Truyện Đam Mỹ Hay

Đạo Mộ Chi Tế Phẩm - Chương 17




Bởi vì xà mỹ nữ kia trước khi đi đã kêu lên mấy tiếng quái dị, bầy rắn cũng khác với lúc nãy coi như không thấy bọn họ, đều bắt đầu tranh nhau hăng hái trườn tới đây. Mặc dù có y phục của con rắn kia bảo hộ không sợ chúng công kích, nhưng cả một tập đoàn rắn đổ xô đến cũng đủ khiến người ta phải hoảng hồn.

“Mau! Chạy nhanh lên phía trên!”. Kiều Dật cùng Phương Kim vội vàng đỡ lấy Giáo sư Vương, dẫn đầu bò lên. Phía trên có thứ gì hiện tại còn chưa biết, nhưng chỉ có trên này là không có rắn.

Có thể do nguy hiểm từ đằng sau quá mức kinh khủng, Trần Ngọc nhận ra tất cả mọi người đều phát huy hết mực thể lực cùng tốc độ, ngay cả nữ sinh cũng không ai rơi rớt ở phía sau. Song trong lúc cậu vô tình quay đầu lại, phát hiện Mã Văn Thanh thế nhưng tụt lại đằng sau, còn có một nam sinh khác, so với Mã Văn Thanh còn chậm hơn.

Ngẩng đầu lên Trần Ngọc thấy được từ cửa động bên kia đã tuôn ra hàng đàn rắn hắc hoàng hoa văn có chân, những con rắn mang theo kịch độc này có e ngại lớp y phục ngân bạch hay không còn chưa rõ.

“Mau, hai người các ngươi, nếu không sẽ không kịp mất!” Trần Ngọc hướng Mã Văn Thanh cùng nam sinh kia hét lớn.

Mà gay go hơn nữa chính là, cậu phát hiện bầy rắn đã vọt tới nam sinh bên cạnh Mã Văn Thanh, nửa người hắn bị xà quấn đầy. Cuối cùng nam sinh kia toàn thân cơ hồ đều bị bao trùm bởi rắn, sau khi thét lên một tiếng thảm thiết, chỉ có thể trông thấy một hình người được bao bọc bởi đoàn rắn khổng lồ.

Trần Ngọc cắn răng, giật khỏi Phong Hàn vẫn luôn kéo tay của cậu, quay lại chuẩn bị đi xuống cứu người.

Phong Hàn cau mày nhìn về phía Trần Ngọc, đảo mắt đã gắt gao túm được cậu, hỏi: “Sao vậy?”

Trần Ngọc nhìn thẳng vào cặp mắt đen nhánh kia, không hề nghĩ ngợi đã tự giác mở miệng giải thích: “Ta đi giúp Mã Văn Thanh.”

Phong Hàn khẽ liếc phía dưới, sau đó khiêu mi nhìn Trần Ngọc, vẫn không buông ra. Tiện tay lục lọi trong túi xách của Trần Ngọc, tự động lấy chủy thủ làm của riêng, mang theo Trần Ngọc đi xuống.

Đến gần Mã Văn Thanh, bên cạnh hắn đã có không ít lũ rắn bị cắt thành hai khúc, trên thanh đao vừa dài vừa mảnh dính đầy máu rắn nhớp nhúa.

Đem y phục bọc quanh người Trần Ngọc, Phong Hàn chỉ vào tập đoàn xà khổng lồ phía dưới nói: “Hai người các ngươi lên trước đi, ta đi xem thử người kia có còn cứu được nữa hay không.” Thấy ánh mắt Trần Ngọc kinh hoảng hòa lẫn lo lắng, Phong Hàn nói: “Mình ta đi xuống là đủ rồi, lát nữa ta quay lại tìm ngươi, đi mau.”

Mã Văn Thanh huơ đao, súng của Trần Ngọc đối với những con rắn nhỏ này mà nói có cũng như không, cậu cũng chẳng muốn lãng phí đạn, từ trong balo lôi rmột thanh đao ra ngoài.

Hai người vừa đối phó với lũ xà vừa liều mạng bò lên trên, đỉnh bảo tàng càng ngày càng gần, cuối cùng hai người đến được trên nóc thở hổn hển. Phát hiện đa số những người ở đây đều đang ngửa đầu nhìn nóc đại sảnh.

Mã Văn Thanh ngẩng đầu lên nhìn, vòm đại sảnh khảm đầy những viên dạ minh châu phát sáng như đèn, hơn nữa đối diện phía trên bảo tàng, rõ ràng có một trộm động. Có điều đỉnh bảo tàng còn cách vòm đại sảnh ít nhất phải hơn 3m, làm sao mới lên được đó đây?

Trần Ngọc lên đến trên cùng liền vội vàng quay đầu nhìn xuống, bảo tàng lấp lánh ánh vàng hơn phân nửa đã bị đám xà che lấp. Mà Phong Hàn đang dùng tay ôm người đi lên, đến gần trước mặt, Trần Ngọc mới phát hiện trên người Phong Hàn có không ít vết máu.

“Ngươi bị thương?!” Trần Ngọc cả kinh hỏi, bánh tông một khi chảy máu có nghĩa đã chịu thương tổn...

Phong Hàn lắc đầu, “Chỉ bị thương nhẹ, đa phần đều không phải là máu của ta.” Nói xong đem nam sinh đang hôn mê kia ném trên mặt đất, nói: “Có xà chui vào trong miệng hắn, cho dù cứu được, đoán chừng sau này người cũng trở nên trì độn.”

Trần Ngọc nhận ra sinh viên nọ toàn thân đều là vết tím bầm, miệng há to, ánh mắt trợn trắng.

Người này cơ thể không đến nỗi nào, thành tích thể dục hình như so với mình còn tốt hơn rất nhiều, Trần Ngọc không hiểu, khi trốn chạy để khỏi chết tại sao hắn lại chậm như vậy.

“Kháo a, cháu trai này so với ta còn tham hơn, ta mới vừa trông thấy, nhưng vì cách quá xa, cũng không dám lại gần.” Mã Văn Thanh kéo giật lại bàn tay phải đang gắt gao nắm chặt lại của nam sinh kia, một khối phỉ thúy cực lớn hiện ra trước mắt mọi người, thật giống như một quả dưa hấu phỉ thúy, vỏ bên ngoài màu ngọc bích xanh biếc, bên trong màu đỏ, còn cả mấy cái hạt màu đen.

Vừa nhìn đã biết chính là cực phẩm, rất mê người.

Trần Ngọc thở dài, bỗng nhiên lại cảm thấy có gì đó không ổn, hồ nghi nhìn chằm chằm Mã Văn Thanh: “Tiểu tử ngươi tại sao cũng chậm như vậy...”

Mã Văn Thanh vội vàng dùng tay bịt mồm Trần Ngọc, lớn tiếng nói: “Tiểu Trần Ngọc, tình huống bây giờ rất khẩn cấp, đám gia hoả kia một lát nữa sợ rằng sẽ lên tới đây, hiện tại việc cấp bách nhất là chạy trốn.”

Lúc này đã có sinh viên nghĩ đến biện pháp bắc thang người, cứ hai ba người nâng một người lên cửa động.

Trần Ngọc vô thức tìm kiếm Phong Hàn, người kia cho dù rất bá đạo ngang ngược, nhưng ở bên cạnh hắn vẫn cảm thấy thực an tâm. Mà trong suốt cuộc hành trình, ở thời khắc mấu chốt cơ hồ đều là Phong Hàn ra chủ ý. Phong Hàn cũng không ngẩng đầu nhìn trộm động bên trên mái vòm, mà chỉ chuyên chú nhìn một cái bàn gỗ tinh xảo trong đống kho báu, phía trên để một hộp gấm nho nhỏ. Trong núi bào tàng này quả thực chẳng tính là gì. Thế nhưng, Phong Hàn luôn luôn đối với tài bảo không chút để tâm cư nhiên lại nhanh chóng lấy cái hộp kia đi. Trần Ngọc nghĩ nếu Giáo sư Tiền thấy, nhất định sẽ không còn dùng ánh mắt tán thưởng để nhìn hắn nữa.

Phong Hàn xoay người, trong cặp mắt đen láy luôn lạnh như băng thậm chí còn hiện lên nét cười đắc ý, sau đó, giống như cái gì cùng chưa từng làm, nghiêm giọng nói: “Sinh xà cổ đã đuổi tới đây, chúng ta cũng mau đi thôi.”

Cách bắc thang người này không tồi, không mất nhiều thời gian, đám sinh viên đều thuận lợi tiến vào trộm động, cả hai vị giáo sư cùng nam sinh bị hôn mê kia cũng được Mã Văn Thanh và Trần Ngọc đưa lên trên. Đợi đến khi chỉ còn lại Mã Văn Thanh, Trần Ngọc và Phong Hàn, Phong Hàn nói với Mã Văn Thanh: “Ngươi lên trước đi.”

Mã Văn Thanh đáp: “Ta lên rồi ném xuống sợi dây, kéo các ngươi lên?”

Phong Hàn lắc đầu, “Không cần, chúng ta tự lên được.”

Mã Văn Thanh kinh ngạc nhìn hai người một lúc, sau đó cũng đi lên.

“Còn lại hai người, chúng ta lên đó bằng cách nào?” Trần Ngọc hỏi, dù gì cậu cũng không thể tự mình lên trên kia được.

Phong Hàn nghiêng đầu quan sát Trần Ngọc, giống như là đang nghiêm túc suy xét, rốt cuộc cũng lên tiếng: “Đầu ta đau, không có khí lực.”

Trần Ngọc tức muốn thổ huyết, cậu bối rối thất thố cả kinh kêu lên: “Chẳng lẽ ngươi muốn ta đưa ngươi lên, sau đó tự mình xoay sở?!” Nhìn hình thể của Phong Hàn như vậy, mình sao làm được chứ? A, mặc dù hắn cao thật, nhưng lại rất gầy, dáng người cũng rất tốt — ô, lão thiên gia, tại sao cậu còn tâm tư nghĩ đến những thứ này a!

Phong Hàn lộ ra nụ cười bí hiểm, Trần Ngọc nhìn đến hoa cả mắt, cậu cảm thấy mình mới là ngươi đầu óc choáng váng mất hết khí lực. Phong Hàn đưa tay túm Trần Ngọc tới trước mặt, sau đó giống như không còn sức lực yếu ớt cúi đầu.

Trần Ngọc cả kinh, Phong Hàn chưa bao giờ lộ ra dáng vẻ yếu ớt như hiện tại, cậu nuốt nước bọt, muốn an ủi khích lệ đôi câu, sau đó cảm giác được trên cổ lành lạnh. Vì để che dấu Thanh Long hoàn, cổ áo của Trần Ngọc vẫn dựng thẳng.

Đôi môi lạnh như băng, đầu lưỡi nóng rực, dịu dàng liếm láp, sau đó răng nanh sắc nhọn đâm vào da thịt, cảm giác tê dại truyền từ cột sống lên đến đỉnh đầu, tay chân Trần Ngọc lập tức như nhũn ra đến nỗi sắp không chống đỡ nổi mình nữa.

Lần thứ hai, Phong Hàn lại hút máu! Trần Ngọc mơ hồ ý thức được, nhưng cậu đã không còn khí lực để mà la mắng.

Bầy rắn rất nhanh sẽ xông tới, Phong Hàn cũng không có quá đáng, chỉ qua mấy giây liền rời khỏi cổ Trần Ngọc, lại giúp cậu kéo cao cổ áo, sau đó vỗ vỗ mặt Trần Ngọc, nói: “Ta đưa ngươi lên.” Ôm lấy Trần Ngọc hướng về phía cửa động.

Mất máu không nhiều lắm, Trần Ngọc lấy lại tinh thần, phát hiện bầy rắn đã đến sát bên chân Phong Hàn, lập tức dùng sức bám lấy cửa động, chui vào. Mộ đạo hơi nghiêng về phía trước, mặc dù tối om, thế nhưng không tốn không ít sức lực. Sau khi Trần Ngọc trèo lên, bò về trước hai bước, liền xoay người lại, chuẩn bị lấy sợi dây từ trong balô ném cho Phong Hàn.

Phong Hàn đã đi tới bên dưới trộm động, nhìn Trần Ngọc, sau đó tung người nhảy lên.

Nhìn cái người đột nhiên xuất hiện trước mặt mình này, khóe miệng Trần Ngọc co giật, cú nhảy thần kinh này là sao a! Chẳng lẽ hắn từng luyện qua khinh công? Trần Ngọc trợn mắt há hốc mồm xen lẫn ghen tỵ quan sát Phong Hàn.

Phong Hàn đẩy Trần Ngọc một cái, Trần Ngọc lại đeo đèn mỏ lên, Phong Hàn đến phía trước lôi cậu cùng bò theo.

Bò được một đoạn, Trần Ngọc đột nhiên cảm giác bên cạnh có thứ gì đó, nương theo ánh đèn ảm đạm trên đầu, nghiêng người vừa nhìn, thiếu chút nữa đã té xuống, khuôn mặt trắng bệch của xà nữ đang gắt gao áp chặt vào eo cậu, trên mặt vẫn là một bộ dạng không đổi, cặp mắt màu vàng chăm chăm nhìn thẳng vào Trần Ngọc.

Chân Trần Ngọc khẽ run rẩy, nhấc lên đạp nó, quái vật này sao lại lên đây nhanh vậy!

Xà mỹ nữ tựa hồ do dự trong chốc lát, bò vội sang bên cạnh hai bước, né tránh chân của Trần Ngọc, nhưng rất nhanh lại như hình với bóng đuổi theo, móng vuốt nhanh chóng vươn ra chụp tới —— tiểu đệ đệ của Trần Ngọc.

Trần Ngọc muốn khóc, các vị thần tiên ở trên cao, nhà con chín đời đều là con một a a! Còn chưa kịp chảy nước mắt, sau cổ áo đã bị người túm lấy, xách lên trên. Sau đó trên chân Trần Ngọc chợt lạnh, cậu vội vàng nhìn xuống, phát hiện cái quần của mình tụt đến đầu gối, còn xà mỹ nữ thì không thấy đâu nữa.

Mấu chốt hơn chính là, Phong Hàn sợ Trần Ngọc gặp nguy hiểm, đẩy Trần Ngọc tới phía trên, khuôn mặt Phong Hàn đối diện với vị trí phía dưới thắt lưng Trần Ngọc.

Trần Ngọc run rẩy, dưới vẻ mặt mang theo ý cười kỳ lạ của Phong Hàn, tay chân luống cuống vội kéo quần lên.

Kháo a, rắn này cũng biết quấy rối ***! Trần Ngọc trên mặt bốc lửa, Phong Hàn đột nhiên mở miệng nói: “Khối ngọc ngươi đeo bị lấy đi rồi.”

Trần Ngọc cứng nhắc bò một lúc lâu, xấu hổ và giận dữ cũng tiêu tán phần nào, mới nhớ ra, đeo bên hông chính là quỳ long văn ngọc quyết của Khương gia đưa cho. Hừ một tiếng nói: “Chẳng sao cả, còn hơn bị mất những thứ khác...” Tiểu đệ đệ của mình so với khối ngọc kia trân quý hơn nhiều.

Phong Hàn không nói gì thêm, qua một lúc, rốt cuộc cũng thấy được ánh sáng, bọn họ lần lượt leo ra khỏi trộm động.

Khi những làn gió trên núi thổi lất phất qua gương mặt, Trần Ngọc hít một hơi thật sâu, cảm thấy còn sống thực sự là quá tốt. Mùa hè chói chang, trên núi hoa cỏ rực rỡ, có cả dòng suối chảy róc rách, phong cảnh kỳ lệ giờ phút này càng thêm tươi đẹp.

Thấy hai người ra ngoài, mọi người vội đẩy một tảng đá qua, lấp kín trộm động.

Mã Văn Thanh ha ha cười lớn nói: “Không biết là vị nào có tài như vậy a, từ nơi này đào xuống trộm động, vào đúng tàng bảo khố, cũng may mắn cứu thoát chúng ta.”

Giáo sư Tiền mừng rỡ nói: “Hình như đây là phía sau núi, thật tốt quá, không cần đi qua cái sơn cốc không thể đi về kia, chúng ta vẫn có thể ra ngoài.”

Trần Ngọc dõi mắt vừa nhìn, chợt kinh hãi, từ đỉnh núi trông xuống, mới thấy núi non chập chùng, những ngọn núi chung quanh núi này mơ hồ tạo nên hình thái “triều án”, tựa như quan lại vây quanh quân chủ. Phía trước lại có sông lớn bao quanh, vô phong khả tán, hữu thủy khả giới. Trong phong thủy học, đây chính là huyệt vị tụ khí tàng khí thượng hạng.

Nhưng một nơi bảo địa phong thủy như thế này, tại sao phó tướng lại biến thành bánh tông? Trừ phi có người động tay động chân, cố ý dưỡng thi. Trần Ngọc nhíu chặt lông mày, Phong Hàn vẫn luôn theo sát cạnh Trần Ngọc.

Bới vì có người bị thương hôn mê, mọi người mặc dù mệt mỏi, cũng không dám trì hoãn thêm nữa, Giáo sư Tiền quyết định nhân lúc trời còn sáng xuống núi.

May mắn chính là lúc xuống núi gặp được người địa phương, cư nhiên ở cái nơi kỉ ho cò gáy này qua đêm trở về lại thấy hộ nhà dân, cũng không cách xa cái thôn khi tới là mấy.

Giáo sư Tiền cả đêm nhờ người dẫn đường đi đến cái thôn nọ, nhưng phát hiện một nhà dẫn đường kia đã không thấy đâu. Chẳng những nhà dẫn đường cho họ, ngay cả các ngôi nhà khác trong thôn cũng không có lấy một bóng người.

Trong một đêm, thôn này giống như bị bỏ hoang. Thôn dân mang bọn họ tới đây nói: “Thì ra là các ngươi muốn tìm nơi này, ở đây làm gì có ai sống, đều là các căn nhà đã vài chục năm tuổi, thỉnh thoảng mới có người vào núi nghỉ chân ở chỗ này.”

Tất cả mọi người chết lặng, trước đó vài ngày đèn dầu còn sáng rực, thức ăn nóng hổi, những khuôn mặt lớn nhỏ tựa như đều đã thành ảo giác. Nhưng Vương Miêu – bạn học của bọn hắn đang ở đâu, lật cả thôn này lên, trừ tro bụi cùng phòng ốc cũ nát, cũng không thấy một ai.

Bất đắc dĩ, Giáo sư Tiền không thể làm gì khác hơn là quay về trấn, Giáo sư Vương cùng sinh viên bị thương nhất định phải nhanh chóng đưa vào bệnh viện. Lúc gần đi còn không quên nhờ người trong thôn nếu thấy cô nữ sinh nào thì hãy báo ngay cho giáo sư. Chuyện của Vương Miêu, giáo sư không thể làm gì khác hơn là báo cáo với trường học, sau đó đến trình diện đồn công an, vụ án mất tích ly kỳ này nhất thời không thể giải quyết ngay được.

Trên xe lửa trở về, Trần Ngọc miễn cưỡng nằm ở trên giường ngủ đến thiên hôn địa ám, cho tới tận lúc Phong Hàn đạp cậu đứng dậy đi mua cơm, Trần Ngọc mới giật mình nhận ra, Phong Hàn vẫn còn đi theo cậu.

Nhìn cái người xuất chúng khiến cho nhân viên phục vụ trên tàu không ngừng đưa nước nóng tới, Trần Ngọc lắp bắp khó khăn nói, “A, Phong đại ca, ngài đây là định đi đâu?”

Phong Hàn chọn mi, nói như thật: “Ta đương nhiên là đến chỗ ngươi ở.”

-END 17-

Lời tác giả: a, bạn học Trần Ngọc chưa dự đoán được cuộc sống ở chung bi thảm của mình giờ mới bắt đầu...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.