Một người trưởng thành không nhớ chuyện trước mười tuổi là rất bình thường, ví dụ như Lạc Văn Chu vẫn khăng khăng cho rằng, mấy việc mất mặt như “Nó hồi nhỏ giơ cây súng đồ chơi chiếm đống than đá”, là đồng chí Mục Tiểu Thanh bịa ra để nói xấu mình thôi – nhưng không bình thường là, các chi tiết trước sau Phí Độ đều nhớ rất rõ, bao gồm giọng điệu khi Phí Thừa Vũ nói chuyện, tại sao hắn lại quên mỗi đoạn này?
Thế nhưng, tình hình của Phí Độ hiển nhiên không thích hợp để gặng hỏi nữa, Lạc Văn Chu đành phải tạm thời dừng lại, thử nhiệt độ của hắn, lại hoài nghi là khi nãy làm quá mức mới khiến hắn bị nhiễm lạnh. Song nhiệt kế biểu hiện nhiệt độ trong nhà hiện giờ là gần 27, mặc áo tay ngắn cũng không lạnh, Lạc Văn Chu nghĩ hoài không tài nào hiểu nổi, cuối cùng đành phải quy kết cho một nguyên nhân – có thể là Phí Độ cầm tinh con cá nhiệt đới, hư nhược.
Khả năng là thân thể quá mệt, tinh thần luôn sục sôi quá mức của Phí Độ không hề chịu ngoan ngoãn nằm trong thể xác yên lặng, trong giấc ngủ cứ quanh quẩn khắp nơi không mục đích.
Hắn thoạt tiên mơ thấy hình như mình lấy hộp thức ăn nhưng quên mở cho sếp Nồi, sau đó lại mơ thấy Lạc Văn Chu không biết khó chịu vì việc gì mà cứ hầm hừ, dỗ dành thế nào cũng chẳng ngó đến hắn; cuối cùng lại phảng phất trở về ngày Đào Nhiên bị đẩy vào bệnh viện – nói đến cũng thật lạ, trong thế giới hiện thực, lúc Phí Độ và Lạc Văn Chu chạy tới Đào Nhiên đã bị đẩy vào phòng cấp cứu, cho đến sau khi tình hình ổn định đẩy vào phòng bệnh thường hai người mới vội vàng vào thăm một cái.
Nhưng trong giấc mơ hỗn loạn, Phí Độ lại cảm thấy giống như mình trơ mắt nhìn Đào Nhiên toàn thân đẫm máu, bộ xương trắng ởn dính thịt nát so le lòi ra ngoài, mặt anh sưng đỏ phát tím, đôi mắt trợn trừng lồi lên như sắp chết vậy.
Phí Độ choàng mở mắt tỉnh dậy.
Mí mắt hắn hơi nặng, song chỉ trong tích tắc mở mắt ra, mạch suy nghĩ lộn xộn lập tức được huấn luyện nghiêm ngặt quay trở về, Phí Độ cau mày nhớ lại giấc mơ hỗn loạn ban nãy, cảm thấy hơi sai sai, bởi vì các vết thương trên người Đào Nhiên là do tông xe, tại sao trong giấc mơ của hắn lại gán cho anh khuôn mặt ngạt thở?
Tựa hồ không hợp logic lắm.
Có điều, dù là Stephen Hawking chắc cũng chẳng cách nào yêu cầu mình nằm mơ đều theo logic, chút nghi vấn này thoáng qua trong đầu Phí Độ, sau đó hắn lại cảm thấy hơi khó chịu, mình mẩy có cảm giác đau mỏi như giữ nguyên một tư thế quá lâu. Phí Độ khẽ khàng dịch ra khỏi vòng tay Lạc Văn Chu ôm hơi chặt, trở mình, nhưng tấm nệm mềm mại thoải mái thường ngày như đột nhiên biến thành nền xi-măng, trở mình kiểu gì cũng cảm thấy cấn xương, điều hòa không khí rất nhẹ cũng ép hắn hơi khó thở, bất luận thế nào đều chẳng tìm được một tư thế thoải mái.
Phí Độ đang hết sức kiềm chế trở mình lần thứ ba, thì Lạc Văn Chu bình thường sét đánh cũng chẳng tỉnh bỗng nhiên bật đèn đầu giường lên: “Sao vậy?”
Phí Độ lười nói chuyện, vùi hơn nửa khuôn mặt vào gối tránh ánh đèn mà lắc đầu.
Lạc Văn Chu giơ tay sờ thử, giật mình ngồi bật dậy: “Sốt thành lò sưởi rồi còn lắc đầu!”
Phí Độ hơi mơ màng hé mắt, nhìn thấy Lạc Văn Chu lao ra tìm thuốc hạ sốt.
Trước kia khi Lạc Văn Chu sống một mình, thường dùng nhất phần lớn là mấy thứ như dầu gió đỏ, bạch dược Vân Nam, băng dán cá nhân và cồn i-ốt, dự trữ cả đống, ngược lại các thứ khác cơ bản đều hết hạn. Anh lục hòm bới tủ mướt mồ hôi, con Lạc Một Nồi bên cạnh còn không chịu im lặng, chẳng biết moi đâu ra một cái hộp chưa mở nắp, cào cào cắn cắn lăn lóc dưới đất, rơi lộp bộp ầm ĩ.
Lạc Văn Chu “Suỵt” một tiếng, nhỏ giọng mắng nó: “Còn ồn ào tao nhốt ra ban công bây giờ!”
Lạc Một Nồi chân đạp hộp, bất khuất vênh mặt trừng anh, trông như muốn đấu tranh đến cùng.
Lạc Văn Chu không có tâm trạng để ý tới nó, vất vả lắm mới tìm ra một hộp thuốc hạ sốt, chóng vánh xem xong hướng dẫn sử dụng và ngày sản xuất, phát hiện còn chưa hết hạn, vội vàng cầm vào cho Phí Độ.
Anh vừa để Phí Độ uống viên thuốc ngay trên tay mình, vừa không nhịn được muốn thở dài: “Cậu Phí ạ, thương lượng cái nhé, chúng ta có thể bắt đầu từ ngày mai, mỗi ngày ra ngoài hoạt động một chút, làm việc và nghỉ ngơi khỏe mạnh không?”
Phí Độ chẳng có sức huyên thuyên với anh, chỉ ậm ừ nói một câu: “Ngày mai là khỏi thôi.”
Hắn miễn cưỡng uống nửa ly nước, lảo đảo đẩy ly ra, vỗ nhẹ mu bàn tay Lạc Văn Chu hai cái bày tỏ cảm ơn, rồi co mình nằm im. Phí Độ bình thường rất giỏi kiếm chuyện, sau khi chậm nửa nhịp biết mình bị bệnh ngược lại ngoan ngoãn, giống như hết sức trật tự kiểm kê năng lượng có hạn của mình, giảm các hoạt động xuống thấp nhất một cách trí năng, dồn hết cho hệ thống miễn dịch.
Lạc Văn Chu rất không yên tâm ở bên cạnh quan sát một lúc, phát hiện bệnh nhân này hoàn toàn có thể tự lo liệu, không hề có thói xấu tung chăn đá chăn, đột nhiên hơi đau lòng sờ tóc hắn: “Trước kia khi bị bệnh ai chăm sóc cậu?”
Phí Độ muốn nói “Bệnh vặt không sao, bệnh nặng thì đi bệnh viện”, song hắn thực tế chỉ mấp máy môi, chẳng nói ra lời. Hiệu quả gây ngủ của thuốc hạ sốt đến rất nhanh, tiếng Lạc Văn Chu đi lại như cách một tầng gì đó, càng lúc càng xa, mau chóng hóa thành một mảnh mông lung. Phí Độ bị thuốc kéo vào giấc ngủ cùng với câu trả lời chưa kịp nói ra, câu hỏi không an phận kia thoát ly ý thức, nhảy vào giấc mơ.
Hắn mơ thấy phòng ngủ của mình hồi nhỏ – cả biệt thự đều trang hoàng theo sở thích của Phí Thừa Vũ, phòng của vợ con cũng vậy, các món đồ dùng trong nhà màu sắc rất đậm đó luôn có khí thế riêng, lấn át hết hơi người của chủ nhà nhỏ tuổi, khắp nơi đều lạnh lẽo... Duy chỉ được cửa sổ hướng nam lấy ánh sáng không tệ.
Phí Độ mang máng nhớ, có một lần hắn dựa lên đầu giường, hơn nửa người bao phủ dưới ánh nắng, bởi vì cảm sốt bất thình lình bắt hắn nằm trên giường.
Nhân Phí Thừa Vũ vắng nhà, hắn lén lấy ra mẩu giấy nhỏ trong bóp viết của mình.
Trên mẩu giấy là ba chuỗi mật khẩu – chuyện như lẻn vào vùng cấm này, có lần đầu sẽ có lần thứ hai, Phí Độ mất gần nửa năm, mỗi ngày im ắng quan sát tất cả của Phí Thừa Vũ, lặng lẽ góp nhặt các mật khẩu khác ông ta sử dụng trong cuộc sống thường ngày, làm tập hợp và thống kê đơn giản đối với quy luật đặt mật khẩu, phân tích ra mấy quy luật, thử suy đoán mật khẩu tầng hầm.
Hắn không có cơ hội thử sai, bởi vì nhập sai mật khẩu sẽ báo động, bất luận Phí Thừa Vũ ở đâu, ông ta đều sẽ lập tức nhận được thông báo. Phí Độ cuối cùng khoanh vùng ba tổ hợp mật khẩu Phí Thừa Vũ có thể sử dụng, nhưng rốt cuộc là số nào trong ba số này, hắn lại thật sự do dự.
Lúc này, bên ngoài có người gõ cửa, Phí Độ mới hoảng hốt nhét tờ giấy nhỏ “đại nghịch bất đạo” này về bóp viết, mẹ hắn liền bưng ly thuốc cảm đi vào.
Bà dịu dàng thay chiếc khăn đã bị nóng trên trán hắn, dùng khăn ngâm nước lạnh lau người cho hắn, cả quá trình như một người máy, làm chu đáo đâu vào đấy, lại không chịu nhìn thẳng vào mắt hắn, giống như tiếp xúc dư thừa sẽ dẫn tới tai họa cho họ vậy.
Phí Độ muốn gọi một tiếng “mẹ”, lời ra đến cổ họng lại kẹt ở đó, chỉ há miệng.
Người phụ nữ cẩn thận lau mình cho hắn, trông khá hơn vẻ nặng nề u ám ngày xưa, đi lại thậm chí có phần nhanh nhẹn, Tiểu Phí Độ muốn nói một câu với bà, nhưng không biết phải bắt đầu từ đâu, thấy bà lại muốn đi, hắn vội vàng giơ tay với. Bóp viết chưa kéo khóa trên đầu gối rơi xuống, tờ giấy viết đầy mật khẩu thoáng cái trượt ra.
Không khí như đông lại.
Một lúc lâu, bà khom lưng nhặt bóp viết lên, cầm mẩu giấy kia, Phí Độ vô thức nín thở. Người phụ nữ rốt cuộc ngẩng đầu nhìn hắn một cái, ánh mắt phức tạp khó phân biệt, cậu bé không thể nhận ra suy nghĩ của bà, căng thẳng nắm chặt chăn.
Bà sẽ mách Phí Thừa Vũ chứ? Sẽ đột ngột nổi điên chứ?
Đương khi sự thấp thỏm của hắn không ngừng tăng lên, mẹ tựa hồ xem không hiểu, thản nhiên nhét tờ giấy về bóp viết, nhẹ nhàng để lại lên đùi hắn, hôn đầu hắn một cái rồi quay người đi.
Sau tiếng đóng cửa, Phí Độ chần chừ mở tờ giấy viết chi chít mật khẩu, nhìn thấy bên dưới một mật khẩu trong số đó có thêm một dấu móng tay.
Ba ngày sau, biết Phí Thừa Vũ đi công tác, hắn dùng mật khẩu này mở cánh cửa tầng hầm dày nặng. Tầng hầm ấy như vùng đất cấm, cầu thang chật hẹp quanh co, từ phía trên không nhìn thấy cuối, đèn tường u ám lóe ánh sáng lờ mờ, chiếu quần long dữ tợn há miệng muốn ăn thịt người trên giấy dán tường, bên trong như ẩn nấp một con quái vật ngoác cái miệng đáng sợ.
Trong giấc mơ, Phí Độ cảm thấy khi hắn từng bước một đi xuống, mẹ hắn đứng ngay trên tầng hai nhìn, hắn mở cánh cửa kia, trên tủ và bàn bốn phía như đều bao phủ trong màn sương đen lờ mờ, hắn do dự tới gần bàn, nhìn thấy một xấp luận văn đánh máy đặt ở nơi ấy.
Kế tiếp cảnh trong mơ đột nhiên hỗn loạn, nét mực in đột nhiên loang ra trên giấy như vết máu, tiếp đó, không gian hắn đứng rung lắc như sắp sập, trần và sàn nhà cùng vỡ tung, xen lẫn tiếng kính vỡ, tiếng bước chân khủng bố và tiếng thét của phụ nữ. Cảm giác ngạt thở đột nhiên kéo tới khiến hắn không thở nổi, đồng thời giống như có một người đàn ông nói ngay bên tai “Kế hoạch Tập Tranh của tôi cũng có thể khởi động rồi”...
Phí Độ vã mồ hôi lạnh ngồi bật dậy, lập tức lại cảm thấy trời đất quay cuồng ngã xuống, được Lạc Văn Chu ôm lấy.
“Đừng tung chăn ra.” Lạc Văn Chu kéo hắn về, lau mồ hôi lạnh trên thái dương hắn, hết sức vui mừng khi thấy nhiệt độ quả thật đã giảm, liền dịu dàng hôn thái dương hắn, “Gặp ác mộng à? Uống thuốc hạ sốt quả thật dễ gặp ác mộng, tôi chờ cậu lao vào lòng cả đêm rồi, hãy đến đây tìm kiếm an ủi đi.”
Cảm giác ù tai dữ dội rút đi, Phí Độ hơi do dự, thấp giọng nói: “Không hẳn là ác mộng, chỉ là có một số tình tiết rất kỳ diệu.”
Lạc Văn Chu: “... Tình tiết kỳ diệu? Ví dụ như ngồi xe lửa lên trời?”
Mới sáng sớm đã đùa bậy với bệnh nhân, thật là hết nói nổi, Phí Độ không thể đáp gì được, dùng khuỷu tay thụi anh một phát.
“Ví dụ như mật khẩu của Phí Thừa Vũ năm đó tôi phá giải trong một lần duy nhất, kỳ thực là do có mẹ tôi gợi ý.” Phí Độ nói, “Còn nữa... hình như Phí Thừa Vũ nói với ai một câu ‘Kế hoạch Tập Tranh của tôi’...”
Lạc Văn Chu khựng lại: “Cậu không nhớ cậu mở cánh cửa mật khẩu kia như thế nào?”
“Nhớ chứ, tôi nhớ là tôi quy nạp ra mấy khả năng, sau đó đi thử, rất may mắn là, lần thử đầu tiên mật khẩu đã đúng...” Phí Độ đột nhiên dừng lại, cảm thấy hơi là lạ, hắn dùng thị giác của người đứng xem suy đoán trạng thái tâm lý của mình hồi nhỏ, cho rằng mình bất luận thế nào cũng không dám mạo hiểm chọc giận Phí Thừa Vũ, tùy tiện cầm một đống mật khẩu hoàn toàn không chắc chắn đi thử.
Vậy lúc ấy thật sự là mẹ hắn đã gợi ý cho hắn?
Tại sao hắn không nhớ chút nào hết?
Lạc Văn Chu giơ tay che mắt hắn: “Ngủ tiếp một lúc đi, hết bệnh rồi hao tổn tinh thần tiếp.”
Chờ thu xếp xong cho Phí Độ, Lạc Văn Chu lặng lẽ bò dậy, hâm nóng bữa sáng bỏ vào hộp cơm giữ nhiệt, để lại tờ giấy rồi một mình đi đến phòng hồ sơ. Xem hồ sơ cần làm thủ tục chính thức, nhất là một số hồ sơ đã cất vào kho, nhưng trước mắt là thời điểm tế nhị, làm thủ tục cũng chẳng tìm được ai ký tên, nhân viên quản lý từng hút vô số hộp thuốc ngon của anh, mở một mắt nhắm một mắt cho qua.
Lạc Văn Chu tìm một vòng, quả nhiên chẳng tìm được thứ gì có giá trị, “kế hoạch Tập Tranh” chỉ có một quyển sách nhỏ mỏng dính, bên trong là một số lời giới thiệu cực kỳ hình thức, còn có mấy bài luận văn chẳng đâu vào đâu, thoạt nhìn hoàn toàn là từ nhiều nơi phục chế cắt ghép tạo vội ra. Người dẫn đầu kế hoạch Tập Tranh là giáo sư Phạm Tư Viễn của Đại học Công an Yến Thành lúc bấy giờ, nhưng trong bài luận văn cuối cùng lưu trữ, bất luận là tác giả hay thầy hướng dẫn đều không có chữ ký của ông ta.
Nội dung hồ sơ cá nhân của Phạm Tư Viễn cũng ít đến thảm, chỉ ghi lại đơn giản công việc đã làm và luận văn từng công bố, đến mười ba năm trước chợt dừng, cái chết ghi lại rất kỳ lạ, là mười năm trước – Lão Dương từng mập mờ nói rằng người này chết rồi, Lạc Văn Chu vẫn cho là sau khi kế hoạch Tập Tranh bại lộ, ông ta sợ tội tự sát hoặc là trên đường truy bắt xảy ra chuyện ngoài ý muốn, không ngờ sự thật không hề là như thế.
Mới sáng sớm, viên quản lý dặn Lạc Văn Chu một tiếng rồi đi toilet, Lạc Văn Chu nhân cơ hội nhanh chóng sao chép tất cả các hồ sơ vụ án từng đưa vào điều tra nghiên cứu trong kế hoạch Tập Tranh lần đầu tiên, nghiệp vụ thuần thục làm trộm một lần.
Trước khi đi, ánh mắt anh dừng lại giây lát trên kinh nghiệm làm việc của Phạm Tư Viễn, trong đầu đột nhiên sáng lên-
Đúng rồi, cục trưởng Lục có nói, sau khi đi làm, Cố Chiêu từng học nghiên cứu sinh tại chức ở Đại học Công an Yến Thành!
Cùng lúc đó, Tiêu Hải Dương sáng sớm đã đến trại cai nghiện, trại cai nghiện không như công viên nói đến là đến, cậu đứng ngồi không yên đợi cả buổi, cuối cùng mới gặp được Mã Tiểu Vĩ. Tiêu Hải Dương thầm thở phào nhẹ nhõm – những việc ngoài ý muốn trong khoảng thời gian này nhiều quá rồi, cậu chỉ sợ mình vừa tìm được một chút manh mối, đã được cho biết Mã Tiểu Vĩ cũng bị diệt khẩu rồi.
Mã Tiểu Vĩ hơi béo hơn độ trước, không còn dáng vẻ nghiện ngập, mà trạng thái tinh thần lại hơi uể oải, chút uể oải này chớp mắt khi nhìn thấy Tiêu Hải Dương đã không cánh bay mất, cả người trở nên căng thẳng.