Trần Ngọc ngơ ngác nhìn sợi dây thừng vốn được cậu quẳng trên nham bích nơi xa, hiện tại đã bị một bóng đen rơi từ phía trên xuống đụng vào làm lệch ra khỏi quỹ đạo, sau đó không quan tâm ý nguyện của chủ nhân rơi xuống còn nhanh hơn so với Trần Ngọc, tuyệt đối mất đi công dụng của nó.
Dưới tình huống nguy cấp như vậy, Trần Ngọc chưa kịp có phản ứng tự cứu mình gì đó. Bởi vì một giây kế tiếp, Trần Ngọc dùng vẻ mặt kinh hãi nghiêm trọng nhìn Phong Hàn nhảy xuống theo cậu, đừng hỏi tại sao cậu có thể thấy rõ ràng đó là Phong Hàn, cậu chỉ là biết mà thôi.
Ai có thể nói cho cậu biết bây giờ là tiết mục gì được không? Cậu không có ý định tự sát, càng không nghĩ tới cùng Phong Hàn đâm đầu chết vì tình. Đây tuyệt đối không lãng mạn, nói chuẩn xác Trần Ngọc cảm thấy tương đối như bị lọt hố.
Chẳng lẽ đây chính là kết cục cẩu huyết sau khi đã phấn đấu lâu như vậy, chết nhiều người như vậy?
Cho dù- cho dù Phong Hàn muốn giết cậu, cậu cũng không hy vọng Phong Hàn chết a...
Không, không đúng, Trần Ngọc rốt cuộc kịp phản ứng, cậu căn bản không thể dưới tốc độ rơi xuống mà thấy rõ ràng khuôn mặt của Phong Hàn được càng không thể giống như hiện tại nhàn nhã phân tinh thần muốn đông muốn tây.
Trần Ngọc phát hiện tốc độ rơi xuống của cậu tương đối chậm chạp, đồng thời sau cổ áo bị siết đến vô cùng khó chịu.
Trần Ngọc nghiêng đầu nhìn về phía Phong Hàn, loại cảm giác này đã từng quen biết, khiến cậu nhớ tới thật lâu trước đây, khi chạy trốn khỏi sa mạc, chính cậu treo ngược bên dưới sợi dây, Phong Hàn ở bên trên kéo theo cậu bò lên vách đá.
Lại nhìn lên trên, Trần Ngọc giật mình há hốc miệng, một lúc lâu không phát ra thanh âm nào. Phong Hàn căn bản không bám vào bất cứ cái gì, cứ như vậy nổi trên không trung, xách cậu trong tay. Hai người tựa như tiên nhân trong thần thoại hay truyền thuyết, lăng ba vi bộ, hư không nhi hạ.
Trần Ngọc chợt nghĩ đến dưới đáy hồ Kính Thủy, bức họa trong mộ Ngư Phù, trong mắt đế vương chỉ có những dải băng trôi lơ lửng giữa không trung, những bức tranh thời kỳ viễn cổ đều mang nặng sắc thái thần thoại, rất nhiều thứ không phải chân thật tồn tại.
Nhưng bây giờ Phong Hàn quả thực bất chấp trọng lực, nhảy xuống huyền nhai gần trăm mét tựa như tản bộ ở hậu viên của mình, Phong Hàn – thật là thần tiên? Lão thiên gia, đây rốt cuộc là muốn náo động đến mức nào a, được rồi, nếu quả thật là như vậy, năm đó cậu đắc tội với thần tiên, cậu rốt cuộc sẽ gặp báo ứng gì?
Ngay sau đó, Trần Ngọc trong đau khổ mà nghĩ đến niềm vui, sa mạc năm ấy, Hàn Hiểu Thần ở trên huyền nhai cắt dây thừng đối với Phong Hàn mà nói không đáng giá nhắc tới...
Lại liếc mắt nhìn xuống, Trần Ngọc khóe miệng co quắp, không chút do dự ôm lấy thắt lung của “dây băng” lớn bên cạnh.
Bốn chân Thanh len lén thò đầu ra khỏi quần áo của Trần Ngọc thăm dò, sau đó cảm động nheo mắt lại, đây nhất định là dấu hiệu hai vị gia trưởng định hòa hảo! bọn họ sớm nên như thế, cứ thế mãi mãi, nó cùng bão con ngu ngốc kia mới có thể khỏe mạnh được!
Khi rơi xuống đất, Trần Ngọc vạn phần không muốn nhưng vội vàng buông tay ra, lui về sau đến một khoảng an toàn.
Đồng thời quét mắt nhìn bốn phía, Trần Ngọc phát hiện bọn họ đang đứng trên bình đài vô cùng lớn, ở giữa có ba tượng người đá lớn, gồ ghề, tương đối xấu xí, rõ ràng đã trải nhiều năm tháng.
Bốn phía bình đài có năm bức tượng thạch thú, tướng mạo cổ phác trang nghiêm, cao chừng mười mét, quay thành một vòng, giống như người khổng lồ một mắt nhìn xuống bọn họ.
Trên mặt đá ở bình đài, có rất nhiều chấm tròn phát sáng được khảm ở đó, mỗi điểm sáng lớn bằng quả trứng vịt, không nhận ra là vật gì.
Sau khi quan sát xong trong lòng Trần Ngọc chấn động, đây chính là nơi trong bức tranh cuối cùng ở phòng ngủ của Ngư Phù dưới hồ Kính Thủy, xem ra bức tranh cuối cùng chính là cảnh tượng bọn họ cử hành nghi thức.
Sau đó Trần Ngọc thu hồi tầm mắt, cẩn thận liếc nhìn Phong Hàn vừa tiếp xúc gần gũi. Dơ dự có nên nói cám ơn ban nãy cứu mạng hay không, đồng thời kinh ngạc phát hiện Phong Hàn cư nhiên cứu kẻ địch là cậu.
Phong Hàn đang lạnh lùng theo dõi cậu, trong ngực thâm chí vẫn ôm theo thi thể của cậu.
Trần Ngọc há miệng, cổ họng khô khốc, nhưng không biết nói gì cho phải, cậu bây giờ không dám chọc giận Phong Hàn, nhất là dưới tình huống thực lực của Phong Hàn so với cậu tưởng tượng còn biến thái hơn.
Đúng lúc ấy thì tảng đá dưới chân Trần Ngọc chợt nhúc nhích, kèm theo đó là tiếng thứ gì đó nứt ra.
“Gì thế?” Quá mức đột nhiên, Trần Ngọc bị dọa nhảy sang một bên, sau đó theo bản năng ngẩng lên nhìn về phía Phong Hàn.
Phong Hàn cũng không trả lời vấn đề của Trần Ngọc, nhưng đột ngột hỏi: “Ngư Phù, cũng là Trần Ngọc?”
“- xem như thế đi.” Trần Ngọc không để lại dấu vết lui một bước, mới trả lời. Thân thể hiện tại của cậu là Ngư Phù, hơn nữa cậu quả thật cũng là Trần Ngọc, căn cứ vào bằng chững đó, Ngư Phù cúng chính là Trần Ngọc. Bất quá cậu chỉ có trí nhớ của Trần Ngọc, không có trí nhớ thuộc về Ngư Phù. Trần Ngọc suy nghĩ nhân lúc Lạc Thanh chưa xuống đây, trước giải thích vài câu, “Thành thật mà nói, ta cũng không rõ, thật ra ta một chút cũng không nhớ chuyện trước kia – ’’
“Ngươi tại sao không sớm nói cho ta biết?!”
Trần Ngọc há mồm cứng lưỡi nhìn Phong Hàn nổi giận đùng đùng chất vấn cậu, khó khăn hồi tưởng, chẳng lẽ Phong Hàn đã từng cho cậu cơ hội giải thích sao? Chẳng lẽ cậu thoạt nhìn rất thích tự ngược?
Đúng lúc ấy, tiếng động xung quanh ngày càng nhiều, Trần Ngọc rốt cuộc phát hiện trên những điểm sáng có vết nứt, “Đây rốt cuộc là cái thứ quái quỷ gì?!” Trần Ngọc đột nhiên cảm giác được cả người rợn tóc gáy, cậu thấy phải nghĩ cách, ngăn cản những thứ này.
“Muốn thoát ra.” Phong Hàn nhìn mặt đất bên dưới, lẩm bẩm nói.
“Cái gì thoát ra, ra ngoài sẽ như thế nào?” Trần Ngọc lo lắng hỏi.
“Người nơi này đều sẽ biến thành bộ dáng đó.” Phong Hàn ngước mắt nhìn mặt dưới bình đài.
Trần Ngọc thăm dò xem xét, cũng hít một hơi lãnh khí, mới nãy không chú ý tới, mặt dưới bình đài, vô số người vây xung quanh, nhưng đều là tượng đá, chỉ bất quá những tượng đá này vẻ mặt dị thường sinh động, hơn nữa đều vô cùng thống khổ, loại đau khổ này giống như được tạc từ trong đá tuôn ra từ đôi mắt.
Biến thành đá? Bất kế thế nào, Trần Ngọc rõ ràng những thứ này ngàn vạn lần không thể thoát ra ngoài, vội hỏi tiếp: “Làm sao ngăn cản?”
Phong Hàn tựa hồ giờ mới ý thức được câu hỏi của Trần Ngọc, sắc mặt nhất thời tối tăm hẳn, hoàn toàn không có ý định trả lời Trần Ngọc.
“Chúng ta đợi lát nữa hãy ôn lại chuyện cũ được không?! Ngươi trước nói cho ta biết làm cách nào ngăn bọn họ- ’’Trần Ngọc nóng nảy.
Phong Hàn chợt dừng bước, đằng đằng sát khí nhìn Trần Ngọc, rốt cuộc nói: “Khởi động nghi thức.” Dứt lời xoay người di về phía điểm sáng nứt ra nghiêm trọng nhất.
Khởi động nghi thức? Trần Ngọc chợt nhớ ra hòn đá trong ngực, vội móc ra ngoài, hòn đá trong tay đã nóng đến lợi hại. Nhưng dùng thứ này như thế nào? Trần Ngọc đang định gọi Phong Hàn, bốn chân Thanh trên bả vai cậu chợt động, nó nhảy lên tay Trần Ngọc ngậm một viên đá bò về phía đỉnh đầu của pho tượng người cao lớn, cuối cùng tựa hồ khảm viên đá vào trán của pho tượng.
Cân nhắc một chút độ cao, Trần Ngọc quyết đoán đem nhiệm vụ này giao cho bốn chân Thanh lo liệu, mặc dù Phong Hàn cũng có thể làm được, nhưng Trần Ngọc quyết không muốn sai sử Phong Hàn đang nhìn cậu không vừa mắt.
Sau khi đảm bảo bốn chân Thanh hoàn thành xong nhiệm vụ sẽ lấy miếng thịt bò cuối cùng trong ba lô làm phần thưởng cho nó, động tác của bốn chân Thanh tựa hồ càng thêm nhanh nhẹn.
Lại một lần nữa bốn cái chân ngắn kia chạy trở về, bốn chân Thanh vịn lấy tay Trần Ngọc, quan sát thấy còn lại hai viên, ngậm vào viên lớn hơn.
Trần Ngọc phát hiện thứ tự sắp đặt viên đá tựa hồ là cố định, nếu quả thật để cậu đi làm, tuyệt đối sẽ xảy ra vấn đề.
Khi bốn chân Thanh đem viên đá cuối cùng đi lên, Trần Ngọc thở phảo nhẹ nhõm, sau đó cùng bốn chân Thanh ngẩng đầu mang theo ánh mắt tranh công nhìn về phía Phong Hàn.
Nhưng rất nhanh, vẻ mặt của Trần Ngọc và bốn chân Thanh liền biến thành khiếp sợ hốt hoảng.
Phong Hàn đang đam hoàng kim chủy thủ vào trong một điểm sáng, tảng đá lần lượt phát ra cường quang, hơn nữa những chum sáng đó đều tập trung trên người Phong Hàn.
Phong Hàn khựng lại, ngay sau đó ngẩng đầu lên nhìn xung quanh, sau khi hiểu chuyện gì xảy ra, hắn nhìn về phía Trần Ngọc, vẻ mặt tức giận tới cực điểm, túm lấy cổ áo Trần Ngọc, lôi qua.
“Ngươi- ngươi làm sao vậy? Làm cái gì vậy?” Trần Ngọc run rẩy giành hỏi trước, mặc dù không biết chuyện gì xảy ra, nhưng nhìn bộ dáng của Phong Hàn, cũng biết đã có việc không thể cứu vãn phát sinh.
“Ngươi rốt cuộc một lần nữa thành công đem ta vây khốn, Ngư Phù.”Phong Hàn cắn răng nghiến lợi nói, đồng thời hoàng kim chủy thủ trong tay xuất hiện bên cạnh cổ Trần Ngọc.
Trần Ngọc ngơ ngác nhìn Phong Hàn, cảm thấy trong lòng đau đến mức không thở nổi. Đây là lần đầu tiên, Phong Hàn trực tiếp gọi cậu là Ngư Phù, giống như Trần Ngọc hòan toàn không tồn tại.
Chủy thủ lạnh như băng dính sát vào cổ của cậu, Trần Ngọc không thể đoán được thanh chủy thủ sắc bén kia có phải đã cắt qua da thịt của mình rồi hay không, cậu chỉ hít sâu một hơi, đợi đến khi mình hoàn toàn tỉnh táo lại, ngẩng đầu lên đối diện với Phong Hàn.
Cậu vẫn không chết, có một số việc chỉ có cậu mới làm được. Lạc Thanh và Trang lão đại đều tìm cậu bảo cậu khởi động nghi thức, mặc dù một người là nghịch chuyển, một người thì tiếp tục nghi thức.
Mặc dù cả hai người đều không nhắc đến, nhưng Trần Ngọc biết, hành động của bọn họ đã đủ để chứng tỏ nghi thức kia chỉ có cậu mới có thể khởi động.
Đôi mắt của Phong Hàn vẫn đen láy, mơ hồ lộ ra màu vàng kim, mang theo cao ngạo thuần túy, thỉnh thoảng còn có thể thấy ôn tình ẩn sâu trong đó. Nhưng hiện tại, cặp mắt kia chỉ có lạnh lẽo khắc cốt ghi tâm.
Trần Ngọc nhìn ánh mắt của Phong Hàn, chậm rãi khổ sở nói: “Phong Hàn, buông ta ra, ta vẫn chưa thể chết, ít nhất để cho ta khởi động nghi thức.”
Phong Hàn nhìn cậu, hận ý trong mắt dần dần bị mê mang cùng trống rỗng thay thế.
Phong Hàn há miệng, cuối cùng không nói gì, nhưng ngón tay vẫn dùng sức siết cổ Trần Ngọc dần dần buông lỏng. Hắn một lần nữa ôm lấy thi thể Trần Ngọc đặt bên chân, cúi đầu nhìn, không hề nhìn Trần Ngọc thực sự lấy một cái.
Lúc Trần Ngọc rời đi, tựa hồ nghe thấy một câu nói: dù sao thứ ngươi muốn, đã có toàn bộ, ngươi nghĩ muốn gì, liền lấy hết đi, thời gian dài như vậy, ta đã mệt mỏi...
-END 154-