Phí Độ đứng ở gian gầm cầu thang chật hẹp dưới tầng hầm, nơi này khiến hắn không vui vẻ lắm, song còn trong phạm vi chịu đựng được, bởi vậy hắn không làm ầm lên, chỉ nhíu mày suy tư chốc lát: “Vừa rồi tay tài xế kia nói, Lư Quốc Thịnh thường xuyên bí mật ngồi xe hắn, vậy trước đó đến Long Vận Thành cũng là tự mình hành động? Mặc dù các tiểu nhân vật bọn họ đều cài thiết bị theo dõi trên người, song bình thường không hề bị quản chặt, dù sao kẻ cùng đường thật sự là họ, là họ cầu ‘tổ chức’ thu nhận – nhưng tại sao hôm nay hắn mới hơi chậm trễ một lúc, đối phương đã phản ứng mạnh như thế? ‘Những người đó’ biết chúng ta đang tìm kiếm Lư Quốc Thịnh sao?”
Lạc Văn Chu trầm mặc rất lâu, lòng bắt đầu chùng xuống, hoài nghi lần này sợ rằng họ lại phải nhận được một xác chết không thể đối chứng.
Lúc này, di động của anh reo một tiếng, nhận được tin nhắn đến từ Tiêu Hải Dương-
Tiêu Hải Dương ngồi trong một góc phòng họp của Cục công an, mỹ danh “nhân viên tiếp đãi bên phía cảnh sát”, kỳ thật là “máy đọc lại” ba câu không rời “chúng tôi có quy định”, lời hay lời dở nhất loạt không nghe, khiến các vị phụ huynh tức đến đỏ mặt tía tai, nếu không phải kiêng dè nơi đây là Cục công an, họ đã ra tay đánh cảnh sát từ lâu rồi.
Song nhiệm vụ chân chính của cậu trai bốn mắt thật ra chỉ có một, chính là theo dõi chặt chẽ Ngụy Triển Hồng.
Ngay chớp mắt sau khi Ngụy Triển Hồng lấy di động ra, vẻ mặt chợt thay đổi, bản năng Tiêu Hải Dương đã cảm thấy không tốt, cậu không kịp suy nghĩ, quyết đoán cho tay vào ngăn bàn, bật thiết bị chặn tín hiệu mini.
Tích tắc Ngụy Triển Hồng ấn “gửi”, điện thoại đột nhiên bị mất tín hiệu, tin nhắn kẹt chết bên trong, quay tròn đầy nôn nóng, biểu hiện gửi đi thất bại.
Ngụy Triển Hồng sầm mặt, vô thức nhìn lướt xung quanh, song bốn phía không hề có gì khác lạ, chỉ có các bậc phụ huynh sốt ruột vây quanh anh chàng phụ trách trẻ tuổi đỡ chỗ này hở chỗ kia – A, trong góc còn có một cậu cảnh sát trẻ bốn mắt – Ngụy Triển Hồng nhìn Tiêu Hải Dương một cái, chẳng coi cậu ra gì.
Bốn mắt như một bạn nhỏ mặc nhầm quần áo người lớn chạy tới góp vui, đậm chất học sinh vụng về, chẳng làm được trò trống gì, chỉ biết thận trọng ôm một quyển sổ ngồi đó.
Ngụy Triển Hồng cảm thấy mình bị bệnh đa nghi quá nặng rồi, tín hiệu trong tòa nhà không tốt là chuyện thường xảy ra. Ông ta hít một hơi thật sâu, định thần lại, thản nhiên đi đến cửa phòng họp.
Một nhân viên trực ban ở cửa thấy thế vội vàng cản lại: “Tiên sinh muốn đi đâu, chúng tôi có thể giúp...”
“Tôi đi vệ sinh,” Ngụy Triển Hồng ngoài cười mà trong không cười cắt ngang, “Sao, sợ tôi chạy à? Con tôi đang bị các anh nhốt, tôi còn có thể đi đâu? Hay chúng tôi vào đây thì ngay cả đi toilet cũng cần có người đi theo? Thế tôi đề nghị các anh cứ còng chúng tôi lại luôn đi.”
Câu cuối cố ý cao giọng, mấy phụ huynh xung quanh nghe thấy tức thì càng nóng lên.
Nhân lúc nhân viên trực ban ngớ ra, Ngụy Triển Hồng thu lại khuôn mặt ngoài cười trong không cười, liếc anh ta một cái lạnh tanh, sải bước đi tới nhà vệ sinh ở đầu kia hành lang.
Hành lang Cục công an chật hẹp, cửa sổ cũng chẳng giống ai, nhìn là khó chịu, Ngụy Triển Hồng cảm thấy cửa sổ đóng kín chặn mất ánh sáng và tín hiệu bên ngoài. Ông ta sắc mặt nghiêm trọng cầm di động vào nhà vệ sinh, đi quanh một vòng, tới gần cửa sổ, cuối cùng mới có một vạch tín hiệu rất yếu.
Ngụy Triển Hồng vội vàng đến gần cửa sổ, đang định thử gửi lần nữa, đột nhiên khóe mắt liếc thấy trên cửa sổ như chiếu ra một bóng đen, Ngụy Triển Hồng giật mình quay đầu lại, ai ngờ mé bên kia cổ lại bị một bàn tay chém mạnh-
Tiêu Hải Dương vừa giơ thùng rác bằng sắt lên qua đầu: “...”
Lang Kiều dùng tay chém ngất Ngụy Triển Hồng: “...”
Lang Kiều có phản ứng trước, cô trợn đôi mắt trâu vốn đã to thô lố, hạ giọng hỏi: “Tiêu Hải Dương, chú muốn làm gì vậy?”
Thiết bị chặn tín hiệu là một trong mấy món trước khi đi Lạc Văn Chu ném cho cậu, lúc ấy Tiêu Hải Dương bật nó chỉ là hành động vô thức, sau đó thấy Ngụy Triển Hồng vội vàng ra khỏi phòng họp, đặc biệt chuồn đến nơi vắng người, mới xác định lão này quả thật muốn liên lạc với đồng bọn.
Lạc Văn Chu và Phí Độ đều vắng mặt, Đào Nhiên bị quấn chặt, Tiêu Hải Dương không ai trợ giúp, lại quýnh lên bất chấp hậu quả – thấy hình như Ngụy Triển Hồng đã tìm được tín hiệu, cậu tiện tay cầm một cái thùng rác nhỏ bằng sắt lên, muốn đánh ngất lão tại chỗ.
Ai ngờ cậu còn chưa chuẩn bị xong vị trí và sức đánh thích hợp, Lang Kiều chẳng biết từ đâu chui ra, thoáng cái quật ngã Ngụy Triển Hồng.
“Cô muốn làm gì?” Tiêu Hải Dương buột miệng hỏi lại, “Đây là nhà vệ sinh nam mà!”
Lang Kiều: “...”
Lang Kiều vừa theo yêu cầu của Đào Nhiên hỏi dò mấy học sinh chung lớp có những ai tham gia bữa tiệc sinh nhật của Ngụy Văn Xuyên, đang định đi tìm Đào Nhiên báo cáo, đúng lúc trông thấy Tiêu Hải Dương đi vào nhà vệ sinh.
Động tác tứ chi Tiêu Hải Dương quá căng thẳng, hùng hổ như định đi tìm ai trả thù, Lang Kiều thật sự cảm thấy kỳ lạ, không nhịn được mạo hiểm lên mụn lẹo, lúc đi qua liếc một cái vào trong, liền trông thấy cảnh cậu giơ thùng rác muốn phang lỗ đầu người ta.
Hai người trợn mắt nhìn nhau một lát, lại cùng nhau cúi đầu nhìn Ngụy Triển Hồng té xỉu.
Lang Kiều thì thào: “Đây không phải là phụ huynh của thằng nhãi khốn nạn kia à?”
Tiêu Hải Dương không màng để ý đến cô, vội vàng nhân màn hình chưa khóa cầm điện thoại di động của Ngụy Triển Hồng lên.
Thấy trên đó có một tin nhắn của một số không lưu tên: “Trong bữa tiệc sinh nhật của thiếu gia có quỷ, thời gian địa điểm?”
Tin nhắn Ngụy Triển Hồng trong lúc chỉ mành treo chuông không thể gửi đi thành công là: “‘11.6’, Long Vận Thành.”
Tiêu Hải Dương trong một chớp mắt suy nghĩ rất nhanh, não gần quá tải-
Suy đoán dựa theo câu trả lời của Ngụy Triển Hồng thì “thiếu gia” là chỉ Ngụy Văn Xuyên, nhưng “có quỷ” nghĩa là gì?
“Quỷ” này là Lư Quốc Thịnh sao?
Nếu đúng như thế, giọng điệu này sao giống như... chuyện Lư Quốc Thịnh và Ngụy Văn Xuyên lén gặp mặt ở Long Vận Thành, đám Ngụy Triển Hồng căn bản không biết!
Đúng rồi, cậu nghĩ, giờ thì giải thích được rồi.
Hôm ấy Lư Quốc Thịnh chú ý che giấu hành tung, còn bảo đồng bọn tránh camera, căn bản không phải là sợ cảnh sát – camera của Long Vận Thành nào phải thiết bị công cộng, nơi đó là địa bàn của Ngụy Triển Hồng, làm sao lão ta có thể ngoan ngoãn nộp đoạn băng cho cảnh sát? Chỉ sợ khả năng xóa trước là lớn nhất.
Nếu là sợ cảnh sát thì hắn có thể liên hệ Ngụy Triển Hồng xử lý. Cho nên, rất có khả năng là Lư Quốc Thịnh do nguyên nhân nào đó mà tự mình đi gặp ai, không hy vọng tổ chức biết, còn tìm đồng bọn tiếp ứng, hẳn Ngụy Triển Hồng có thể nhận ra xe của tên đồng bọn, mặc dù họ Ngụy không đến mức rỗi việc xem camera chơi, nhưng hắn vẫn cẩn thận không để lại biển số.
“Phản trinh sát” gì đó – mất công bao lâu hóa ra là mấy người bọn họ suy nghĩ nhiều thôi.
Nhưng mà...
Đầu tháng 11 đến bây giờ không phải một hai ngày, đám người đó vẫn không chú ý tới Lư Quốc Thịnh đã lén tiếp xúc với Ngụy Văn Xuyên, tại sao lại biết vào lúc then chốt này?
Tiêu Hải Dương vô thức cắn môi, răng sắt lợi đồng cắn bật máu môi.
Ảnh và danh tính tên tội phạm truy nã Lư Quốc Thịnh chưa từng công bố, cảnh sát chỉ cho mấy em học sinh trốn đi cùng Phùng Bân xem ảnh khi mới điều tra vụ án Phùng Bân.
Trừ nạn nhân Phùng Bân ra, bọn nhóc Vương Tiêu, Trương Dật Phàm đều không có tư cách nhận được lời mời của Ngụy Văn Xuyên, hôm đó cũng đều không có mặt ở Long Vận Thành. Mà những đứa từng đến Long Vận Thành trước khi vụ án xảy ra, bây giờ cơ bản đều ở Cục công an chờ thẩm vấn, trọng điểm của cảnh sát lần này là bạo lực học đường, họ không hề hỏi bọn trẻ về Lư Quốc Thịnh.
Nói cách khác, trừ khi đương sự Ngụy Văn Xuyên khoe khắp thế giới mình biết một tên tội phạm truy nã tội ác tày trời, còn mua hung giết bạn học – sợ rằng chỉ có mình Vương Tiêu có thể trùng hợp liên hệ bữa tiệc sinh nhật hôm ấy với vụ án mưu sát Phùng Bân.
Tin tức quan trọng này chập tối hôm trước mới bị Phí Độ và Tiêu Hải Dương vô tình hỏi ra, từ hôm qua đến bây giờ, nếu không có ai bất cẩn bị nghe trộm, bất cẩn để lộ bí mật, thì chỉ có bốn người họ biết.
Rốt cuộc sơ hở ở chỗ nào?
Đối phương đã biết hết rồi ư? Vậy liệu bọn chúng có ném xác Lư Quốc Thịnh ra như cái đuôi thằn lằn, một lần nữa chặt tay cầu sinh, để người chết hết đối chứng hay không?
Tiêu Hải Dương nhất thời lòng rối như tơ vò, càng căng thẳng càng không làm rõ được đầu mối.
Đúng lúc này, Lang Kiều thò đầu dòm trang chủ điện thoại: “Tiệc sinh nhật, tiệc sinh nhật của Ngụy Văn Xuyên à? Thì ra là tổ chức ở đây.”
Tiêu Hải Dương sửng sốt quay đầu lại nhìn cô.
“Khi nãy anh Đào Nhiên bảo tôi đi đối phó đám thanh thiếu niên có vấn đề kia, thuận miệng hỏi xem có những ai tham dự tiệc sinh nhật của Ngụy Văn Xuyên.” Lang Kiều nói, “Mới vừa hỏi xong, đang định nói cho anh ấy biết đây.”
Tiêu Hải Dương ngẩn người, giây lát sau cậu nghĩ tới điều gì đó, đồng tử co vào: “Cô hỏi ở đâu, hỏi như thế nào?”
“Phòng thẩm vấn, ngay phòng 203 kia,” Lang Kiều nói, “Lúc... lúc kết thúc thẩm vấn, thuận miệng hỏi mỗi đứa một câu – đội phó Đào cũng không cho tôi biết hỏi việc này để làm gì.”
“Mỗi đứa cô đều hỏi?” Tiêu Hải Dương cấp bách hỏi, “Cô có nhắc tới thời gian địa điểm không? Đám học sinh trả lời cô có đứa nào nhắc tới không?”
“Trừ Ngụy Văn Xuyên ra đều hỏi hết,” Lang Kiều ngẩng cằm xem nội dung tin nhắn trên màn hình di động, “Thời gian địa điểm không đứa nào nói, tôi cũng vừa mới nhìn thấy ở đây – rốt cuộc có chuyện gì vậy?”
Tiêu Hải Dương hít sâu một hơi, thì ra sơ hở ở đây!
Nếu là ai trong bốn người họ để lộ bí mật, hoặc tuyệt đối hơn – có người đêm hôm trước theo cậu và Phí Độ đến nhà Vương Tiêu, biết được tin tức này từ miệng Vương Tiêu, vậy thời gian địa điểm và sự thật Lư Quốc Thịnh từng xuất hiện là rõ mười mươi, khỏi cần đến bây giờ mới hỏi Ngụy Triển Hồng!
Cho nên đây là câu hỏi không qua suy nghĩ của Lang Kiều dẫn đến hoài nghi, đã có người nghe trộm quá trình thẩm vấn!
Tim Tiêu Hải Dương đập như điên, đầu óc trống ba giây, sau đó cậu cắn mạnh lưỡi, định thần lại – không, không tới mức phải hoảng loạn, đối phương chỉ là nghe thấy Lang Kiều hỏi tới hỏi lui một bữa tiệc sinh nhật không liên quan nên sinh lòng nghi ngờ, chưa chắc đã thật sự biết chuyện Lư Quốc Thịnh và Ngụy Văn Xuyên từng bí mật tiếp xúc, chữ “có quỷ” này có thể hiểu là “có sơ sót”, “có tình huống khác thường”.
Cậu nhủ thầm trong lòng ba lần “bình tĩnh”, sau đó cầm điện thoại của Ngụy Triển Hồng lên, cẩn thận xóa ba chữ “Long Vận Thành”, hơi do dự, đổi địa chỉ thành “Phượng Tê Thành”.
“Phượng Tê Thành” ở phía nam, cũng do Ngụy Triển Hồng mở, nó với “Long Vận Thành” một nam một bắc, vừa vặn là đường chéo lớn, lấy ý nghĩa long phượng trình tường. Tiêu Hải Dương đêm hôm trước không ngủ được lên mạng tìm kiếm tin tức về Ngụy Triển Hồng, đã ghi nhớ những điều này.
Lúc này, Tiêu Hải Dương chưa biết tài xế đột nhiên mất tích của Tổ Ong đã chạm đến thần kinh căng thẳng của đối phương, cậu chỉ thả ra một chút tin tức giả với hi vọng méo mó có còn hơn không, mặc dù Ngụy Văn Xuyên có tới Phượng Tê Thành hay không, đối phương chỉ cần tra là phát hiện không thích hợp, nhưng ít ra có thể khiến họ rối một lúc.
Bất luận thế nào, chỉ có thể hi vọng Lạc Văn Chu hành động đủ nhanh.
Nhìn thấy biểu hiện tin nhắn gửi đi thành công, Tiêu Hải Dương thở phào một hơi, sau đó lại lấy di động của mình ra, gửi một tin nhắn cho Lạc Văn Chu: “Ngày 6 tháng 11, Ngụy Văn Xuyên mời vài bạn học ăn cơm ở Phượng Tê Thành.”
Nếu là Lạc Văn Chu nhận được tin nhắn này, anh có thể suy đoán ra rất nhiều thông tin, còn nếu di động của anh bị giở trò, đối phương cũng sẽ không nhận ra sơ hở.
Lang Kiều trưng ra vẻ mặt mù tịt: “Chú đang liên lạc với sếp? Tình huống này lại là thế nào? Sếp hôm nay đi đâu rồi?”
Tiêu Hải Dương nhìn cô một cái, không nói năng gì, gửi tin nhắn xong cất điện thoại của Ngụy Triển Hồng đi, tính đẩy lão vào phòng vệ sinh. Song lão họ Ngụy này nhìn gầy gò mà cân nặng thật sự không nhẹ, bị cậu hì hục đẩy lại có vẻ sắp tỉnh, may có Lang Kiều đi tới bồi thêm một cú.
Tiêu Hải Dương nhìn cô với vẻ mặt phức tạp: “Chuyện gì cô cũng không biết, tại sao cô phải giúp tôi?”
Lang Kiều: “Tôi không giúp chú, chú lôi được chắc?”
Tiêu Hải Dương: “...”
Lang Kiều lườm cậu một cái, phun một hơi, bụng nghĩ: đồ bỏ đi.
Tiếp đó, cô khom lưng nắm hai chân Ngụy Triển Hồng, cùng Tiêu Hải Dương khiêng lão vào phòng vệ sinh trói gô lại.
“Không muốn nói thì thôi,” Lang Kiều không phải mới ngày đầu đi làm, cũng biết có một số cuộc điều tra sẽ bảo mật trong thời gian và phạm vi nhất định, mặc dù bị gạt ra trong lòng vẫn rất không vui, cô giơ tay trỏ Tiêu Hải Dương, “So với người hiềm nghi, tôi đương nhiên tin tưởng đồng nghiệp thường ngày làm việc cùng hơn, nhưng nếu chú để tôi tin lầm người, chú cứ cẩn thận đó, tôi sẽ giết chú.”
Nói xong, cô đi ra nhà vệ sinh nam, đứng ở cửa nhìn ngó một phen, xác định không ai nhìn thấy mình, mới tính toán len lén chuồn đi.
“Này,” Tiêu Hải Dương đột nhiên gọi cô lại, “Phòng 203... hình như lần trước đội trưởng Lạc thẩm vấn Chu Hoài Cẩn cũng ở đó, lúc dùng phòng đó, cô nói chuyện cẩn thận một chút.”
Hiện trường nơi tay tài xế Tôn Gia Hưng bị bắt đã xử lý sạch sẽ, người của Phí Độ mở rộng bốn cửa vứt xe dưới cầu vượt, đồng phục và thiết bị theo dõi trên người tài xế chỉnh tề để đó, bên trên còn chặn một tờ “đơn xin nghỉ việc” đánh máy, trông giống như hắn tự chạy trốn.
Họ mới rút đi chưa bao lâu, liền có một nhóm người khác đến, mấy người đàn ông xuống xe, kiểm tra từ trong ra ngoài chiếc Buick màu đen của Tôn Gia Hưng.
Bỗng nhiên, một người trong số đó ấn tai nghe: “Phượng Tê Thành? Đã nhận được.”
Nói xong hắn nhanh chóng lấy di động lật xem cái gì, lát sau lắc đầu nói với người bên kia: “Gần đây hẳn Tôn Tân không đến phía nam thành phố, trên xe có một tờ đơn xin nghỉ việc, có thể là người này tự chạy, có cần tiếp tục truy tra hành tung hắn không... Được, em biết rồi, vâng, bọn em về đây.”
Tên đeo tai nghe phất tay, những kẻ xung quanh huấn luyện nghiêm chỉnh, lái cả chiếc xe màu đen bị vứt lại đi.
Phí Độ nhíu mày nhìn lướt qua điện thoại của Lạc Văn Chu: “Ông anh họ Tiêu đó có ý gì vậy?”
Lạc Văn Chu nhìn chằm chằm tin nhắn của Tiêu Hải Dương một lúc: “Không biết, thông tin quá ít, bây giờ tôi chưa thể phán đoán... Vậy Lư Quốc Thịnh rốt cuộc ẩn nấp ở đâu? Nhanh lên, nhờ vận may hay thế nào cũng được, bất kể ra sao phải cố gắng.”
“Nơi này chắc chắn có liên hệ với Tổ Ong,” Phí Độ nhanh chóng nói, “Nhưng nhất định không phải là gần đó, chúng lắm tiền như vậy, thỏ khôn có ba hang, không thể nào chỉ đào trên một đỉnh núi.”
Lạc Văn Chu lập tức bắt kịp mạch suy nghĩ của hắn: “Cho nên từ Tổ Ong đến địa điểm Lư Quốc Thịnh ẩn thân rất có thể sẽ cần phương tiện giao thông.”
“Nhưng phương tiện giao thông này không phải là xe đón khách,” Phí Độ nói, “Vừa rồi tay tài xế họ Tôn kia không nói dối, từ địa điểm chúng ẩn náu đến Tổ Ong, lại từ Tổ Ong đi nơi khác, đây là hai tuyến, giữa các bên phải bảo mật lẫn nhau, nếu không tường lửa sẽ không còn ý nghĩa, tài xế xe đón khách cũng không biết nơi đó ở đâu.”
Cấp cho mỗi người một chiếc xe không khỏi quá xa xỉ, cũng không thực tế, sẽ tăng cao khả năng lộ bí mật.
Đám tội phạm truy nã ngay cả dấu vân tay còn không dám để lại cũng không thể yên tâm lớn mật cả ngày dùng giao thông công cộng, cho nên...
“Ban nãy tay tài xế kia nói gì? Lư Quốc Thịnh dùng tên giả là Lư Lâm, thân phận giả là thợ điện của Tổ Ong – đúng không?” Phí Độ đột nhiên đứng thẳng dậy, “Công nhân viên... Liệu có khả năng là xe cho công nhân viên hay không?”
Lạc Văn Chu sửng sốt.
Phí Độ không đợi anh trả lời, đã lấy di động ra bấm một số: “Là tôi đây, các anh em khi nãy vào có còn ở trong Tổ Ong không... Tôi biết ngay các anh sẽ không nghe tôi ngoan ngoãn rút đi mà – vậy thì phiền giúp tôi một việc, lẻn vào tra giúp tôi số chuyến và tuyến đường của xe đưa rước công nhân viên ở Tổ Ong.”
Cùng lúc đó, trong Phượng Tê Thành phía nam thành phố, mấy người vẻ mặt nghiêm trọng xông vào phòng giám sát an ninh, quản lý nhìn thấy người của tổng công ty không dám chất vấn, im như thóc đứng kế bên.
“Tôi cần băng theo dõi ngày 6 tháng 11 – Ngụy Văn Xuyên lúc ấy đặt phòng nào?”
“Ngụy, Ngụy Văn Xuyên?” Viên quản lý vừa luống cuống cho người hỗ trợ mở camera, vừa gọi người đi tra ghi chép về chi phí thuê phòng.
“Nhanh lên!”
Thư ký mù tịt túa mồ hôi: “Sếp, tiên sinh Tiểu Ngụy gần đây không đến chỗ chúng ta.”
Viên quản lý nổi giận nói: “Tôi không bảo cô tra gần đây, hãy tra tháng trước...”
“Ngày 6 tháng 11,” Thư ký nhỏ giọng nói, “Em tra từ ngày 6 tháng 10 đến tháng 12, đều không có.”
Viên quản lý trợn mắt đang định nói gì đó, người đàn ông vội vàng đến đòi xem camera bên cạnh lại thay đổi sắc mặt, rảo bước đi ra ngoài.
Điện thoại của Phí Độ nhận được một bản đồ tuyến xe hoàn chỉnh: “Tôi biết rồi, đi thôi.”