anh nhìn lớn lên, lúc học cấp hai Lạc Văn Chu từng dẫn người đi đánh du côn quấy rối giúp cô, hồi cấp ba thì giúp liên hệ gia sư, trước kỳ thi đại học mỗi lần có kết quả thi mô phỏng, Lão Dương đều chẳng cần biết lớn nhỏ lải nhải đầy tai anh...

Lạc Văn Chu nghe thấy Lão Lục lớn tiếng hỏi: “Các chị rốt cuộc là ai? Ai là người dẫn đầu? Ai là người bày kế?”

Phó Giai Tuệ thì thào rất khẽ: “Chúng tôi là người... đem chuyện... quá khứ... từng vụ một, không sót chút nào... một lần nữa đưa đến trước mặt các anh, chúng tôi là người đọc diễn cảm câu chuyện xưa, chúng tôi...”

Trong phòng bệnh đột nhiên không còn âm thanh gì, sau đó vọng ra tiếng Lão Lục vừa phẫn nộ vừa sợ hãi: “Chị dâu! Chị dâu!”

Lạc Văn Chu đẩy cửa phòng bệnh, thấy người phụ nữ sắc mặt trắng bệch trên giường đã nhắm mắt, khóe môi thoáng nét cười, không lạnh lẽo cũng không chế giễu, gần như an tường.

An tường như đang ngủ yên vậy.

Nhiều năm qua, Lạc Văn Chu rất ít đến trước mặt bà để tự chuốc bực vào người, đã rất lâu không nhìn bà cho tử tế, ngay cả bà nằm viện cũng là cùng người khác vội vàng đến bệnh viện điểm danh, nhất thời lại cảm thấy bà xa lạ đến có phần không nhận ra.

Cục trưởng Lục ngẩng đầu lên nói to: “Đi tìm bác sĩ!”

Lạc Văn Chu như vừa tỉnh khỏi giấc mơ, ba chân bốn cẳng chạy đi.

Anh vừa chạy ra phòng bệnh thì nhìn thấy một bóng người lướt qua trong hành lang, hình như là Dương Hân!

Lạc Văn Chu quay đầu vội vã nói với Thường Ninh một câu “Mau đi gọi người”, sau đó co cẳng đuổi theo.

Phí Độ rúc trong sofa nhà Lạc Văn Chu, nhìn chằm chằm đồng hồ báo thức nhích từ từ trên bức tường màu trắng, cau mày suy nghĩ điều gì đó.

Bỗng nhiên, trong bếp vọng ra một tiếng “Ầm”, cắt ngang mạch suy nghĩ của Phí Độ.

Hắn ngoảnh đầu nhìn lại, vừa vặn trông thấy con Lạc Một Nồi không biết từ đâu ngã xuống, “tư thế oai hùng” phịch mông dưới đất.

Trước Tết cha mẹ Lạc Văn Chu có đến một chuyến, mua quá nhiều đồ ăn vặt cho “mèo ruột” Lạc Một Nồi, chỗ ban đầu nhét không hết, Lạc Văn Chu bèn dọn cho sếp Nồi một cái tủ chuyên để đồ dùng của thú cưng, tủ đó kê trong bếp, nóc đụng trần nhà, trên cửa không có tay nắm, tay người mở đương nhiên không thành vấn đề, song chân mèo lại hơi khó khăn.

Chỉ cần không khóa, Lạc Một Nồi bình thường mở cửa tủ hoàn toàn chẳng khó gì, ăn vụng tương đối thạo nghề, lại thêm mấy bữa nay bị bắt khống chế cân nặng, thèm thuồng đến cồn cào ruột gan, không nhịn được tự mình ra chân cơm no áo ấm – đầu tiên nó nhảy từ nóc tủ lạnh qua, vô cùng chuẩn xác tông vào cửa tủ, cố gắng quơ cào một trận để mở cửa, ai ngờ tủ trơn bóng không có chỗ nào bám, nó đập lên tủ thành một hình mèo dẹp lép, rồi lại múa may chân trượt xuống.

Mà nó còn chưa từ bỏ ý định, lặp lại trò cũ thử lần nữa.

Phí Độ chớ hề biết cảm thông ở bên cạnh xem sự thảm bại của Lạc Một Nồi, ánh mắt dừng trên cái hộp rỗng trong thùng rác chưa kịp vứt, trong đầu sực nhớ ra – đúng rồi, hôm ấy hắn quả thật lấy hộp thức ăn cho Lạc Một Nồi, sau đó bị việc khác trì hoãn quên khuấy đi, không ngờ trong mơ lại nhớ tới.

Hắn mở di động, bật phần ghi chú, nhìn ghi chú sáng sớm hôm ấy khi sốt đến mơ hồ mình lưu lại – hộp thức ăn cho mèo, Lạc Văn Chu tức giận, Đào Nhiên bị thương, ngạt thở, nguồn gốc của mật khẩu, tiếng thét của phụ nữ...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.