Không người nào là không thấy thi thể kia đã mất tích, trên mặt đất không có xíu dấu vết nào, chỉ có nơi từng đặt thi thể vẫn còn sót lại vài vệt chất lỏng màu đen.
Tất cả mọi người bắt đầu cảm thấy toàn thân lạnh toát, thi thể của Đại Khuê ai cũng nhìn thấy rõ ràng, hắn không chỉ ngừng thở, ngay cả tứ chi cũng đã cứng ngắc.
Dương lão lục vừa sợ vừa giận, mắng đám tay chân: “Các ngươi từng người một ở trong lều để làm cái mẹ gì không biết? Nhiều người như thế, ngay cả người chết cũng không trông nổi!”
Không có ai dám lên tiếng, sự sợ hãi đã bao phủ lên cả căn lều.
“Được rồi, lão lục, mọi người đều không muốn xảy ra chuyện như vậy. Ta thấy nơi này cũng không phải là nơi có âm khí quá nặng, việc thi biến khả năng không lớn, chỉ có điều nếu như nói có người trước bao nhiêu cặp mắt lộ liễu trắng trợn mang thi thể đi, thì lại càng không dễ dàng.” Khương gia lão gia tử trầm ngâm một lát, mở miệng nói, “Ý của ta là chuyện này không thể suy đoán theo lẽ thường được, có thể bản thân căn lều này đã là giả, vậy những gì chúng ta vừa trải qua hết thảy đều không phải sự thật.”
Những lời này của Khương lão gia tử vừa nói ra, trong lòng mọi người đều ngầm đồng ý, nhưng sau đó lại càng thêm bất an. Hết thảy đều không phải là thật, như vậy bọn họ gặp phải cái gì? Sự hiện hữu của bọn họ có phải là thật hay không?
Trần Sâm sắc mặt âm trầm, trầm mặc nửa ngày, quay đầu nhìn về phía Thẩm Tuyên, phân phó: “Đem bản đồ tới đây, chúng ta bây giờ đi kiếm quỷ thành.”
Lão hán dẫn đường nhiều lần khuyên bọn họ trở về, càm ràm nói rằng bây giờ đã đến địa giới của ma quỷ, nếu tiến sâu hơn nữa chắc chắn sẽ tới địa ngục. Song đám người kia mắt thấy sắp đạt được mục đích, còn vì thế mà mất đi không ít tay chân, như thế nào chịu bỏ cuộc giữa chừng. Nghĩ đến bảo tàng thần bí khó lường liền đem đủ loại sự kiện quỷ dị vứt sang một bên. Kiên quyết nói với người dẫn đường không thể trở về, hứa hẹn sẽ trả cho hắn thù lao gấp đôi.
Lão hán dẫn đường không còn cách nào khác, đi cùng Thẩm Tuyên, theo phương hướng trên GPS và bản đồ, mang theo lạc đà tiếp tục hành trình tìm kiếm quỷ thành.
Lúc rời khỏi căn lều, A Cát mới vừa nhìn A Vũ bị chôn sống trong cát vẫn đang xuất thần. Trần Ngọc quay đầu lại vỗ vỗ bờ vai hắn, nói: “Đừng khổ sở quá, là do chính bản thân hắn không chịu chờ người khác tới cứu, đây là chuyện không còn cách nào khác.”
“Không đúng.” A Cát chợt cắt ngang lời nói của Trần Ngọc, con người màu đen nhìn về phía cặp mắt của Trần Ngọc, cường điệu lên tiếng: “Không phải không chịu chờ người khác cứu hắn, mà là cố ý chạy trốn.”
Trần Ngọc sửng sốt, A Vũ đang cố ý chạy trốn? Trốn trong cát lún? Lúc quay lại nhìn về phía chỗ cát lún, tim Trần Ngọc lại nhói lên, Phong Hàn vẫn một mực đi sau cậu đang đi về phía cát lún.
Sau đó, càng ngày càng có nhiều người chú ý tới, có người rời khỏi đội ngũ, bước lên mặt trên cát lún. Không ít người giật mình sợ hãi, cát lún không phải là chuyện đùa, nếu như lỡ sa một chân vào, muốn lôi ra ngoài cũng cần dùng tới sức mạnh đủ để kéo một chiếc xe. Thế nhưng bóng lưng cao gầy kia từ đầu đến cuối vẫn ưu nhã đứng trên mặt cát, không hề có dấu hiệu bị lún xuống.
Trong mắt Triệu Ly lóe lên tia sáng kỳ dị, nhìn chằm chằm vào Phong Hàn, bên khóe miệng mang theo nụ cười, cả tay cũng lặng lẽ run run.
Trần Ngọc sắc mặt phức tạp, cậu và Mã Văn Thanh liếc nhau một cái, hai người cũng biết Phong Hàn có rất nhiều chỗ kỳ quái, tỷ như sức quan sát cùng phản xạ thần kinh hơn hẳn người thường, sức mạnh đặc thù đến đáng sợ. Hai người bọn họ biết cũng không sao cả, ít nhất cũng sẽ không có tâm tư nào khác; nhưng nếu để những người khác biết được liệu có ổn không? Dưới con mắt của mọi người, nhiều người như thế thấy được chỗ kỳ dị của Phong Hàn, có thể hay chăng sẽ có tâm tư lợi dụng?
Khương gia lão gia tử ở đằng trước được cháu trai hắn Khương Lễ nhắc nhở cũng quay đầu lại xem, Phong Hàn đang đứng ở nơi A Vũ vừa mới bị vùi lấp xuống, ngẩng đầu nhìn mọi người bình tĩnh nói: “Nơi này không phải cát lún, khi nãy người kia là tiến vào trong động.”
Một câu nói khiến cho tất cả mọi người câm lặng 囧, Phong Hàn vừa được mọi người thần thánh hóa nháy mắt lại trở về cậu thanh niên bĩnh tính lạnh lùng. Nói đến nói đi, thấy người ta rơi vào trong ai mà chẳng nghĩ ngay đến cát lún, đoàn người bọn họ đều là những người có lối tư duy suy nghĩ bình thường cả.
Một nhóm người xuống khỏi lạc đà, đi về phía Phong Hàn, quả nhiên ở đây đều là thực địa. Chỉ có điều dưới chân Phong hàn có một cửa động không lớn, cát mịn vẫn đang rơi vào bên trong, tối như bưng không rõ nông sâu.
“Ta kháo, cái chỗ khỉ gió này hắn cũng dám tùy tiện đi xuống, chẳng may nó sụp hắn không phải sẽ bị chôn sống ở bên trong sao...” Mã Văn Thanh sách sách nói.
Sau đó, như là để nghiệm chứng cho câu nói của Mã Văn Thanh, gò cát xung quanh bỗng nhiên sụp xuống. Mà có không ít người đang chen lấn ở đây quan sát cửa động, cứ thế rơi xuống theo. Bởi vì quá mức đột ngột, trong lúc bối rối hoảng loạn mọi người căn bản còn chưa kịp phản ứng đã tiến vào trong động.
Thật ra Mã Văn Thanh đứng ở ngay sát mép sụp, nếu như hắn chạy về phía sau hai bước, có lẽ sẽ không ngã xuống. Song, hắn phản xạ có điều kiện, lại chọn một phương cách khác. Nắm thật chặt lấy những người bên cạnh, vì vậy mà Trần Ngọc cùng tiểu báo tử và A Cát cũng bị hắn lôi vào trong động.
Qua mấy giây sau, Trần Ngọc nặng nề đáp xuống đất, không biết tên nào xui xẻo làm bệ đỡ cho mình, cậu không cảm thấy đau nhiều lắm, chẳng qua vẫn cắn răng nghiến lợi nói: “Ta nói, Mã Văn Thanh, ngươi có thể nói ít đi hai câu được không. Ngươi cái tên mỏ quạ đen, bảo sụp liền sụp, nhưng người bị chôn sống bên trong là chúng ta chứ không phải hắn!”
Trần Ngọc chỉ cảm thấy trước mặt sau lưng lùng nhùng một đống người, ai đó đứng dậy không để ý còn giẫm lên người cậu. Ngay cả tiểu báo tử lao lực từ trong ngực cậu nhảy ra cũng lấy đầu Trần Ngọc làm bàn đạp.
Trần Ngọc thấp giọng mắng xui xẻo, một thanh âm mang theo sự đè nén từ dưới thân cậu cất lên: “Tiểu Trần Ngọc, nếu ngươi đã mắng đủ, có thể đứng lên trước được không? Ai yêu, Mã gia ta tàn tật đến nơi rồi.”
Trần Ngọc rốt cuộc đứng lên, tiện tay kéo cái tên quỷ xui xẻo Mã Văn Thanh kia dậy.
Sau đó tất cả mọi người đều sợ hãi nói không ra lời, bọn họ rơi xuống từ một vết nứt hơn ba thước phía trên nóc đại động, phía dưới cách mặt đất không xa, chừng ba bốn thước, ánh sáng trong động hiện tại hết sức đầy đủ, có thể nhìn rõ ràng xung quanh.
Nơi này hình như là một đại điện, chỗ bọn họ rơi xuống chính là trong đại điện, dưới chân được lát đá xanh vuông vức, trên án thạch phía trước đại điện bày năm vị La Hán bằng vàng giống y hệt nhau, cao chừng hai thước. Trên người cùng cánh tay tượng Phật quấn đầy kim ngọc phỉ thúy, được ánh mặt trời chiếu vào, trong đại điện nhất thời sáng chói rực rỡ.
Bốn phía đều là thạch bích màu trắng, không phải đá cũng không phải là ngọc, trắng mịn trong suốt, bên trong lộ ra không ít những cái bóng màu đen nhàn nhạt.
Nơi đây hẳn là một ngôi thần miếu bị chôn vùi dưới lòng sa mạc, khi nãy có quá nhiều người đứng trên nóc bảo điện thần miếu này, nóc điện chống đỡ không xuể sức nặng như vậy, thế nên mới sụp đổ.
Mã Văn Thanh chợt cười thật to, vỗ vỗ bả vai Trần Ngọc, nói: “Ngươi xem, đi theo gia vận khí lúc nào cũng tốt, vật trong này tuyệt đối đều mấy ngàn năm tuổi, mang ra ngoài chắc chắn sẽ là bảo vật vô giá.”
Trần Ngọc mắt trợn trắng, thứ mà Mã Văn Thanh theo đuổi luôn chỉ giản đơn như vậy. Lúc này người trong đại sảnh đã từ kinh hoảng biến thành khiếp sợ, ở dưới lòng sa mạc, lại có thần miếu nguy nga tráng lệ đến vậy.
Trần Ngọc giương mắt thấy người trẻ tuổi thân phận cực cao nọ được tiểu tử bên cạnh hắn đỡ dậy, đang giống như có điều suy ngĩ mà quan sát thần miếu. Khai thác từ phía Thẩm Tuyên, biết được hắn tên là Hứa Thiếu An, lần tìm kiếm quỷ thành này chính là hắn đứng ra tổ chức, những chiếc xe quân dụng việt dã kia cũng là nhờ vào quan hệ của hắn mà có.
Trần Sâm cùng Dương lão lục, Hứa Thiếu An bởi vì ngó nhìn huyệt động, hiện tại đều không ngoại lệ đều ở dưới này, Khương gia lão gia tử cũng vì đi chậm nên ở lại bên trên. Hứa Thiếu An cùng Trần Sâm Dương lão lục nói vài câu, hai người lập tức ra lệnh, không cho phép ai cầm lấy bất cứ thứ gì trong này.
Phải nhanh chóng đến được quỷ thành, bọn họ đều không muốn vì nhỏ mà mất lớn. Hơn nữa, nơi này đáng giá nhất có lẽ chính là năm bức tượng Phật La Hán bằng vàng kia, nhưng một pho tượng ít nhất cũng nặng đến ngàn cân, căn bản không thể mang đi được.
Trần Ngọc đột nhiên cảm giác được có người lôi kéo mình, xoay người lại vừa nhìn, là A Cát. Sắc mặt A Cát hết sức khó coi, thấp giọng nói: “Chúng ta nhanh lên một chút... Đi lên, nơi này có gì đó không đúng.”
Trần Ngọc phát hiện thân thể A Cát không ngừng run rẩy, hiển nhiên do sợ hãi quá độ, cậu nhíu nhíu mày, Trần Sâm đã bảo người chuẩn bị dây thừng leo núi, đem mọi người đưa lên trên.
Cậu quay đầu lại an ủi A Cát, “Không cần lo lắng, đợi lát nữa đưa ngươi lên trước.” Đảo mắt nhưng thấy Phong Hàn cũng ở dưới đây, đang nhìn thạch bích phía bên phải đại điện.
Trần Ngọc kéo A Cát nói: “Chúng ta đi xem một chút, nói không chừng nơi này có ghi chép về quỷ thành.”
Hai người tới sau lưng Phong Hàn, hắn đứng đối diện với bức bích họa trên tường, bởi vì được bảo tồn trong môi trường không có không khí, lại ở bên dưới sa mạc hết sức khô ráo, đến bây giờ vẫn còn sắc thái sáng lạn. Hơn nữa, bức bích họa này giống như được in nhuộm vào màu trắng của thạch bích, có cảm giác như hình ảnh ba chiều.
Trần Ngọc đối với các loại tranh vẽ có thể phản ánh một phần sự thật lịch sử này vẫn luôn cảm thấy hứng thú, mà những bức bích hoạ ở đây, đều lấy khổ bằng người thật, ngay cả vẻ mặt cũng được chạm khắc vô cùng tỉ mỉ, Trần Ngọc lập tức bị thu hút nhìn vào bức họa đầu tiên.
Mới đưa mắt nhìn, cậu thiếu chút nữa phì cười ra tiếng, bức tranh thứ nhất này cũng thật quá khoa trương, hệt như là thần thoại Hy Lạp.
Trong bức tranh là một ốc đảo khổng lồ trôi nổi giữa không trung, chen giữa những thân cây cao to rậm rạp là tòa kiến trúc với tường thành cao vút, thác nước bao bọc. Nhìn từ xa, chung quanh ốc đảo mây trắng vấn vít, chim bay thẳng cánh, hoa tươi khắp chốn, cực kỳ giống một tòa thành trên không, khiến người ta vừa trông đã thấy khiếp sợ xen lẫn cảm giác kỳ diệu mộng ảo. Đây có lẽ chính là hậu hoa viên của thần trôi nổi giữa không trung mà nhà thám hiểm người Anh nọ đã miêu tả.
Lòng hiếu kỳ của Trần Ngọc trỗi dậy, quay sang bên phải nhìn bức tranh thứ hai, dưới chân mềm nhũn, chỉ nghe thấy “ngao” một tiếng, tiểu báo tử kéo cái đuôi giống như bay xông lên, cặp mắt ướt át bộ dáng hết sức ủy khuất. Trần Ngọc vẫy vẫy tay, nó lại vui sướng hấp tấp nhảy vào trong ngực của cậu, tìm một chỗ ngồi thật tốt, hồn nhiên không để ý cách đó không xa có người đang dùng ánh mắt lạnh băng bắn tới đây.
Bức họa thứ hai đều là người, phần đông mặc đoản sam, là thần dân vẻ mặt đè nén vây quanh một cô gái đầu đội vương miện, mặc trường bào màu trắng, tất cả đầu trong tư thái quỳ xuống đất vẻ thần phục. Cô gái một tay cầm pháp điển, một tay giơ cao ngân kiếm, ánh mắt nghiêm nghị, môi mỏng khẽ nhếch, toàn thân lỗ ra sự băng hàn cùng cao ngạo. Cách đó không xa là cảnh tượng toán nô lệ giãy dụa bị đám lính mặc thiết giáp chém ngang lưng, huyết dịch bắn tung tóe lên mặt lên thân một đứa trẻ ôm mèo, trong mắt mỗi người đều đan xen sự sợ hãi cùng hoang mang bất lực. Đây là cảnh tượng miêu tả lại sự thống trị của nữ vương lãnh ngạo thiết huyết, là một niên đại tàn khốc đầy mùi máu tanh.
Bức họa thứ ba là hình ảnh xa giá sang trọng mang một vị khách quý từ phương xa đến. Sắc thái từ màu đỏ đơn thuần chuyển thành sắc cầu vồng rực rỡ, đứng chính giữa hồng quang là một nam tử một thân áo đen, cổ áo màu nâu viền hoa tôn lên khuôn mặt với gò má tái nhợt, mi mục tinh sảo vô song, mặc dù mỉm cười nhưng có thể cảm thấy trong nụ cười đó lộ ra vẻ lạnh lùng không dễ phát giác. Nam tử trẻ tuổi này, toàn thân hiển hiện sự cao ngạo khiến người ta không dám nhìn thẳng. Một cánh tay của hắn được bạch y nữ vương nắm thật chặt, bên trong tựa hồ có xen lẫn bảo vật gì đó. Bức bích họa vốn hết sức rõ ràng, nhưng nơi này bởi vì hư hại quá nặng, lại thành ra mơ hồ không rõ, Trần Ngọc ghé mắt vào cố gắng phân biệt một hồi lâu vẫn không nhìn ra trong tay kia rốt cuộc cầm thứ gì, chẳng còn cách nào khác đành phải tiếp tục quan sát.
Mấy bức họa sau đều tương đối tàn nhẫn. Dưới chân nữ vương, nô lệ của nàng ta đều thống khổ giãy dụa trong nghiệp hỏa ở địa ngục, hy vọng được nàng ta khoan thứ, nhưng trong mắt nữ vương chỉ có nam tử dung mạo vô song cùng hình dáng kiêu căng tự mãn, nàng đứng trên mặt đất nhuốm đầy máu, mang theo nụ cười nhìn đám nô lệ dưới đao kiếm hóa thành bạch cốt, những người còn sống đều bị vứt vào một cái đỉnh khổng lồ.
Cốt nhục linh hồn bị phong ấn trong hộp được chôn dưới gốc cây đại thụ, đại thụ dần dần khô héo, mặt đất đầy vệt máu.
Kế tiếp là cảnh tượng sương mù dày đặc lan tràn nuốt trọn cả ốc đảo, thác nước khô cạn, phi điểu tuyệt tích, tòa thành trên không hóa thành một tòa thành chết, giống như là mạt bóng ma tối tăm nhất trong sinh mệnh, khiến người ta trông thấy phải chùn bước, miễn cưỡng khó tuyệt.
Kỳ quái chính là ốc đảo này đã rơi xuống đất, xung quanh còn khắc từng vòng tròn gì đó. Nhìn kỹ thì có thể nhận ra đó là hắc phong bạo, cát lún cùng đại đương mênh mông, ốc đảo thế nhưng lại ở trung tâm. Tựa hồ chỉ trong chớp mắt đã bị tầng tầng lớp lớp cơn ác mộng và tai họa bốn phía nuốt chửng.
Cánh tay ôm tiểu báo tử của Trần Ngọc càng ngày càng chặt, nó giãy dụa mấy lần, muốn thoát ra. Phong Hàn không biết từ khi nào đã đứng bên cạnh cậu, hai người sóng vai cùng nhìn bức họa cuối cùng.
Trong bức họa là bóng tối dày đặc bao phủ, tựa hồ là điểm cuối của địa ngục, không có thống khổ giãy dụa, cũng không có tiếng la hét thất thanh, lại càng không có người theo đuổi đến chết không từ. Nơi đó, chỉ có duy nhất một cô gái mặc áo bào màu trắng. Dung nhan như trước, lãnh ngạo như xưa, nàng lẳng lặng đứng trên bậc thang ở đài cao không còn trọn vẹn, ngày qua ngày nhìn lên phía trước. Giống như chỉ trong nháy mắt, một người dung mạo tuyệt mỹ, nam tử mặc trường bào màu đen lại đột nhiên xuất hhiện trước mặt nàng, chậm rãi, đưa tay ra với nàng.
Nàng, đang mỉm cười, một nụ cười ngọt ngào mà thỏa mãn.
Trần Ngọc chỉ cảm thấy hô hấp thập phần khó khăn, những gì mà bức bích họa bị chôn vùi dưới sa mạc này miêu tả quá mức nặng nề. Cậu thở dài, nhớ đến A Cát nhát gan, Trần Ngọc chuẩn bị mau chóng dẫn hắn lên trước, quay đầu lại mới phát hiện, A Cát cùng Phong Hàn đều đang nhìn chăm chú hắc bào nam tử trẻ tuổi tuấn mỹ thần thái lạnh lùng trong bức họa.
Đôi mắt A Cát phảng phất có thủy quang, trên mặt tựa như khóc tựa như cười, đưa tay muốn sờ rồi lại buông xuống, cuối cùng lui về sau một bước.
Phong Hàn thì hoàn toàn ngược lại, khác hẳn với khuôn mặt không chút thay đổi, trong mắt bùng lên một ngọn lửa mãnh liệt, chỉ là nhìn khách nhân trẻ tuổi kia. Cuối cùng Phong Hàn lấy tay vuốt ve khuôn mặt của nam tử hư ảo, lẩm bẩm: “Cuối cùng cũng gặp được ngươi, quả nhiên đã tới nơi này sao.” Mang theo một loại tình cảm đặc thù nào đó, giống như là đang thầm thì với tình nhân.
Trần Ngọc kinh ngạc nhìn Phong Hàn, mở miệng hỏi: “Đây chính là người ngươi muốn tìm?”
Phong Hàn tựa hồ bất chợt lấy lại tinh thần, nhìn Trần Ngọc, sự kích động trong mắt còn chưa kịp tiêu tán hết, còn chưa hồi phục, ngược sáng, sắc vàng trong đôi mắt đen láy càng tăng lên, giống như dã thú đã tìm được mồi, tỏa ra sắc thái thần bí cùng mĩ lệ.
“Có lẽ là vậy.”
Trần Ngọc nhìn Phong Hàn một lúc lâu, cũng nhe răng ra cười, nhẹ nhàng nói: “Thật tốt, ngươi nói tìm được hắn, lời nguyền có thể giải.” Sau đó ta có thể thoát khỏi cuộc sống thống khổ, cùng với cái tên tính tình ác liệt bá đạo nhà ngươi.
Phong Hàn giống như nhận thấy được Trần Ngọc đang nghĩ đến điều gì, có phần tức giận, bất thình lình nắm chặt cổ áo Trần Ngọc lôi lại gần, Trần Ngọc cổ áo bị xách lên, trợn mắt nhìn thẳng. Phong Hàn tiến tới bên tai Trần Ngọc, lộ ra răng nanh, khí lạnh âm trầm cảnh cáo: “Ta tìm được hắn và ngươi là tế phẩm là hai việc khác nhau, ta chưa từng nghĩ tới sẽ buông tha cho tế phẩm.”
Nhìn Trần Ngọc mắt trợn to, Phong Hàn hài lòng gật đầu một cái, quay đầu quan sát bốn phía thần miếu. Trần Sâm cùng Dương lão lục đã sai người lục soát toàn bộ thần miếu, hoàn toàn không hề tìm thấy thân ảnh của A Vũ. Về phần những tin tức khác, có dính dáng đến quỷ thành cũng chỉ có nhưng bức bích họa kia, lúc này hầu như ai cũng xem qua cả rồi. Đang an bài người trèo lên dây thừng bên trên ném xuống.
“Sư phó, bên trong tường hình như đều là thi thể!” Triệu Ly chợt hô.
Đúng vậy, không biết do ánh nắng chếch đi hay vì nguyên nhân nào khác, bóng đen trong bức tường bạch ngọc càng lúc càng rõ ràng, thật đúng là bóng người, tay chân cũng có thể nhận ra rõ ràng, với địa thế kỳ quái, tựa hồ muốn từ trên vách tường bạch ngọc thoát ra ngoài. Hơn nữa nếu nhìn kỹ, sẽ thấy bốn phía trên tường cơ hồ tất cả đều là bóng người rậm rạp chằng chịt.
“Nơi này có thể là nơi chôn cất các tăng nhân.”Trần Sâm đánh giá, quay đầu tiếp tục an bài người ra ngoài.
Những người bên dưới da đầu nhất thời có chút tê dại, giống như bị rất nhiều người giám thị cùng lúc. Ai đang leo lên tốc độ cũng tăng nhanh không ít, cuối cùng có vài người còn chưa đợi người khác hoàn toàn lên được phía trên đã vội treo mình lên dây thừng.
“Ầm” một tiếng, nơi dây thừng rủ xuống sụp đổ, lượng lớn đất cát rơi vào bên trong, cung điện này không thể nán lại lâu thêm được nữa. Trần Ngọc Phong Hàn Mã Văn Thanh ở lại sau cùng, Trần Ngọc liếc nhìn nam nhân trẻ tuổi mặc hắc bào trong bức bích họa, lại chuyển mắt nhìn Phong Hàn không ngừng quay đầu lại.
Đúng lúc này, Trần Ngọc đột nhiên cảm giác được bóng người màu đen trong tường tựa hồ cựa quậy, khi cậu vội vàng quay đầu lại nhìn thì phát hiện có lẽ chẳng qua chỉ là ảo giác, bóng người chi chít đan xen, bị phong ấn trên vách tường, nới đó chẳng mảy may có động tĩnh gì.
Trần Ngọc trước để cho Mã Văn Thanh đi lên, khi bản thân cậu trèo lên trên mặt đất cơ hồ đều là cát, đứng cũng không vững, sau đó Phong Hàn có phần mất kiên nhẫn, trực tiếp ôm lấy eo Trần Ngọc, đưa đến giữa không trung.
Trần Ngọc chảy mồ hồ hột, vội vàng túm chặt sợi dây trèo lên. Khi tất cả mọi người đều đã đặt chân lên phía trên, tòa thần miếu bên dưới cũng nhanh chóng bị đất cát hoàn toàn vùi lấp.
Khương lão gia tử vội hỏi tình hình ở dưới đó, Trần Sâm đại khái nói sơ qua, A Vũ vẫn không thấy bóng dáng, nhưng ngoài ý muốn thấy được bích họa về quỷ thành.
“Lên đường thôi, nếu theo chỉ thị trong bích họa ở thần miếu, thứ được bao bọc bởi cát lúc, hắc phong bạo, thành ma, hồ nước, ở giữa chính là quỷ thành. Chúng ta bây giờ lên đường, đi tìm hồ nước cùng quỷ thành.” Trần Sâm nói, đại đương mênh mông trong bức họa thứ hai đếm ngược từ dưới lên khiến người ta khó mà hình dung nổi, Trần Sâm bèn nói luôn thành hồ nước.
Hiện tại đã là buổi trưa nóng bức, nhưng căn lều quái dị kia cách đó không xa, không qi hy vọng lưu lại cái nơi quỷ quái này để nghỉ ngơi.
Mặt trời phát nhiệt quá mức, mỗi người đều nóng không buồn nói chuyện. Trần Ngọc tựa vào bên cạnh Phong Hàn lim dim buồn ngủ, không ngừng dốc nước vào cái miệng nhỏ.
Lại đi thêm một canh giờ nữa, chợt có người kinh hô thành tiếng, tất cả mọi người đều từ trạng thái phờ phạc mà chấn chỉnh tinh thần, đến khi thấy rõ cảnh tượng trước mắt, ai nấy đều cất tiếng kêu sợ hãi.
Cách đó không xa, nước biển xanh biếc giống như phô thiên cái địa, mãnh liệt đập vào thị giác, nháy mắt đã gần trong gang tấc.
“Đây, đây là biển, ở đây thật sự có biển?!”
Biển trong sa mạc, không thể tưởng tượng được lại có biển xuất hiện, chớp mắt đã vây quanh đội ngũ lạc đà. Lão nhân dẫn đường đáng thương trực tiếp hôn mê bất tỉnh, Trần Ngọc quay đầu lại túm lấy balô của mình, chuẩn bị nhảy xuống lạc đà mà bơi.
Phong Hàn kéo cậu lại, lắc đầu với cậu, thấy Trần Ngọc vẫn liều mạng giãy dụa, dứt khoát dùng tay che kín mắt của Trần Ngọc.
Mấy phút sau, những người quá hoảng loạn mà nhảy xuống biển mới phát hiện ra cái gì cũng không có, biển này dường như chỉ là ảo ảnh. Nhìn đội lạc đà bị biển nhấn chìm, nhưng người vẫn đang vững vàng đứng trên mặt cát.
Cảm giác thế này rất kỳ dị, không ít người dần bình tĩnh lại, nhìn ra xung quanh, tựa hồ cũng thấy mát mẻ hơn một chút, thậm chí có thể thấy cả đàn cá thỉnh thoảng bơi ngang quan.
Đi được một lúc, từ giữa mặt biển xanh thật sự trông thấy một tòa thành. Cây xanh rập rạp, trong màu xanh bát ngát ấy mơ hồ vươn lên những bức tường cao chót vót.
“Quỷ thành!”
“Chúng ta thật sự đã tìm thấy quỷ thành trong truyền thuyết rồi!”
Chờ sau khi mọi người kích động mau chóng lao tới gần quỷ thành, Phong Hàn mới chợt lên tiếng: “Mau dừng lại, nơi này thật sự có sông đào bảo vệ thành, nước ở phía trước, là thật.”
Ngay sau đó phốc một tiếng, một con lạc đà đi tuốt ở đằng trước đã tiến vào trong nước.
-END 31-