Truyện Đam Mỹ Hay

Điền Viên Nhật Thường - Chương 82




Từ lúc chuẩn bị đến lúc thành lập tổ chức nghiên cứu, Lục Lăng Tây chưa từng quan tâm đến lần nào, toàn là một tay Nhan Việt sắp xếp cả. Thực ra trong giới cây cảnh ở Phượng Thành, thì chuyện này cũng không tạo nên cơn sóng lớn gì, chỉ là trên trang web của Lục Hiên Viên Nghệ có thêm tên một tổ chức. Ý của Tiết Vĩnh Thông là tuyên truyền mọi nơi, nhưng lại bị Nhan Việt ép xuống. Hiểu là Nhan Việt không muốn phô trương, Tiết Vĩnh Thông đành đồng ý.

Sau khi tổ chức nghiên cứu thực vật được thành lập, Nhan Việt liền nói chuyện rong mái chèo biến dị với Tiết Vĩnh Thông. Tiết Vĩnh Thông sắc bén nhận ra được giá trị kinh tế và giá trị bảo vệ môi trường của nó, nhưng hiện giờ ông đều dồn hết sức của mình vào việc hợp tác với Cao Vĩnh Lương, không có sức để nghiên cứu rong mái chèo biến dị này nữa, không thể không từ chối ý tốt của Nhan Việt. Nhan Việt cũng không để tâm, cái gọi là hợp tác cũng chỉ vì che giấu chuyện tấm bảng của Lục Lăng Tây mà thôi, còn Tiết Vĩnh Thông có tham dự vào nghiên cứu hay không thì chẳng sao cả, chỉ cần cuối cùng treo tên của Lục Hiên Viên Nghệ lên là được. Nhưng anh chủ động nói chuyện này với Tiết Vĩnh Thông, nên dù thế nào thì Tiết Vĩnh Thông cũng phải nhận ơn tình này của anh.

Hai ngày sau, Tiết Vĩnh Thông tặng Nhan Việt hai chậu cây bonsai. Nhan Việt đặt mỗi chậu ở 301 và 202. Lục Lăng Tây nhìn thấy rất thú vị, loại cây cảnh này khác với những cây cảnh mà Vi Viên Nghệ bán, là loại cây cảnh thuộc về loại hình thưởng thức, đắt tiền hơn những cây cảnh mà cậu trồng nhiều. Nhưng Lục Lăng Tây không hiểu lắm, sao Tiết Vĩnh Thông lại tặng quà cho Nhan Việt chứ.

Nhan Việt không nói rõ những chuyện rắc rối phía sau, mà chỉ nhẹ nhàng bâng quơ: "Tiết Vĩnh Thông nghe nói anh dọn đến cạnh nhà Tiểu Tây nên tặng quà mừng nhà mới."

"À."

Lục Lăng Tây không nghi ngờ gì. Gần đây Nhan Việt và Tiết Vĩnh Thông liên lạc khá nhiều, lại hợp tác thành lập một tổ chức nghiên cứu thực vật nữa, nói hai chậu cây bonsai này là quà mừng nhà mới thì không lạ gì cả. Ngắm chậu bonsai xong, sự chú ý của Lục Lăng Tây lại đặt lên thực vật ở sân sau.

Gần đây cuộc sống của cậu rất quy luật. Ban ngày đến Vi Viên Nghệ làm việc, tối về thì chăm sóc thực vật ở sân sau. Ngoại trừ rong mái chèo và sen vua, thì cây cỏ đông lăng trộm rễ từ chỗ Tô Lãng cũng được cậu trồng trong nhà. Những cây này đều phát triển không tệ, tuy cả rong mái chèo biến dị hay cỏ đông lăng biến dị đều không có dấu hiệu muốn tiến hóa, nhưng Lục Lăng Tây cũng không sốt ruột, vẫn tưới nước, bón phân, ghi chép sự phát triển của chúng như trước.

Ngoại trừ chăm sóc những cây kia, Lục Lăng Tây sau khi từ vườn hoa về còn có một chuyện cần làm mỗi ngày, đó là kiên trì gọi điện đến Cục bảo vệ môi trường của thành phố, báo việc xưởng chế tạo nhựa ở Tống gia trang xả nước thải độc hại ra môi trường. Nhan Việt thấy cậu nghiêm túc, liền lén tìm Diệp Thành nói chuyện này.

Từ lúc thị trưởng mới của Phượng Thành nhậm chức luôn thi hành các biện pháp pháp luật nghiêm khắc để bảo vệ môi trường. Một xưởng chế tạo nhựa ở xa nội thành tuy không đáng kể, nhưng cũng xem như là đánh vào cổ họng, miễn cưỡng chen vào phạm vi nghiêm đánh. Dù Diệp Thành công việc bận rộn, nhưng vẫn nhớ rõ xưởng chế tạo nho nhỏ mà Nhan Việt đã nói này, đặc biệt dặn dò cấp dưới.

Có Diệp Thành ra ngựa, Nhan Việt cũng không chú ý đến chuyện này nữa. Dù là anh hay là Diệp Thành, thì hai người đều nghĩ xưởng nhựa kia bị ngừng kinh doanh chấn chỉnh là điều đương nhiên. Nhưng sắp đến cuối tháng 10 mà xưởng nhựa kia vẫn còn mở, vẫn xả nước thải vào sông Linh Thủy mỗi ngày.

Lục Lăng Tây vẫn kiên trì mỗi ngày gọi một cuộc điện thoại, rốt cục có một lần khi cậu gọi đến, Cục bảo vệ môi trường trả lời là bọn họ đã phái người đến Tống gia trang điều tra xem xét tình hình. Nếu lời Lục Lăng Tây nói là thật, vậy xưởng nhựa kia sẽ bị yêu cầu ngừng kinh doanh chấn chỉnh lại. Lục Lăng Tây rất vui, cúp điện thoại liền nói chuyện này cho Nhan Việt. Nhan Việt cười với cậu, khen Lục Lăng Tây một lúc lâu, nhưng sau khi xoay người lại hơi nhíu mày.

Từ lúc Diệp Thành bảo người đi xử lý chuyện này đã sắp nửa tháng rồi, nhưng hôm nay Cục bảo vệ môi trường mới phản hồi lại. Nửa tháng đùn đẩy kéo dài, xem ra chính sách bảo vệ môi trường của thị trưởng mới cũng không tiến triển thuận lợi. Nhưng nghĩ lại thì cũng là điều bình thường. Thị trưởng mới muốn có thành tích, người ở dưới lại muốn ích lợi. Phượng Thành vốn là một thành phố công nghiệp nặng, nhà máy thép, nhà máy nhựa, nhà máy gốm ở trong nội thành đâu đâu cũng có. Nếu chấn chỉnh hết những chỗ này thì chắc kinh tế của Phượng Thành sẽ tuột dốc không phanh.

Lục Lăng Tây không nghĩ nhiều như vậy, cậu chỉ nghĩ đơn giản là nếu xưởng nhựa ngừng kinh doanh, vậy sẽ không xả nước thải ra nữa, chất độc hại trong sông Linh Thủy cũng giảm bớt đi. Chỉ cần tốc độ tinh lọc đất vượt qua tốc độ ô nhiễm, thì đất sau khi tinh lọc sẽ mở rộng ra từ phía sông Linh Thủy, chứ không trì trệ không tiến nữa.

Ba ngày sau khi nhận được phản hồi từ phía Cục bảo vệ môi trường, Lục Lăng Tây nhận được cuộc gọi từ Lý đại gia. Nói không biết ai đã gọi điện báo mà xưởng nhựa ở thượng du đã ngừng hoạt động. Giọng Lý đại gia trong điện thoại rất vui, tuy sông Linh Thủy bây giờ vẫn là "sông Hắc Thủy", nhưng chỉ cần xưởng nhựa kia không xả thải nữa, thì sẽ có ngày sông Linh Thủy trong vắt trở lại. Nhưng nói tiếp lại có một chuyện phiền phức, người ở Tống gia trang nghi ngờ là thôn bọn họ gọi điện báo, một đám người ào ào chạy đến thôn bọn họ làm ầm ĩ cả lên.

"Không sao chứ ạ?" Lục Lăng Tây vội hỏi.

"Không sao." Lý đại gia hào khí nói: "Một đám nhóc đến thôn gây chuyện, mới đến cửa thôn đã bị đuổi đi. Sau lại Tống lão tam đến, vừa nhận lỗi vừa xin lỗi, chuyện này cũng cho qua."

Tống lão tam chính là thôn trưởng Tống Vạn Tài của Tống gia trang. So với thông trưởng Lý Đại Dũng của thôn Linh Thủy, thì Tống Vạn Tài cũng có chí tiến thủ hơn. Nếu không lão cũng không mở xưởng nhựa trong thôn.

Tống gia trang, thôn Linh Thủy, Thạch Câu Hà, ba thôn này ở cạnh nhau, cách cũng không xa. Thạch Câu Hà này cách xa nội thành nhất, nhưng cũng là thôn phát triển tốt nhất. Vì bên ngoài Thạch Câu Hà là vùng đất hoang rộng lớn, không có ai ở, lúc trước được Khâu Điền và Tiết Vĩnh Thông nhìn trúng, nhận thầu làm vườn hoa, cũng thuận đường giải quyết vấn đề việc làm cho thôn dân gần đó. Thôn Linh Thủy kẹp giữa Thạch Câu Hà và Tống gia trang, người ít mà đất cũng ít, thôn trưởng Lý Đại Dũng lại không có dã tâm, nên cuộc sống cũng tàm tạm. Còn lại Tống gia trang gần nội thành nhất, thôn trưởng Tống Vạn Tài cũng rất linh hoạt, lăn qua lăn lại, cuối cùng xây dựng một xưởng nhựa ở trong thôn.

Đừng xem thường cái xưởng này, tuy quy mô nhỏ nhưng cũng giải quyết được vấn đề việc làm trong thôn. Từ sau khi xây xưởng này lên, đàn ông trong Tống gia trang có thêm công việc, mỗi ngày chia làm ba chuyến đi quanh thôn và trấn trên thu thập chai nhựa bị vứt đi. Một mao một cái, gom về bán cho nhà máy, nếu chịu khó thì một ngày có thể kiếm ít nhất một trăm tệ. Phụ nữ trong thôn đều đến xưởng làm việc, cắt chai, rửa chai, một tháng cũng có ba bốn ngàn. Cứ như vậy, thu nhập cả thôn tăng lên, Tống Vạn Tài rất vui mừng, cũng chẳng thèm quan tâm sông Linh Thủy có ô nhiễm hay không.

Vì chuyện xả thải mà Lý Đại Dũng đi tìm Tống Vạn Tài mấy lần, Tống Vạn Tài nếu không tránh né thì cũng khóc than với Lý Đại Dũng. Nước trong sông Linh Thủy quan trọng hay cuộc sống của bọn họ quan trọng hơn? Không có tiền, học phí của đám con ít thế nào đây? Tiền mua thức ăn mua gạo ai bỏ ra? Có đứa con ốm đau phải uống thuốc không phải cũng tốn tiền sao? Bây giờ người trong thôn đang sống cuộc sống tốt, Lý Đại Dũng tìm đến là có ý gì. Không phải chỉ là một con sông thôi sao không có nó, thôn Linh Thủy không sống được hả?

Lý Đại Dũng không nói lại được Tống Vạn Tài, lần nào cũng nghẹn họng đi về. Nhưng dù thế nào thì ông cũng chưa từng nghĩ sẽ báo lên trên, đều là người cùng quê, ông cũng không muốn xé rách mặt. Lần này xưởng nhựa ngừng sản xuất, Lý Đại Dũng vui mừng nhưng cũng nghĩ thầm, rốt cuộc là thằng nhóc nào đã báo lên?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.