Truyện Đam Mỹ Hay

Đạo Mộ Chi Tế Phẩm - Chương 84




Trần Ngọc theo phản xạ lùi một bước, lại phát hiện dưới dư quang của đèn pin, một cái bóng màu đen lẳng lặng đứng ở đằng sau. Trần Ngọc nhất thời cảm thấy lông tơ toàn thân dựng đều dựng lên, cậu có phần bi phẫn liếc Tào Đông một cái, đại ca, ngươi có thể nói thẳng hắn đứng ở sau lưng ta được không?! Ngay sau đó, Trần Ngọc dùng tốc độ đến cả báo con cũng phải thấy xấu hổ đột ngột xoay người, đồng thời giương súng chỉ ra sau lưng.

So với cậu còn nhanh hơn chính là Phong Hàn, cơ hồ là một giây kế tiếp khi Tàp Đông vừa lên tiếng, Phong Hàn đã đứng bên cạnh Trần Ngọc, cầm lấy đèn pin trong tay Trần Ngọc, lia về phía đối diện.

Giờ khắc này, trong khe băng yên tĩnh trừ tiếng thở dốc hoặc nặng hoặc nhẹ của mọi người, chỉ còn thanh âm hút thuốc lá của Cống Bố.

Ánh sáng đèn pin trực tiếp soi rõ mặt băng đối diện, một cái bóng hình người đen thẫm xuất hiện ở bên trong lớp băng. Đây rõ ràng là một người bị đóng băng, một cánh tay còn giơ về phía trước, trên khuôn mặt tím đen biểu tình vặn vẹo, tựa hồ muốn cố gắng nắm lấy thứ gì đó.

“Là thi thể.” Phong Hàn chậm rãi nói, đồng thời buông bàn tay đang nắm chặt tay phải Trần Ngọc ra.

Trần Ngọc đương nhiên cũng nhận ra đó một thi thể bị đóng băng không biết đã bao lâu, nhưng cậu vẫn trợn mắt há mồm mà nhìn chăm chú. Có thể đem một cỗ thi thể bảo tồn sống động đến vậy, ngay cả vẻ mặt đều rất rõ nét, không thể không nói đây là kỳ tích.

Thi thể này mặc trang phục leo núi của những năm 70,80, rất có thể là tới leo núi tuyết, không cẩn thận bị tuyết chôn vùi ở chỗ này, sau đó trải qua khoảng thời gian tương đối dài, trở thành một phần của sông băng cổ.

Cống Bố đợi mọi người bình tĩnh trở lại, mới nhả khói thuốc, nói: “Trong khe băng này, khắp nơi đều có những thứ đó, ông cụ nói vật bên trong băng là linh hồn ác ma bị phong ấn, không được kinh động đến chúng. Ta cũng là trong lúc vô tình tìm thấy cái khe băng này, lần đầu tiên bắt gặp bị dọa sợ, sau lại phát hiện chỉ cần không đụng đến mấy thứ đó, sẽ không có chuyện gì.”

Thấy không phải nguy hiểm, mọi người đang khẩn trương bình tĩnh trở lại, ai nấy tìm một chỗ ngồi xuống nghỉ ngơi. Tào Đông nhát gan, nhưng lòng hiếu kỳ lại chiến thắng hết thảy, từ từ đến gần cạnh Trần Ngọc, quan sát thứ bên trong lớp băng.

Giống như những gì Cống Bố đã nói, cứ ba bốn bước lại trông thấy thi thể, Trần Ngọc còn phát hiện thi thể người cận đại gặp rủi ro cực ít, đại bộ phận thi thể đều mặc y phục cổ xưa, hoặc nằm hoặc đứng, hẳn là băng táng của các bộ tộc cổ đại.

Cho dù biết không có bất kỳ nguy hiểm nào, trong khe băng âm trầm u ám này, tránh không được có phần lạnh lẽo.

Trần Ngọc xoa xoa hai tay, trở về bên cạnh bếp không khói. Bên cạnh có không ít người, nhưng xung quanh Phong Hàn lại trống không. Trần Ngọc sau khi phản kháng bị bạo lực trấn áp, dựa vào thần kinh bền bỉ của mình đem áp bức trở thành hưởng thụ. Cậu đi tới, ngồi xuống tựa vào Phong Hàn.

Phong Hàn theo thói quen chừa cho cậu một chỗ, hơn nữa còn tiện tay đưa nước nóng cho Trần Ngọc, tiếp đó yên lặng nhìn về đầu khác của khe băng, nơi ấy tối đen thăm thẳm.

Báo con run rẩy nằm bên cạnh hai người, cũng cố gắng dùng bộ lông bóng loáng mềm mại sưởi ấm cho nhị vị gia trưởng, kiên cường vượt qua mùa đông đầu tiên trong quãng đời của mình.

Kim lão đại nhắm mắt nghĩ ngơi một lúc, ngẩng đầu nhìn về phía Cống Bố: “Bên ngoài không còn động tĩnh gì nữa, tuyết lở ngưng rồi, bây giờ chúng ta làm sao ra ngoài?”

Cống Bố rốt cuộc để điếu thuốc xuống, cười khổ, “Các ngươi cuối cùng cũng ý thức được vấn đề này, thật ra thì chúng ta bây giờ căn bản không có đường ra. Tuyết lăn từ trên xuống đã lấp kín cửa vào, dầy bao nhiêu còn rất khó nói. Chúng ta chỉ có thể lựa chọn từ nơi này đào đường ra, về phần có thể sống sót thoát khỏi đây hay không, còn phải trông chờ vào sự phù hộ của thần linh.”

Trần Ngọc kinh ngạc quay đầu lại, đào đường? Hơn nữa thời gian đào thông băng chưa xác định? Trần Ngọc không khỏi có chút lo lắng, cho dù bọn họ còn đầy đủ thức ăn nước uống, nhưng nếu phải đào đến hai tuần, thì dù bọn họ có sống sót thoát ra ngoài, cũng không thể tiếp tục hành trình nữa, chỉ đành quay về thôn để tiếp tế.

“Không có đường khác sao?” Trần Ngọc hỏi.

Cống Bố lắc đầu, trên mặt mang vẻ ưu sầu, cũng có một tia nhẹ nhõm, nói thật, hắn bây giờ không muốn mang đám người này đến chỗ đó.

“Bên kia thông đến nơi nào?” Phong Hàn đột nhiên hỏi.

“Ngươi nói bên đó?” Cống Bố nhìn về phía góc tối nơi xa, khóe miệng nhếch lên thành một nụ cười giễu cợt: “Khi lần đầu tới đây, ta đã đi xem thử, tận cùng là thâm cốc nằm sâu trong sông băng, cửa ra ở trên vách núi, hoàn toàn là tuyệt cảnh, không ai có thể từ nơi ấy thoát ra ngoài. Khe băng cực lớn này mặc dù xung quanh còn có rất nhiều khe băng khác, nhưng ta khuyên các ngươi đừng nên tùy tiện vào thử. Bị lạc đường trong sông băng cổ rất khó để thoát ra. Hiện tại, chỉ có đào thông nơi này, chúng ta mới có hy vọng sống sót.”

Không khí trong khe băng lại một lần nữa ngưng đọng, mọi người mới nãy vẫn còn an tâm nghỉ ngơi sau khi biết mình bị vây hãm, ai cũng không thể ngồi yên được nữa, mập mạp cơ hồ chửi rủa: “Con mẹ nó, chuyện gì thế này, chưa đến được nơi cần đến đã bị giam ở đây! Ta nói tiểu tử dẫn đường, ngươi nếu đã dám chạy vào đây, sẽ không nghĩ tới việc chúng ta bị chôn sống ở trong đi?”

Cống Bố do dự một chút, khó xử đáp: “Tình hình khi ấy, căn bản không còn cách nào khác, ở bên ngoài chúng ta chỉ có thể chờ chết. Chui vào đây, còn có hy vọng sống sót. Hơn nữa, chỗ này, là nơi vô cùng thần kỳ trong truyền thuyết, ta bây giờ đang cầu nguyện nó có thể cho chúng ta thấy một kỳ tích.”

“Truyền thuyết gì?” Trần Ngọc cảm thấy hứng thú hỏi.

Cống Bố không biết nhớ tới điều gì, sắc mặt lại có chút khó coi, lạnh lùng nói: “Nơi các người muốn tìm, là niết bàn trong truyền thuyết Tàng tộc chúng ta. Nơi đó – căn bản không thể để người phàm mạo phạm, nếu không sẽ phải chịu trừng phạt.”

“Nhưng mấy năm nay, vẫn không ngừng có người lên núi tìm chỗ đó. Có tìm được hay không ta cũng không rõ, dân trong vùng không muốn tìm hiểu. Khi ta còn bé, người già trong thôn đã từng nói, kẻ vô tri tự nhiên sẽ bị sơn thần ngăn trở, chỉ có người được sơn thần chỉ điểm hoặc cao nhân đắc đạo mới cho phép đi vào, bọn họ sẽ được hướng dẫn tìm được đường tắt an toàn bí mật. Về phần các ngươi, lần tuyết lở này hiển nhiên cũng không phải dấu hiệu tốt, ta khuyên các ngươi không nên tiếp tục hành trình nữa.”

Trần Ngọc nhíu mày, hỏi thêm: “Đường tắt trong truyền thuyết kia có thực hay không?” Chỉ cần nghĩ đến việc Mã Văn Thanh đang gặp phải nguy hiểm không rõ sống chết, lòng cậu liền như lửa đốt.

Cống Bố liếc Trần Ngọc một cái, thật ra thì hắn đại khái có thể đoán được mục đích của những người này, cho dù đã ngụy trang, bọn họ cùng du khách bình thường hoàn toàn bất đồng. Chẳng qua hắn không hề nghĩ tới đám người này lại dám vọng tưởng đến con đường thần thánh trong truyền thuyết kia, trầm mặc một hồi, Cống Bố mới lên tiếng: “Rất may, có lẽ các ngươi đang đứng trong con đường tắt đó.”

Thấy mọi người hiện lên thần sắc vui mừng, Cống Bố thở dài, nói tiếp: “Thế nhưng, các ngươi cũng thấy, cho dù đây rất có thể là con đường trong truyền thuyết nọ, không ai chỉ điểm cho chúng ta, chúng ta căn bản không tìm được nó.”

Kim lão đại suy tính một lúc, bắt đầu an bài người đào lớp tuyết phủ trên khe băng, bởi vì khe băng khá hẹp, mỗi lần chỉ có thể để hai người đào bới, những người còn lại ở bên cạnh chờ thay ca.

Trần Ngọc trong tâm vừa động, nói: “Chi bằng lưu lại vài người ở chỗ này đào đường ra ngoài, chúng ta qua bên kia xem thử, vạn nhất có thể tìm được lối ra khác, vậy thì không còn gì tốt hơn.”

Kim lão đại cùng mập mạp liếc mắt nhìn nhau, lập tức đồng ý với giả thiết của Trần Ngọc, bởi vì cả hai người đều không muốn trở về thôn trang kia một lần nữa.

Cống Bố bất đắc dĩ, chỉ có thể cùng mọi người chuẩn bị tốt dây thừng và dụng cụ đục băng, cẩn thận dè dặt tiến vào trong. Kim lão đại để lại bốn người ở đây tiếp tục đào bới, cũng đem ngựa và một số vật dụng giao cho bọn họ, dặn bọn họ cho dù đã đào thông, cũng cứ đợi ở chỗ này. Nếu như mọi người tìm được đường ra, trước sẽ vào mộ. Lúc trở lại sẽ tới nơi này hội hợp với bọn họ, sau đó cưỡi ngựa quay về.

Báo con đi một bước trượt một bước, nhưng vẫn cố gắng đi theo bên cạnh Trần Ngọc. Cống Bố đối với tiểu tử theo sát chủ nhân lên núi này sủng ái vô cùng.

Khe băng rất dài, thình thoảng còn có ngã rẽ nhỏ, đèn pin cầm tay cũng chỉ có thể miễn cưỡng soi sáng trong phạm vi ba mươi thước. Trần Ngọc một tay cầm cái đục băng một tay vịn vào Phong Hàn, không mất lớn thời gian đã phải thở hồng hộc.

Báo con không ngừng trượt ngã đã được Trần Ngọc ném tới trên vai Phong Hàn, nếu cứ như vậy, báo con sẽ tụt lại phía sau. Báo con thật sự không hiểu tại sao không được ở trên vai Trần Ngọc, rất ủy khuất mà nhìn cậu.

Đúng lúc ấy, Cống Bố chợt lên tiếng: “Đến rồi.”

Mọi người ngẩng đầu lên nhìn, quả nhiên, cửa động đằng xa có ánh mặt trời chiếu vào, khiến cửa động dẫn đến sông băng gần như trong suốt.

Đợi mọi người tiến đến cửa động, mới hiểu được tuyệt lộ theo như lời Cống Bố nói có nghĩa là gì. Bên ngoài, là một sơn cốc cực đại bao quanh bởi vài tòa tuyết sơn. Mặt trời đang lên đến đỉnh đầu, chiếu rọi sơn cốc nơi nơi là băng này khiến nó dị thường mĩ lệ. Vẻ đẹp mang theo lạnh lẽo và trong suốt lấp lánh đó, khiến cho người ta hô hấp cũng phải dè dặt.

Phía dưới thẳng đứng ngàn thước, tất cả đều là sông băng, băng nhũ, thác băng,.v.v.. cửa động này cũng nằm trên vách băng, căn bản không có khả năng đi xuống. Đáng sợ hơn chính là, trong cốc sâu không lường được, là vô vàn băng nhũ dựng thẳng nhọn hoắt nghiêng về phía trước, nếu ngã xuống tuyệt đối không có đường sống.

“Bây giờ các người đã hết hy vọng rồi chứ?” Cống Bố bất đắc dĩ nói, đồng thời hắn chỉ về phía đối diện, “Các ngươi xem, đối diện cũng có sơn động, nếu như đến được sơn động kia, chúng ta có thể dễ dàng tìm thấy niết bàn. Nhưng đường đã bị chặn đứmg, chúng ta nhất định phải vòng qua một ngọn núi khác mới có thể đến được nơi đó.”

Phong Hàn chợt nói: “Không đúng, đường tắt thật ra chính là ở đây.”

Cống Bố sửng sốt, “Không thể nào, ta khuyên ngươi không nên đánh chủ ý nên những khe nhỏ đó. Khe băng trong sông băng cổ rất rắc rối phức tạp, dây dưa rối rắm, đi vào thì có thể không quay ra được nữa.”

Trần Ngọc lập tức mừng rỡ, cậu biết Phong Hàn nhất định không nói nhảm, hỏi: “Ở chỗ nào?”

“Ngay tại phía trước.”

Thấy ánh mắt khó hiểu của mọi người, Phong Hàn đảo mắt nhìn về phía Trần Ngọc, hỏi: “Ngươi tin ta không?”

Trần Ngọc không chút do dự gật đầu.

“Vậy đi cùng ta ra ngoài.” Phong Hàn chỉ ra bên ngoài cửa động.

Trần Ngọc nhìn vách đá bên ngoài cùng băng nhũ hình thù kỳ quái bên dưới ngẩn người, cậu dám khẳng định, cho dù có người định nhảy núi tự sát, cũng tuyệt đối sẽ không chọn một sơn cốc như vậy.

Nhưng Phong Hàn đã bước ra ngoài, tay phải của hắn mạnh mẽ kéo Trần Ngọc. Trần Ngọc nội tâm hoảng hốt, sau đó phát hiện báo con trên vai Phong Hàn toàn thân phát run, nó còn thảm hơn so với Trần Ngọc, báo con sợ độ cao...

Trời ạ, Phong Hàn chẳng lẽ bị cái gì đó kích thích? Trần Ngọc liều mạng kéo Phong Hàn, muốn đem Phong Hàn cùng báo con lôi lại, thế nhưng tương quan lực lượng quá lớn, đảo mắt liền bị Phong Hàn kéo bước một bước ra khỏi vách đá. Trong tiếng gió lạnh lẫm liệt của sơn cốc, Trần Ngọc đột nhiên rùng mình, sau đó nhắm mắt lại, đợi chờ cảm giác mất trọng lượng.

Đằng sau vang lên những tiếng kêu sợ hãi, ngay sau đó lại là một mảnh tĩnh lặng.

Qua một hồi lâu, đầu óc trống rỗng của Trần Ngọc mới lấy lại tinh thần, cậu tựa hồ đã xuống đến mặt đất rồi? Trần Ngọc từ từ mở mắt ra, Phong Hàn vẫn như cũ đứng ở trước mặt cậu, tay phải nắm lấy cổ tay của cậu, giọng nói ôn hòa: “Đi theo cước bộ của ta, ngươi chắc đã cảm nhận được, thực sự tồn tại một cây cầu.”

Có như vậy vài giây, Trần Ngọc dưới sự ân cần khó gặp của Phong Hàn bước vài bước, sau đó Trần Ngọc chợt rùng mình một cái, đột nhiên đứng lại.

Nhìn ra xung quanh, hận không thể lập tức ngất đi. Ai... ai tới giải thích cho cậu, tại sao cậu đang đứng giữa không trung?

“Phong, Phong Hàn, đợi đến khi ta ngã xuống, ngươi có thể mang theo ta tránh thoát mấy cây băng nhũ ở đối diện hay không, bị giắt ở trên đó hóng gió hình như không được dễ nhìn cho lắm.” Trần Ngọc run rấy nhỏ giọng nói.

Sau đó Trần Ngọc nghe thấy tiếng cười khe khẽ của Phong Hàn, Trần Ngọc cảm thấy choáng váng. Mỹ nhân kế, nhất định là mỹ nhân kế!

Lúc này tất cả mọi người ở cửa động đều trợn mắt há hốc mồm mà nhìn hai người đứng giữa không trung, nhất là Phong Hàn giống như tản bộ ở phía trước, tại đây, trong thế giới trong suốt lạnh lẽo không tiếng động này, thoạt tựa trích tiên.

Cống Bố chợt lớn tiếng hô lên một câu tiếng Tạng, sau đó quỳ xuống.

Kim lão đại cư nhiên cũng có ý niệm muốn quỳ xuống, rốt cuộc vẫn nhịn được, nhưng một thuộc hạ ở đằng sau hắn, phịch một tiếng quỳ ở nơi đó.

“Đây là có chuyện gì?” Mập mạp miễn cưỡng trấn định tâm thần, chợt nhớ lại lời nói của Phong Hàn, đường tắt vẫn luôn ở đây. Hắn đi về vài bước về phía cửa động, một tay kéo Tào Đông, mũi chân hướng ra bên ngoài.

Nhấc lên rồi hạ xuống, mập mạp bất khả tư nghị kêu to: “Kháo, lão Kim, nơi này quả thực có gì đó!”

“Sao lại như vậy?” Trần Ngọc cố gắng ổn định thân thể, sau đó nhìn về phía Phong Hàn.

“Cầu, ở giữa hai cửa động, có một cây cầu. Đây đại khái chính là đường tắt trong truyền thuyết, nhưng do cấu tạo của băng cốc, dưới khúc xạ hoặc phản xạ ánh sáng của các khối băng, khiến cho cây cầu trở thành điểm mù trong mắt mọi người.”

Phong Hàn vừa quan sát vừa giải thích, hắn thậm chí còn ngồi xuống thử đo chiều rộng của cây cầu, sau đó lại nói: “Đương nhiên, cầu này làm từ băng, hoàn toàn trong suốt.”

Trần Ngọc trừng mắt nhìn, mới có thể miễn cưỡng trông thấy một cây cầu rộng chừng một thước rưỡi gác ở giữa hai cửa động, nhưng chỉ cần cậu không nhập tâm, cầu kia đã biến mất. Đây đến tột cùng là do tạo hóa hay có bàn tay của con người tác động, chẳng lẽ những băng nhũ kia cũng do cổ nhân sắp đặt?

“Đã có đường, chúng ta mau đi qua thôi.” Trần Ngọc cảm thấy có chút kinh hãi đảm chiến.

Phong Hàn đứng dậy, quay đầu lại nói một tiếng với đám người Kim lão đại, dìu Trần Ngọc đi về phía đối diện.

-END84


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.