Truyện Đam Mỹ Hay

Điền Viên Nhật Thường - Chương 51




Đổng Tề cười ha hả cầm một túi cà chua chuẩn bị lên xe, trước khi đi xoa xoa tóc Lục Lăng Tây, giọng có chút nghiêm túc.

"Tiểu Tây, sau này có chuyện gì cứ cùng anh Đổng nói, anh Đổng nếu có thể giúp sẽ giúp."

Trước khi đến ăn cơm, Đổng Tề từ việc hằng ngày của cậu cũng đã đoán được đại khái hoàn cảnh nhà cậu. Nhưng chờ đến lúc gặp mặt vẫn cảm thấy một người phụ nữ như Vương Thục Tú mang theo Lục Lăng Tây cũng không sống dễ dàng, không khỏi đồng cảm.

Lục Lăng Tây cười nhẹ gật đầu, "Tôi biết, anh Đổng nhớ lái xe cẩn thận."

Đổng Tề vẫy vẫy tay, không nói gì nữa.

Nhìn xe Đổng Tề rời đi, Lục Lăng Tây đang định về nhà thì thấy Đại Hắc ngồi yên không động đậy, nhìn về một hướng. "Đại Hắc?" Lục Lăng Tây khó hiểu nhìn sang, ngạc nhiên không dám tin nháy mắt mấy cái, do dự đi đến.

Tiểu khu Hoành Phú vì đã rất cũ rất cũ, cho nên không có người quản lý. Đèn đường ở tòa nhà số 3 đã bị bọn trẻ nghịch ngợm cầm ná phá nát mấy cái rồi, hơn nửa năm cũng không có người đến sửa. Đến buổi tối thì ánh sáng mờ mờ, nhìn không rõ lắm. Lục Lăng Tây mơ hồ thấy một chiếc xe quen thuộc dừng dưới tàng cây cách đó không xa, nhưng vì cách hơi xa nên cậu cũng không nhìn rõ có phải là xe của Nhan Việt hay không.

Lục Lăng Tây thì nghĩ Nhan Việt không thể xuất hiện ở đây được, nhưng lại có một cảm xúc không nói nên lời thúc giục cậu đi qua nhìn xem. Cậu chậm rì rì đi đến, cửa kính xe hạ xuống, lộ ra khuôn mặt tuấn lãng của Nhan Việt.

"Tiểu Tây."

Lục Lăng Tây giật mình, nhưng nhiều hơn là vui sướng mà cả cậu cũng không phát hiện ra. "Nhan đại ca, sao anh lại ở đây?"

Đôi ngươi của Nhan Việt sâu thẳm, bình tĩnh nhìn Lục Lăng Tây. Chỗ anh dừng xe hẻo lánh, gần như cả thân xe đều phủ trong bóng tối. Nếu không có Đại Hắc phát hiện ra anh, thì anh chắc rằng không ai nhìn thấy cả. Hành động của Đổng Tề đối với Lục Lăng Tây trước khi đi như một cuộn phim tua đi tua lại trong đầu anh, anh thấy thiếu niên không hề phòng bị đứng đó, khát vọng trong lòng suýt nữa không kìm nén được.

Nếu bây giờ anh lừa thiếu niên lên xe, không quan tâm gì mà dẫn cậu rời đi. Vậy có phải là anh có thể giam cậu bên người, từ nay về sau ngoài anh không còn ai chạm vào cậu được nữa. Chỉ cần nghĩ thế là Nhan Việt liền hận không thể kéo thiếu niên lên xe ngay, anh không kìm nén được muốn chạm vào cậu, muốn chiếm hữu cậu, muốn thiếu niên chỉ thuộc về mình anh. Nhưng anh không thể và cũng không nỡ làm vậy. Hậu quả khi làm vậy Diệp Khang đã nói rõ rồi. Con người đều có tính xã hội, nếu anh ép buộc thiếu niên vi phạm ý trời, vậy hậu quả rất có thể là sự hủy diệt.

Lý trí và tình cảm giao chiến với nhau, trên mặt Lục Lăng Tây bắt đầu có vẻ nghi ngờ. Nhan Việt ép xúc động xuống, mỉm cười, dịu dàng nói: "Tiểu Tây, tôi nhớ cậu."

Lúc nói ra những lời này, trong lòng Nhan Việt thấy vô cùng thoải mái. Anh có thể tìm rất nhiều lý do cao minh hoặc vụng về để lừa thiếu niên, anh chắc chắn rằng cậu sẽ không nghi ngờ, nhưng anh vẫn nói ra lý do chân thật nhất. Anh đã từng nghĩ chỉ cần được ở bên cạnh cậu là đủ rồi, nhưng bây giờ anh có khát vọng mình không đơn phương nữa, anh muốn thiếu niên đáp lại.

Nghe những lời này của Nhan Việt, Lục Lăng Tây thấy hơi bất ngờ, còn có chút ngại ngùng nữa. Cậu không nghĩ sang mặt khác, mà cảm thấy giống như cậu vì đã quen có Nhan Việt bên người nên nhớ Nhan Việt vậy, Nhan Việt cũng quen có mặt cậu và nhớ cậu mà thôi. Lục Lăng Tây hơi mỉm cười, vẻ mặt ngượng ngùng, nhỏ giọng nói: "Nhan đại ca, tôi cũng nhớ anh. Hôm nay mẹ tôi có làm sủi cảo, là nhân thịt lợn hành tây mà anh thích ăn nhất, còn có cà trộn tỏi nữa, anh không đến nên anh Đổng ăn hết rồi."

Nghe thiếu niên nói nhớ anh, Nhan Việt trong nháy mắt như sa vào thiên đường. Anh không dám tin những lời mình vừa nghe được, lần đầu tiên lộ vẻ mặt ngơ ra trước mặt Lục Lăng Tây. Về phần cái gì mà Đổng Tề ăn sau đó, đối với anh mà nói không quan trọng.

Nhan Việt hít sâu một hơi, đẩy cửa xe ra bước xuống. Lục Lăng Tây dịu ngoan đứng trước mặt anh, Nhan Việt cố nhịn khát vọng muốn ôm cậu vào lòng, vươn tay dùng sức xoa tóc cậu, muốn đem chút gì còn sót lại của Đổng Tề xóa sạch.

Lục Lăng Tây cau mày cầm chặt tay anh, giọng mềm mềm oán giận: "Tóc rối hết rồi."

Trong mắt Nhan Việt như có ngọn lửa cháy hừng hực, con ngươi sâu thẳm như nổi lên vầng sáng mờ mờ. Anh cúi đầu nhìn thiếu niên, một tay đặt trên đỉnh đầu cậu, tay thiếu niên cầm lấy tay anh, hai bàn tay chạm vào nhau khiến anh không kìm được sự run rẩy ngọt ngào.

Giọng của Vương Thục Tú từ cửa sổ xa xa vọng ra, "Tiểu hỗn đản tiễn người tiễn đi đâu vậy?"

Lục Lăng Tây gần như là theo bản năng bỏ tay ra khỏi tay Nhan Việt, xoay người định mở miệng. Nhan Việt tay mắt nhanh nhẹn nắm chặt cậu, trước khi cậu mở miệng đã nhỏ giọng nói: "Tiểu Tây?"

"Hửm?" Làm như vậy, Lục Lăng Tây không vội trả lời Vương Thục Tú, mà ngẩng đầu nhìn Nhan Việt.

Nhan Việt hơi rũ mắt xuống, dùng một giọng rất dịu dàng nói: "Tiểu Tây, tôi muốn ở cùng cậu một lúc nữa."

Lục Lăng Tây nháy nháy mắt, có chút ngỡ ngàng, cậu nghe ra được ý của Nhan Việt là không muốn Vương Thục Tú biết anh ở đây, tuy cậu không biết vì sao, nhưng vẫn gật gật đầu. Nhưng mà, cậu có chút khó xử nói, "Bây giờ tôi phải về, nếu không mẹ tôi sẽ lo."

Nhan Việt cười mỉm kiên nhẫn dỗ Lục Lăng Tây, "Vậy lát nữa chờ mẹ cậu ngủ rồi, Tiểu Tây có đồng ý ra theo tôi một lát không?"

Lục Lăng Tây nhanh chóng gật đầu.

Nhan Việt vừa lòng cười, ép bản thân mình phải buông tay Lục Lăng Tây ra.

Lục Lăng Tây cười híp mắt, mang theo Đại Hắc chạy chậm về nhà.

Trong nhà, Vương Thục Tú nhìn cậu, thấy lạ nói: "Sao đi lâu vậy?"

Lục Lăng Tây hơi chột dạ, mắt không dám nhìn Vương Thục Tú, nhỏ giọng nói: "Đại Hắc chưa muốn về, nên chạy ở ngoài một lát."

Đại Hắc ngồi xổm bên chân cậu nhỏ giọng ấm ức, kháng nghị cái cớ vụng về của cậu.

Vương Thục Tú không hiểu ý Đại Hắc, tin lời Lục Lăng Tây nói. "Đúng là Đại Hắc ở nhà mãi thì buồn lắm, sau này tối mà có thời gian thì mang nó ra ngoài chạy cũng được. Được rồi, con mau đi tắm đi."

Lục Lăng Tây nghĩ lát nữa còn phải ra ngoài, chần chừ: "Mẹ tắm trước đi."

Vương Thục Tú đẩy cậu đi vào, "Con tắm trước, cởi quần áo rồi để bên trong cũng được, đợi lát nữa mẹ bỏ vào máy giặt giặt luôn."

Lục Lăng Tây đành phải ngoan ngoãn chạy đi tắm, thay cái quần đùi trắng bằng bông và áo thun nhạt màu mà Vương Thục Tú đưa cho. Vương Thục Tú còn đang ở ngoài dọn dẹp, Lục Lăng Tây đọc sách, nhưng thế nào cũng không tập trung được. Cậu như bị thần kinh đi loanh quanh trong phòng hai vòng, do dự một lát rồi nhắn tin cho Nhan Việt.

"Nhan đại ca, anh còn ở đó sao?"

"Còn."

Chỉ một chữ đơn giản thôi cũng đủ để Lục Lăng Tây bình tĩnh lại, cậu quỳ gối ngồi trên giường, cầm di động nhắn tin cho Nhan Việt.

"Mẹ tôi còn chưa ngủ, đang dọn nhà."

"Không sao, tôi chờ cậu."

Khóe môi Lục Lăng Tây cong lên một nụ cười, cứ như vậy hàn huyên với Nhan Việt. Không biết đã qua bao lâu, Vương Thục Tú ở bên ngoài gõ cửa, nhắc nhở cậu đi ngủ sớm đi, cô cũng đi ngủ đây. Lục Lăng Tây bối rối vâng dạ, tim bỗng đập thình thịch rất nhanh. Cậu không rõ là có chuyện gì, rõ ràng là mình chỉ muốn đi ra ngoài trò chuyện với Nhan đại ca thôi mà, sao giống như làm chuyện xấu quá vậy.

Rất nhanh sau phòng khách không còn tiếng động nữa, Lục Lăng Tây đẩy cửa nghiêng tai nghe ngóng, Vương Thục Tú hình như đã ngủ rồi. Lập tức cậu nhẹ bước đi đến cửa, ngồi xổm xuống nói nhỏ với Đại Hắc luôn đi theo sau cậu: "Đại Hắc mày đừng kêu, ngoan ngoãn ở trong nhà."

Đại Hắc có chút không cam lòng cọ cọ trong lòng cậu, Lục Lăng Tây kiên nhẫn vuốt đầu nó, hứa hẹn: "Tao sẽ về nhanh thôi."

Dỗ Đại Hắc xong, Lục Lăng Tây nhẹ nhàng mở cửa chạy ra ngoài. Vừa ra hàng hiên liền thấy Nhan Việt đang tựa ở đó. Cậu ngạc nhiên, "Nhan đại ca, sao anh không ở trên xe?"

Nhan Việt thấy cậu dáng vẻ thoải mái nhẹ nhàng của cậu, trong mắt nhiễm tầng tầng ý cười, dịu dàng nói: "Tôi đến đón cậu." Anh nói xong liền rất tự nhiên cầm tay Lục Lăng Tây, Lục Lăng Tây chưa kịp phản ứng lại đã bị anh dắt lên xe. Hai người không ngồi phía trước mà chen chúc ở ghế sau. Nhan Việt giải thích là sợ có người về muộn, thấy trong xe có người sẽ dọa họ sợ, kính ở cửa sau là màu đen, vừa lúc che khuất hai người.

Lục Lăng Tây không nghi ngờ lời Nhan Việt nói, cậu cũng hiểu là ngồi ở phía trước nếu có người thấy sẽ nói cho Vương Thục Tú, vậy thì không tốt lắm.

Ý cười trong mắt Nhan Việt càng sâu thêm, bộ dạng nghe lời của thiếu niên khiến anh không nhịn được vươn tay xoa tóc cậu. Lòng bàn tay cảm thấy hơi ẩm, nhìn ra được là cậu vừa mới tắm xong. Anh hình như ngửi được mùi cỏ cây thơm ngát thoang thoảng trên người cậu, tuy bình thường cũng có lúc ngửi thấy, nhưng chưa lúc nào rõ ràng như bây giờ.

Nhan Việt ngạc nhiên, "Tiểu Tây, cậu dùng sữa tắm nào vậy?"

Lục Lăng Tây hơi xấu hổ, nhỏ giọng nói: "Sữa tắm Sữa tươi." Cậu nói xong liền nâng cánh tay lên ngửi ngửi, "Còn có mùi sao? Tôi đã tắm lại thêm vài lần rồi." Mùi sữa tắm là Vương Thục Tú chọn, Lục Lăng Tây kháng nghị vài lần nhưng đều bị Vương Thục Tú vô tình trấn áp.

Trong mắt Nhan Việt lóe lên tia kỳ lạ, rất nhanh đã biến mất, anh tin chắc rằng mùi cỏ cây đó không phải là ảo giác của anh. Chẳng qua lúc nhìn thấy Lục Lăng Tây giống chú cún con nhăn mũi ngửi ngửi trên người mình như vậy, mùi cỏ cây gì đó đều bị anh ném sau đầu. Anh phải dùng toàn bộ khả năng tự chủ của mình để không đặt cậu dưới thân, dùng sức ôm chặt vào lòng.

Lục Lăng Tây ngửi cả nửa ngày cũng chẳng ngửi thấy gì, nhìn thấy ánh mắt cười cười của Nhan Việt, cậu ngượng ngùng buông tay xuống. "Nhan đại ca, anh sắp hết kỳ nghỉ rồi sao?" Lục Lăng Tây nghĩ đến chuyện hôm nay anh bận cả ngày, hỏi một câu.

Nhan Việt lắc đầu, mỉm cười, "Còn nửa tháng nữa."

Lục Lăng Tây bất ngờ, "Lần trước không phải nói là đến cuối tháng 8 sao? Bây giờ đã là đầu tháng 9 rồi, cứ nghỉ như vậy không sao chứ?"

Nhan Việt dùng ánh mắt thâm sâu nhìn cậu, "Không sao cả, bây giờ có chuyện quan trọng hơn cả công việc nữa."

"Là gì vậy?" Lục Lăng Tây hỏi theo bản năng.

Nhan Việt không nói gì, chỉ nhìn cậu mỉm cười.

Tim Lục Lăng Tây không hiểu sao lại ngừng đập, tai hơi đỏ lên.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.