“Bắc Uyển Long Vận Thành” là một tòa nhà lớn, chiếm phong thủy bảo địa “thượng phong thượng thủy”, cả tòa nhà hơn ba mươi tầng, phía trên là khách sạn, phía dưới là khu thương mại, chính giữa kẹp một nhà hàng xoay tròn cỡ lớn, khi nắng đẹp có thể xuyên thẳng qua thủy tinh trong suốt sát sàn, mạ sắc cầu vồng rực rỡ lên kiến trúc bên cạnh.
Có điều, lúc này mặt trời còn chưa mọc.
Nhà hàng xoay tròn này không hề là một nhà, bốn góc lần lượt là phòng buffet, nhà hàng Tây, nhà hàng Đông Nam Á, còn có một chỗ làm món ăn cải tiến – cũng chính là chỗ thay cải thìa vào món Phật nhảy tường.
Trong đó, phòng buffet góc đông nam là phục vụ đưa cơm 24 giờ cho khách ở khách sạn, mỗi ngày mở cửa phòng ăn sáng từ sáu giờ.
Rạng sáng bốn giờ, mấy cô gái trẻ bận rộn đã thay hoa tươi trên bàn ăn của nhà hàng, chuẩn bị cho một ngày đón khách đến tiễn khách đi. Họ vừa trực một đêm sẵn sàng nhận lệnh bất cứ lúc nào, bốn giờ mười lăm sẽ giao ca, quét dọn vệ sinh và trang trí nhà hàng là công việc cuối cùng.
Nhân viên phục vụ ở đây bình thường đều tầm hai mươi tuổi, có người làm thuê đến từ xứ khác, cũng có sinh viên vừa học vừa làm, tất cả đều trẻ trung tươi tắn, dù tốt dù xấu cứ ăn diện một chút là đủ để đẹp mắt. Trưởng ca là một cô gái tóc đuôi ngựa, khi cắm hoa tay chân nhanh nhẹn hơn ai khác, nước trong bình không bắn ra một giọt, thay xong tiện tay chỉnh sơ còn có thể tạo một kiểu đơn giản.
“Chị Vệ Vệ ơi mau đến đây, mẻ bánh đầu tiên nướng xong rồi!”
Trưởng ca tóc đuôi ngựa thuận miệng đáp một tiếng, cẩn thận kiểm tra phòng ăn lần cuối, bấy giờ mới đi theo các chị em vào bếp.
Mẻ bánh đầu tiên vào sáng sớm thường là làm nóng dụng cụ nhà bếp, các đầu bếp phải cảm nhận độ tươi của nguyên vật liệu, nếm gia vị mới tới, đôi khi đầu bếp chính còn nhân thời gian này dạy học trò, các món làm ra lúc này đều là sản phẩm thí nghiệm, sẽ không đem cho khách ăn, bình thường đều là phúc lợi của nhân viên phục vụ ca đêm, ăn không hết còn có thể mang đi.
Trực một đêm, bụng các cô gái sớm đã réo om sòm, họ líu ríu ùa đến theo mùi thơm.
Trưởng ca tên “Vệ Vệ” cũng không sốt ruột, đứng ngoài chờ người khác đi hết rồi mới thong thả tiến lại, lấy bọc sạch dùng một lần nhặt số bánh còn lại.
“Lại mang cho mấy kẻ ‘cùi bắp’ dưới lầu à?” Một cô gái vừa dặm lại lớp trang điểm vừa liếc nhìn cô, bĩu môi nói, “Em nói chị Vệ Vệ à, đám nhà quê đó dễ tưởng bở lắm, chị tốt với họ như vậy, coi chừng có người cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga. Vả lại họ xứng ăn thứ này ư? Vây cá với mì đều không phân biệt được, thức ăn cho chó cho heo bình thường đều bỏ vào miệng, lưỡi chỉ để trưng, em thấy họ chỉ xứng ra đường mua mấy cái bánh bao nhân giấy vệ sinh thôi.”
Vệ Vệ chỉ cười, không đôi co.
Nữ phục vụ của nhà hàng cao cấp đều được huấn luyện dáng điệu và lễ nghi, mỗi ngày mặc đồng phục sạch sẽ, còn phải trang điểm đi làm, sống giữa sự lộng lẫy lâu dần sẽ có ảo giác mình cũng là người có đẳng cấp, ít nhiều coi khinh bảo vệ cũng trực đêm như mình ở dưới lầu.
Vệ Vệ tốt bụng, lại biết cách đối nhân xử thế, mỗi khi trực đêm đều lấy một ít bánh ăn không hết, ra về tiện thể mang cho các bảo vệ. Đều là người đêm dài đằng đẵng không được ngủ, đôi khi chỉ có thể thương lẫn nhau. Các cô gái khác và đầu bếp nhìn mãi không còn lấy làm lạ, cảm thấy cô bị ngốc, khách thì không nịnh, toàn đi kết bạn với mấy người chẳng có tác dụng gì.
Vệ Vệ đeo tai nghe, khe khẽ ngâm nga theo ca khúc sôi động, chắc do sắp được về nên bước chân cô khá nhanh nhẹn, đi xuống lầu từ lối cho công nhân viên, đem bánh ngọt đã đóng gói chia cho bảo vệ trực ban và tuần tra các nơi. Đưa từ nhà hàng xoay tròn tầng mười đến trung tâm giám sát dưới hầm.
Trung tâm giám sát bình thường do hai người trực, một là cậu trai mới tới, mới mười tám mười chín tuổi, mập lùn, lão cáo già trực cùng bắt nạt người ta, nằm trong phòng nghỉ kế bên ngủ say như chết, để mình cậu nhóc căng mắt ra xem camera.
Hơn bốn giờ sáng chính là thời điểm buồn ngủ nhất, có người đẹp đến thăm chắc chắn là chuyện giúp tỉnh táo, tiếc rằng cậu bảo vệ trẻ không có phúc hưởng thụ.
Hôm nay Vệ Vệ mang đến một loại bánh bao mùi vị đặc biệt quái dị, nghe nói trong nhân có hương liệu Thái Lan, cậu bảo vệ trẻ không có tràng vị tiêu hóa được đồ Thái, mới ăn vài miếng đã đau quặn bụng. Trước mặt con gái cậu ta cố nhịn một lúc, song ruột càng lúc càng làm loạn, thật sự không nhịn được, nhăn nhó nói: “Chị Vệ Vệ, chị có thể canh giúp em một lúc không, em... em muốn đi vệ sinh, ông anh trực cùng bị đánh thức sẽ nổi cơn, em không dám gọi.”
Vệ Vệ nhận lời luôn không ý kiến gì. Bảo vệ trẻ thở phào nhẹ nhõm, vội vàng xách quần chạy mất.
Nghe tiếng bước chân gấp gáp xa dần, nụ cười rạng rỡ như ánh dương của cô gái tóc đuôi ngựa từ từ biến mất, cô khá căng thẳng hít sâu một hơi, đếm thầm đến hai mươi, định thần lại, bấy giờ mới lấy trong túi ra một ổ cứng di động đặc biệt cực nhỏ, quay đầu nhìn màn hình theo dõi phía sau.
“Cần trước sau buổi trưa ngày 6 tháng 11.” Cô nói thầm trong lòng, “Nhà hàng xoay tròn, đại sảnh dưới lầu, camera của cửa trước cửa sau và bãi đậu xe, càng chi tiết càng tốt.”
Trong cả Long Vận Thành có vô số camera, cô nhanh chóng xác nhận số thứ tự của mỗi một camera, mau chóng mở mấy chỗ vào ngày 6 tháng 11.
Gió lùa vào hành lang, lay nhẹ cửa phòng giám sát, luôn giống như có người đi qua. Vệ Vệ quay đầu lại nhìn hai lần, lòng bàn tay mướt mồ hôi, nhìn chằm chằm thanh tiến độ, mỗi một giây đều như bị kéo dài vô hạn.
Đột nhiên, trong phòng nghỉ bên cạnh vọng sang một tiếng ho khan!
Vệ Vệ sợ hãi run rẩy, tích tắc lạnh từ đầu tới chân, như phản xạ có điều kiện giơ tay chuẩn bị rút ổ cứng di động bất cứ lúc nào, trong phòng nghỉ vọng ra tiếng sột soạt, ông bảo vệ làm biếng trốn đi ngủ đã dậy. Thanh tiến độ gần đến kết thúc, Vệ Vệ khẽ cắn răng, người trong phòng nghỉ ngái ngủ, mơ màng gọi bên ngoài: “Tiểu Mạnh? Tiểu Mạnh?”
Trong phòng giám sát không đủ hơi ấm, bình thường trực đều phải mặc áo khoác bông, mà thái dương Vệ Vệ lại nóng toát mồ hôi.
Cửa phòng nghỉ mở “Két” một tiếng, người đàn ông kia đã bước ra một chân.
“Tiểu Mạnh đi vệ sinh rồi, là cháu đây, chú Vương,” Trong tình thế cấp bách cô gái đột nhiên mở miệng, nói rất ngọt ngào, “Thấy các chú quá vất vả, cháu mang đến ít thức ăn.”
“A, Vệ Vệ à,” Bảo vệ già nương hơi ấm trong chăn, vốn chỉ mặc nội y giữ ấm đã muốn đi ra, lúc này chợt nghe thấy tiếng con gái, hơi xấu hổ, vội vàng lùi về phòng nghỉ mặc quần áo, cách một cánh cửa nói, “Ôi, cảm ơn cháu, bây giờ con gái tốt như cháu không gặp nhiều đâu.”
Vệ Vệ lặng lẽ thở nhẹ ra một hơi, ngực tắc khó chịu: “Không phải đều là mượn hoa hiến Phật sao, chú Vương, chú khách sáo quá rồi.”
Chờ ông bảo vệ mặc quần áo đàng hoàng đi ra, nhìn thấy cô gái đang rỗi việc dựa bàn bấm di động, vội vàng nói: “Cái tên nhóc Tiểu Mạnh này, thật chẳng ra làm sao, lát chú nhất định phải mắng nó mới được – cháu mau về nhà đi, trời sắp sáng rồi.”
Vệ Vệ cười, điềm nhiên như không kéo áo khoác kín lại, trong tiếng dặn dò “Đi đường cẩn thận” của ông bảo vệ, nắm nhẹ ổ cứng di động trong túi.
Ngày này trời còn chưa mờ sáng thì đoạn phim theo dõi của Bắc Uyển Long Vận Thành đã qua mấy người đến tay Phí Độ.
“Đây là camera ở mấy vị trí trọng điểm trong Long Vận Thành hôm Ngụy Văn Xuyên mở tiệc.” Phí Độ mở laptop, mí mắt cũng không nâng lên mà nói với mấy cảnh sát xung quanh, “Yên tâm, người của tôi tuyệt đối thần không biết quỷ không hay, sẽ không đánh rắn động cỏ đâu.”
Đào Nhiên và Tiêu Hải Dương nghỉ tạm ở phòng dành cho khách và thư phòng nhà Lạc Văn Chu một đêm, do thiếu kinh nghiệm ban đêm không khóa trái cửa, đều bị con Lạc Một Nồi biết mở cửa đạp tỉnh vài lần.
Đào Nhiên có cảm giác mình vừa ngủ say thì đã bị tiếng gõ cửa thần bí đánh thức, anh chùi khuôn mặt tiều tụy, xốc lại tinh thần hỏi Phí Độ: “Người mới đem đồ đến cho em là ai? Từ đường nào lấy được các đoạn băng theo dõi, có hợp pháp không?”
“Mấy người bạn, trước kia em từng giúp họ chút việc vặt.” Phí Độ tua nhanh một đoạn phim, thuận miệng trả lời đại, lát sau hắn nghĩ tới điều gì đó, không nhịn được ngẩng đầu nhìn Lạc Văn Chu.
Lạc Văn Chu nãy giờ vẫn không lên tiếng, ngậm điếu thuốc không đốt, chỉ nếm mùi cho đỡ thèm, cứ nhìn hắn chằm chằm, vừa vặn đụng phải ánh mắt Phí Độ nhìn tới.
Phí Độ dừng lại, đưa laptop cho Tiêu Hải Dương kế bên, tháo mắt kính phòng phóng xạ thong thả lau: “Được rồi, tôi... kỳ thực là noi theo ‘chúng’ – anh còn nhớ bà Vương Tú Quyên mẹ Hà Trung Nghĩa không? Lúc ấy bà suýt nữa nhảy xuống tòa nhà thương mại, sau đó ông chủ tòa nhà thừa cơ ăn theo, để biểu hiện ý thức trách nhiệm xã hội của công ty, không phải còn bon chen mở một ‘quỹ người già neo đơn nông thôn’ à? Việc vận hành của quỹ đó là giao cho một tổ chức công ích chuyên môn, ngoại trừ trường hợp như bà Vương Tú Quyên, còn phụ trách chăm lo cho những người do sự kiện nghiêm trọng dẫn đến mất nguồn sống – người bỏ vốn thực tế của tổ chức công ích đó là tôi, cổ phần là tôi tìm người đứng tên thay, cũng na ná cách làm của quỹ Quang Diệu vậy.”
Lạc Văn Chu hỏi khẽ: “Sự kiện nghiêm trọng?”
“Chàng trai trẻ mới đem đồ đến có cha mẹ chết trong vụ ma bài bạc vào nhà ăn cướp, các đoạn băng là do một cô gái làm việc ở Long Vận Thành tìm cách mang ra, nếu tôi nhớ không lầm, cô ấy không phải người địa phương, không chịu nổi sự xâm hại của cha dượng nên trốn nhà đi.” Phí Độ nói, “Mặc dù nói thế này nghe hơi sặc mùi tiền, mỗi người đều có khả năng gặp phải chuyện bất công, nhưng nếu lúc ấy sau lưng có vật chất mạnh mẽ ủng hộ, bất luận rơi vào cảnh ngộ gì, đều không đến mức quá thảm hại – xin cảm ơn di sản của Phí Thừa Vũ.”
Lạc Văn Chu đột nhiên hỏi: “Bà Vương Tú Quyên bây giờ đang làm gì?”
“Chủ yếu là điều trị, nhưng không về quê, lúc khỏe làm nhân viên vệ sinh theo giờ cho một công ty dọn dẹp vệ sinh, công ty đó đã ký hợp đồng phục vụ dài kỳ với tòa nhà tổng bộ của Ngụy Triển Hồng.” Phí Độ không hề vấp váp nói ra tung tích người đàn bà đã bị mọi người lãng quên từ lâu, “Hẳn sẽ không dùng đến bà ấy, bà ấy quá lớn tuổi, cũng không đủ thông minh, dễ gặp nguy hiểm, chỉ để bà ấy chiếm một vị trí trước, đến lúc cần thiết tôi sẽ tìm người thế chỗ.”
“Mất đi thân nhân, không nơi dựa dẫm, cũng không thấy hi vọng,” Lạc Văn Chu chậm rãi nói, “Tôi từng hỏi cậu người như bà Vương Tú Quyên về sau sẽ thế nào – xem ra cậu biến hết bọn họ thành quân dự bị cho ‘cảnh sát nghĩa vụ’.”
Nếu như không ép hắn thẳng thắn, hắn sẽ dùng những người này làm gì?
Sau chót sẽ cùng những người này đi đến đâu?
Lạc Văn Chu chỉ hơi tưởng tượng đã toát mồ hôi, ngoảnh lại nhìn đường đến, quả thật không biết mình làm sao đi qua được sợi dây thép tên là “Phí Độ” này.
Phí Độ tránh ánh mắt anh, chăm chú lau kính, chẳng biết có phải trên đó tích bụi mấy trăm năm hay không mà hắn lau mãi chưa xong.
Đúng lúc này, Tiêu Hải Dương mắt kém đột nhiên lên tiếng: “Khoan đã, các anh xem, người này là Lư Quốc Thịnh à?”
Câu này của cậu đập nát tất cả cảm xúc phập phồng trong không khí, ép mọi người chuyển dời ánh mắt lên đoạn phim.
Tiêu Hải Dương hoàn toàn không chú ý mấy người bên cạnh nói gì, kích động xoay màn hình qua – đó là camera ở cửa phòng ăn cải tiến trong nhà hàng xoay tròn hôm Ngụy Văn Xuyên mở tiệc.
Khoảng trước sau mười hai giờ trưa, Ngụy Văn Xuyên vừa nghe điện thoại vừa ra khỏi nhà hàng, đứng chờ ở cửa, lát sau thang máy mở cửa, một người đàn ông sụp vành nón xuống rất thấp đi ra, hắn đút hai tay vào túi, nhìn quét xung quanh một vòng, lãnh đạm gật đầu chào Ngụy Văn Xuyên ra đón, vỗ lưng gã thiếu niên một phát, rồi cùng gã đi vào nhà hàng.
Người kia vóc dáng vạm vỡ cường tráng, đeo bao tay, tư thế đi giống hệt Lư Quốc Thịnh quay được đêm hôm đó ở Chung Cổ Lầu.
Đại khái nắm rõ xung quanh có camera, dù biết Long Vận Thành là địa bàn của ai, hắn vẫn cẩn thận cúi đầu, ống kính mãi không thể quay được chính diện.
“Không chính diện cũng không hề gì, có thể tìm nhân viên kỹ thuật so sánh chiều cao, cân nặng, vóc dáng và các động tác theo thói quen, cũng có thể làm chứng cứ chứng minh đây là Lư Quốc Thịnh.” Tiêu Hải Dương hễ kích động là lại nói nhanh hơn, “Có lẽ Ngụy Văn Xuyên trước đó đã tiếp xúc với hung thủ giết người, còn cố ý dẫn hung thủ đến nhận mặt mục tiêu, lần này bọn họ đừng hòng chống chế được nữa, có thể tạm giam rồi!”
“Từ từ,” Lạc Văn Chu đè cậu lại, “Không vội, đoạn phim này cứ giữ lại trước, chờ bắt sống Lư Quốc Thịnh rồi nói tiếp. Bắt một Ngụy Văn Xuyên vẫn chưa xong được đâu.”
Trong Cục công an có “đôi mắt”, một khi đánh rắn động cỏ, rất có thể cha con Ngụy Triển Hồng sẽ trở thành một tấm mộc như Trịnh Khải Phong, lần theo manh mối tìm được hang ổ của chúng mới là then chốt nhất.
Tiêu Hải Dương nhớ tới thiết bị nghe trộm gắn trong cặp của Đào Nhiên, biến sắc, không nói gì nữa.
“Chờ xem hắn rời khỏi từ đâu.”
Lư Quốc Thịnh theo Ngụy Văn Xuyên vào trong không đầy năm phút đã ra, quả nhiên là nhận mặt rồi đi ngay, khi đi hắn thừa lúc nhân viên phục vụ qua lại không ai chú ý, rảo bước vòng đến lối cho công nhân viên ở phía sau, không biết lấy đâu ra một tấm thẻ, quẹt mở cửa sau rồi đi.
Lối cho công nhân viên không giống với lối bình thường khách dùng, mở một cánh cửa nhỏ phía sau tòa nhà, cô gái chép lại các đoạn phim làm việc thỏa đáng, không bỏ sót đường này. Ba phút sau, Lư Quốc Thịnh xuất hiện trong phạm vi ống kính cửa sau, hắn kéo vành nón thấp hơn, còn đeo khẩu trang, cơ hồ là võ trang đầy đủ.
Bỗng nhiên, Lư Quốc Thịnh ngẩng đầu thoáng nhìn hướng camera, suy tư chốc lát, kế tiếp không biết gọi điện cho ai, một chiếc xe con màu đen nơi ngã tư nhỏ vốn đã thò đầu ra lại lùi về góc chết của camera.
Lư Quốc Thịnh sải bước đi tới, sau đó bóng xe thoáng qua màn ảnh, chỉ quay được một chiếc Buick màu đen bình thường, không có biển số.
Mấy người nín thở tập trung xem đoạn phim đồng thời thở ra.
Lạc Văn Chu cắn vào cả sợi thuốc lá, Đào Nhiên lau mặt thật mạnh: “Cái tên Lư Quốc Thịnh này cũng cẩn thận quá rồi.”
“Có thể hiểu được,” Phí Độ vẫn không ngẩng đầu lên, “Trốn chui trốn nhủi mười lăm năm, là người ít nhiều đều mắc chứng hoang tưởng bị hại dẫn đến hơi cẩn thận quá mức.”
“Vấn đề là bây giờ phải làm thế nào?” Đào Nhiên cau mày suy nghĩ một chút, “Sắp hai tháng rồi, cho dù đi hỏi người dân địa phương theo kiểu trải thảm, khả năng tìm được nhân chứng cũng không lớn.”
Lạc Văn Chu cau mày cắn điếu thuốc, lặng im một lúc rồi anh đột nhiên hỏi: “Tiêu Hải Dương, chú nhìn gì thế?”
“Ống kính này độ nét cao chứ?” Tiêu Hải Dương bỗng chỉ một góc màn hình hỏi, “Ở đây có một tấm kính lồi phản quang.”