Truyện Đam Mỹ Hay

Đạo Mộ Chi Tế Phẩm - Chương 145




Hai giờ chiều, người bên hồ liền rời đi.

Trần Ngọc đợi cho đến khi không còn một ai, mới đi về phía căn nhà gỗ. Nãi Bảo lão phụ đã sớm thu thập một túi đồ ăn, Trần Ngọc cũng không khách sáo, nhận lấy, do dự trong chốc lát Trần Ngọc nói: “Lão phụ, nếu như chuyện bên ta giải quyết xong, hết thảy đều tốt đẹp, ta sẽ lại tới thăm ngươi.”

Bây giờ Trần Ngọc ngay cả điện thoại cũng không có, đương nhiên không có biện pháp để lại phương thức liên lạc, về phần sau này, cũng chỉ có thể đi được bước nào hay bước ấy.

Lão phụ khoát tay áo, nói: “Ngươi không cần lo lắng cho ta, ta mặc dù già rồi, khi còn trẻ đã tích không ít vốn, nửa đời sau không cần ưu sầu. Mặc dù không có thân nhân, nhưng vẫn còn Hắc Tử phụng bồi ta. Đợi ngươi đi, ta liền đến chỗ bạn cũ nhận lại nó.”

Trần Ngọc khẽ mỉm cười, đang chuẩn bị lên tiếng, ngoài cửa truyền đến tiếng cười: “Lão ca, ngươi rốt cuộc trở lại.”

Nãi Bảo lão phụ sửng sốt, ngay sau đó vẻ mặt vui mừng, tiến lên trước hai bước mở cửa. Thứ đầu tiên vừa vào đã nhảy lên là một thân ảnh màu vàng, con chó lớn kia nửa đứng, bám vào ông vừa cọ vừa vẫy đuôi. Trong đôi mắt có vẻ vui sướng thuần chân đặc hữu của động vật, sủa mấy tiếng.

“Làn sau ta sẽ không rời đi lâu như vậy.” Nãi Bảo lão phụ thấp giọng bảo đảm với con chó, sờ sờ đầu của nó, sau đó nhìn ra ngoài cửa, nói: “Còn phải đa tạ ông bạn già đã giúp ta chiếu cố Hắc Tử.’

Con chó lập tức nghiêng đầu hướng ra sau, một thân ảnh quen thuộc bước vào, chính là vị Lạt ma lần trước Trần Ngọc từng gặp ở đây.

Trần Ngọc nhớ ra phải nhanh đuổi theo đám Phong Hàn, đưa tay đặt ở trước ngực hành lễ với Lạt ma, nói với Nãi Bảo lão phụ: “Lão phụ, nếu không còn chuyện gì, ta đi trước đây.”

Nãi Bảo lão phụ gật đầu, dặn dò Trần Ngọc trên đường cẩn thận.

Đúng lúc ấy thì con chó chợt hướng về phía Trần Ngọc sủa váng lên, khiến Trần Ngọc đang định đi ra ngoài sợ hết hồn.

Trần Ngọc nhìn con chó cảnh giác chăm chú quan sát cậu, nhíu mày, đi ra cửa.

Nãi Bảo lão phụ không giải thích được kéo con chó, nhẹ giọng nạt nó.

Khi Trần Ngọc bước nhanh ra ngoài, chợt phát hiện vị Lạt ma kia khuôn mặt đầy vẻ suy nghĩ sâu xa theo dõi cậu, liền khựng lại đôi chút, Trần Ngọc không kịp nghĩ ngợi nhiều, cất bước ra cửa.

Không phải người xuất gia cũng có thể nhận ra là cậu tá thi hoàn hồn đấy chứ? Bình thường tuyệt đối không thấy bọn họ hữu dụng như vậy! Huống hồ, cho dù thực sự có người dám tra hỏi cậu, Trần Ngọc cũng nói rằng, mẹ nó chứ đây vốn chính là thân thể của “cậu”, chung quy cậu phải tiếp nhận toàn bộ báo ứng xui xẻo từ thân thể này, chẳng lẽ chủ quyền thân thể thông thường lại không có.

Nghĩ là nghĩ như vậy, nhưng Trần Ngọc vẫn chột dạ quay đầu lại nhìn, phát hiện không ai đi theo mới thở phảo nhẹ nhõm. Vào lúc này, Trần Ngọc không muốn lại xảy ra chuyện gì.

Đường xuống thôn dưới núi Trần Ngọc nhớ, chỉ có điều lần trước tới còn có xe lừa, hiện tại phải đi bộ, Trần Ngọc cảm thấy vạn phần buồn bực.

Theo dấu bánh xe, Trần Ngọc vừa gặm lương khô vừa đi nhanh, vòng qua một ngã rẽ, không ngờ đằng trước cũng có người đang đi về hướng này. Trần Ngọc vội vàng chuyển sang bên cạnh, kết quả người kia cũng có ý nghĩ tương tự, hai người đều đi bên sườn ngoài con đường, cuối cùng vẫn đụng vào nhau.

Trần Ngọc vội vàng lên đường, trước nói một cậu thật xin lỗi với người nọ, người nọ trên mặt có phần khó coi, chẳng qua sau khi thấy bộ dáng của Trần Ngọc liền ngẩn người, không nói gì, vòng qua Trần Ngọc đi lên trên núi.

Đó là một thanh niên tuấn tú, vẻ mặt lãnh đạm, khiến người ta có cảm giác khó thân cận.

Trần Ngọc sau khi thấy bộ dáng của hắn cũng là sửng sờ, vội nói: “Đợi đã.”

Người kia đi được hai bước, bực mình quay đầu lại, dùng ánh mắt thăm dò.

Trần Ngọc do dự một chút, nói: “Ngươi có phải là Thẩm Khinh?”

Sắc mặt người nọ nhìn Trần Ngọc lập tức thay đổi, càng thêm âm trầm, quan sát từ trên xuống dưới bộ dáng hiện tại của Trần Ngọc, lạnh lùng hỏi: “Ngươi là ai?”

Trần Ngọc khóe miệng giật a giật, nhanh chóng nghĩ ra lý do thoái thác, “Ta là ai không quan trọng, quan trọng là ta biết ngươi muốn tìm ai. Nhưng – ’’

Thẩm Khing cắt ngang lời cậu, kiên trì nói: “Ngươi là ai?”

Trần Ngọc ngẩn người, đáp: “Được rồi, ta là Trần Tứ.” Trần Ngọc thuận miệng nói ra một cái tên giả, dù sao Trần Sâm có cả thảy ba đồ đệ, cậu liền đem mình thành người thứ tư.

“Ta không nhận ra ngươi, sao ngươi lại biết tên ta?” Thẩm Khinh tiếp tục truy vấn, hoàn toàn giành lấy quyền chủ động.

“Ta biết ngươi tới tìm ai, cũng là hắn nói cho ta biết tên của ngươi.” Trần Ngọc cố gắng làm cho mình thoạt trông có chút u buồn khổ sở, “Hơn nữa, người ngươi muốn tìm, đã chết.”

Thẩm Khinh sửng sốt, bước vài bước quay lại, bất chợt túm lấy cổ áo của Trần Ngọc, hỏi từng câu từng chữ: “Ngươi nói cái gì?”

“Trần Ngọc- chết rồi.” Trần Ngọc nhìn Thẩm Khinh, không thể không khó khăn đưa tin về cái chết của mình, khi nói những lời này tay Trần Ngọc nổi một tầng da gà, cuối cùng vì mình tranh thủ chút bồi thường tinh thần bổ sung thêm, “Trước khi chết, bảo ta có việc thì đến tìm ngươi.”

“Sao có thể như vậy? Ta rõ ràng chạy nhanh tới đây...” Thẩm Khinh lẩm bẩm nói, trên mặt lộ vẻ khó chịu rõ rệt.

Trần Ngọc không ngờ người này cư nhiên sẽ thống khổ như vậy, cậu chưa bao giờ cảm thấ quan hệ giữa mình và Thẩm Khinh lại tốt đến mức đó.

“Là – ngoài ý muốn, tối hôm qua xảy ra chuyện, ngươi cũng đừng quá đau buồn.” Trần Ngọc khuyên nhủ.

“Vậy đồ y giúp ta xử lý, còn chưa đưa tiền cho ta, ngươi giúp y trả cho cho ta?”Thẩm Khinh rốt cuộc lấy lại tinh thần, ngẩng đầu nhìn Trần Ngọc, lạnh lùng hỏi.

Khuôn mặt Trần Ngọc có phần vặn vẹo, nhanh chóng đáp: “Không có, y không nhắc đến chuyện này, chỉ nói nguyện vọng cuối cùng là, hy vọng ngươi có thể giúp ta.”

Thẩm Khinh nhìn Trần Ngọc một lát, rốt cuộc nói: “Vậy giờ y ở đâu?”

Trần Ngọc suy ngẫm nơi hiện đang đặt thi thể của mình, không quá bằng lòng nói: “Ngươi mới nãy có bắt gặp một đội xe lừa? Thi thể của – bằng hữu ta ở bên trên. Bởi vì cái chết của Trần Ngọc, ta và những người đó có mâu thuẫn.” Dứt lời, Trần Ngọc vì da mặt dày của mình mà xấu hổ, ngay sau đó giấu đầu hở đuôi tiếp tục: “Ta và y quan hệ cực tốt, chỉ có ta vì y ra ngoài biểu dương chính nghĩa.”

Thẩm Khinh hoài nghi nhìn Trần Ngọc, nói: “Y cho tới bây giờ chưa từng nói với ta có một người bạn như vậy, tiểu tử của Mã gia trên xe kia nhưng thực ra có nghe y đề cập qua vài lần.”

Trần Ngọc lấp liếm không thành, lên giọng: “Nếu như không cần thiết, y sao có thể tùy tiện cùng người khác nhắc tới ngươi, mau ngẫm lại thân phận của ngươi đi. Bỏ đi, ta có việc phải làm, ngươi cũng đừng lên núi, trên đó chẳng còn gì cả.”

Trần Ngọc đi về phía trước mấy bước, Thẩm Khinh đột nhiên lên tiếng: “Ngươi cần ta giúp ngươi thế nào? Ngươi nếu đã biết thân phận của ta, thì cũng biết chuyện đổ đấu của Đào Sa ta không thông thạo.”

Trần Ngọc sửng sốt, quay đầu lại nhìn về phía Thẩm Khinh, cậu vẫn không ngờ người này sẽ đáp ững hỗ trợ, vội nói: “Vậy thì tốt quá, ngươi chỉ cần đưa ta đến trước nơi những người đó muốn đi là được.”

Thầm Khinh nhíu mày: “Ý là ngươi đang theo dõi bọn họ?”

“Có thể nói như vậy.”

“Được, đi thôi.” Dứt lời, Thẩm Khinh quay lại cùng Trần Ngọc xuống núi.

Trần Ngọc rất cảm động, Thẩm Khinh cư nhiên vì một câu cậu từng nói, cái gì cũng không hỏi, liền vội vàng giúp đỡ. Thỉnh thoảnh liếc nhìn hắn, vẫn có thể thấy trên mặt Thẩm Khinh còn mang theo sự thống khổ khi mất đi bằng hữu, Trần Ngọc cảm giác có phần áy náy.

Phong Hàn, báo con, bằng hữu, thân nhân – cậu đã chết, hết thảy liền chấm dứt?

Dọc theo đường đi, hai người nói chuyện với nhau rất ít, rốt cuộc trước khi trời túi cũng đến được thôn trang dưới chân núi.

Trần Ngọc miễn cưỡng đem tầm mắt từ trên người Phong Hàn và Tiểu Mập thu hồi lại, nhìn cái xe cách đó không xa, không khỏi buồn rầu, “Bọn họ có xe, chúng ta tuyệt đối không thể dựa vào việc đi bộ mà đuổi theo họ. Mà trong thôn không giống sẽ có xe – đúng rồi, sao ngươi tới được đây? Ngươi có xe phải không?” Trần Ngọc hai mắt tỏa sáng nhìn Thẩm Khinh, nửa câu sau trong giọng nói có mang theo sự vui mừng.

Thẩm Khinh giống như thấy tên ngốc nhìn cậu, cao ngạo nói: “Chẳng lẽ ngươi cho rằng ta sẽ vì y lái Porscher của ta đến cái nơi này?! Ngươi nghĩ kiểu gì vậy? Ta đương nhiên không lái xe tới đây!”

Trần Ngọc âm trầm nhìn về phía Thẩm Khinh, cắn răng nói: “A, rất hiển nhiên, hiện tại thời cơ cần người giúp đỡ đã tới.”

Thẩm Khinh liếc cậu, xoay người đi về phía một hộ gia đình ở cuối thôn.

Trần Ngọc ở phía sau nói: “Ngươi định làm gì?”

“Đi ăn cơm.” Thầm Khinh không quay đầu lại đáp.

“Sau đó?”

“Đương nhiên là ở nhờ cả đêm, ngươi không nhận ra bọn họ định ngày mai mới đi sao?” Thầm Khinh nói.

Trần Ngọc miễn cưỡng đè xuống dục vọng muốn phát hỏa, “Vậy ngày mai thì sao?”

Thầm Khinh dừng bước, nhàn nhã xoay người, nhàn nhạt nói: “Nếu y bảo ngươi tìm ta hỗ trợ, ngươi cũng nên tín nhiệm ta, chứ không phải một mực bất an cùng hoài nghi.”

Trần Ngọc trợn mắt nhìn Thẩm Khinh một lát, quyết định tin tưởng hắn.

Sau khi Thẩm Khinh trả phí ở nhờ không thấp, hộ gia đình đó tương đối nhiệt tình tiếp đãi bọn họ. Trần Ngọc thậm chí còn phát hiện, tiểu nữ nhà này khi nhìn Thẩm Khinh có vẻ xấu hổ cùng sùng bái.

Trần Ngọc cũng không khỏi bắt đầu hoài nghi mị lực của mình và Ngư Phù, chỉ chớp mắt, liền nhận ra tiểu nhi tử ba bốn tuổi của thôn dân trên bàn cơm đang vừa cười khúc khích với mình vừa phun cơm.

Đêm đó, Trần Ngọc cùng Thẩm Khinh chen chúc ở một gian trong nhà.

Buổi sáng khoảng năm giờ, Trần Ngọc đang mơ hồ ngủ, chợt bị người đánh thức.

“Đừng lên tiếng, đứng lên đi theo ta.” Thẩm Khinh đứng dậy.

Trần Ngọc rón rén theo sau, lúc này bầu trời vẫn còn hôn ám, cơ hồ chưa ai thức dậy.

Thẩm Khinh đến trước một xe chở trang bị, móc từ ngực ra cái gì đó, ở phía sau loay hoạy một hồi, cửa sau xe liền mở ra.

“Lên đi.” Thẩm Khinh nhẹ giọng nói, dùng sức khẽ kéo, đẩy Trần Ngọc lên trước.

Tiếp đó Thẩm Khinh cũng nhẹ nhàng nhảy lên, rồi nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Trần Ngọc cười, nếu như nói khả năng của Trần Ngọc là xem phong thủy, mở khóa điện thoại cùng các loại khóa khác, thì thân phận chân chính của Thẩm Khinh chính là đạo tặc, hay là nói thần thâu. Hơn nữa Thẩm Khinh là một thần thâu rất có phong cách, chỉ trộm những tác phẩm nghệ thuật danh quý, ham thích những quốc bảo lỗi thời của Trung Quốc lưu lạc ra hải ngoại, hoặc những bức tranh có giá trị liên thành của nước ngoài.

Những hệ thống bảo vệ công nghệ cao như cửa chống trộm phòng bị nghiêm ngặt, khóa điện tử, hoặc tia hồng ngoại đối với hắn mà nói hoàn toàn không có tác dụng. Cho nên Trần Ngọc mới nhờ Thẩm Khinh giúp cậu tìm những tấm hình và video kia, xem ai điều tra cậu.

Chỉ cần Thầm Khinh nguyện ý, hắn có thể từ bất kỳ nơi nào lấy được những đoạn video kia.

Hai người trốn kỹ trong buồng xe, đến hơn bảy giờ sáng, xe rời đi.

Cứ như vậy, hai người theo chân bọn họ đến thành phố. Sau khi xe dừng hẳn, Thẩm Khinh lại tìm thới cơ tốt nhất, đem Trần Ngọc thần không biết quỷ không hay rời đi.

Sau khi xuống xe, bởi vì Trần Ngọc không tiện ra mặt, Thẩm Khinh tìm cho Trần Ngọc một quán trọ, còn hắn ra ngoài. Một tiếng sau, Thẩm Khinh trở lại, cầm trong tay hai vé xe lửa, nói: “Bọn họ muốn đi Vân Nam, vé xe ta đã mua xong, cùng một chiếc xe với bọn họ, cách nhau một buồng.”

Trần Ngọc nở nụ cười, có Thẩm Khinh hỗ trợ, thật sự quá tốt.

Trần Ngọc đem một đống đồ ăn mình mua lấy ra, hai người chia nhau mang theo, lại bớt chút thời gian cho bốn chân Thanh ăn.

Xem đồng hồ, Thẩm Khinh nói: “Đi thôi.”

Trần Ngọc ừ một tiếng, tiện tay xách balô trên đất lên, kể từ khi đổi thân thể, sức lực vô cùng lớn, người nhẹ như yến, giống như trong một đêm thành cao thủ võ công thời cổ.

Đang vui thích suy ngẫm, Trần Ngọc chợt biến sắc, cúi người xuống, lấy tay bụm miệng.

Nôn khan hai tiếng, sự khó chịu đột nhiên xuất hiện rốt cuộc cũng biến mất.

Tiếp đó Trần Ngọc thấy bốn chân Thanh cùng Thẩm Khinh mắt to trừng mắt nhỏ, Trần Ngọc rũ mi, nhìn máu tươi nơi tay.

“Ngươi không sao chứ?” Thẩm Khinh cau mày hỏi.

-END 146-


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.