Truyện Đam Mỹ Hay

Đạo Mộ Chi Tế Phẩm - Chương 131




Dòng nước lạnh lẽo xuyên thấu qua áo lặn vào trong thân thể, Trần Ngọc giật mình một cái, sau khi khựng lại khoảng hai giây, xoay người đuổi theo thân ảnh của Mã Văn Thanh.

Đúng vậy, bóng đen kia đã xuất hiện, nhưng tốc độ của nó quá nhanh, nếu như hiện tại giải quyết nó, cậu sẽ không thể tiến vào đoạn thông đạo thứ nhất đúng ba giờ sáng, như vậy kế hoạch liền thất bại – Trần Ngọc cả người đổ mồ hôi lạnh viện cớ, bởi vì cậu phát hiện ra một chuyện càng khiến cho cậu không muốn thừa nhận, cậu cư nhiên không nghĩ sẽ nổ súng với bóng đen kia.

Trần Ngọc trở nên rối rắm, cậu thề từ thân thể đến tâm lý cậu không có bất cứ thay đổi nào, cậu vẫn là Trần Ngọc, không phải là cái người quỷ quái để lại cuốn nhật ký bìa đen kia. Nhưng trên thực tế, cậu không những không động thủ, còn trở tay kéo Phong Hàn qua, giả bộ như thủy tính của mình đột nhiên tốt đến mức có thể trợ giúp đồng đội.

Đương nhiên, nếu như cậu không chọn trợ giúp người mạnh nhất trong đội, sẽ càng có sức thuyết phục hơn.

Phong Hàn không tình nguyện rụt tay về, nhưng không ngờ Trần Ngọc cư nhiên rất kiên trì, dứt khoát bơi theo cậu, cùng tiến về phía trước.

Chín người bọn họ rất nhanh tiến vào thông đạo thứ nhất, bởi vì giới hạn thời gian, ai nấy đều tận lực đẩy nhanh động tác. Lạc Thanh quay đầu lại thấy A Cát là người cuối cùng tiến vào, sau khi cửa đá khép kín, lập tức từ cửa động tiến vào thông đạo toàn gương.

Bọn họ đã tính qua, nếu như muốn đúng 3h40phút chạy tới thông đạo phía nam, nhất định trong vòng 20 phút phải từ đoạn thông đạo thứ nhất thoát ra ngoài. Lần trước, Lạc Thanh nói bọn họ ít nhất cần 25 phút, cho nên bây giờ tất cả mọi người đều bước nhanh hơn.

Trần Ngọc tận lực không nhìn vào gương, cậu tìm được phương pháp rất tốt để phán đoán phương hướng, chỉ cần bảo đảm Mã Văn Thanh vẫn còn ở trong tầm mắt của cậu, cậu cúi đầu nhìn chân của Mã Văn Thanh là có thể xác định phương hướng. Hơn nữa, lần này, theo thứ tự, đèn pin trong tay cậu đang bật, xua tàn bóng tối khiến lòng người lạnh giá, làm cậu kiên định thêm nhiều.

Rời khỏi thông đạo phía đông, chín người lập tức bơi về phía nam. Lạc Thanh dẫn đầu phụ trách phán đoán phương hướng cùng lộ tuyến, người phía sau chỉ cần bảo đảm không tụt lại là được.

Trần Ngọc lúc này phát hiện, khó khăn của bọn họ tựa hồ không chỉ có vấn đề về thông đạo quỷ dị, quan trọng là tốc độ khi ở dưới hồ. Trong nước, bọn họ chỉ có 20 phút, nhưng khoảng cách bên ngoài lại dài hơn so với trong thông đạo.

Khi bọn họ đến được đoạn thông đạo thứ hai, lúc cởi bỏ mũ bảo hộ ra đều có chút thở gấp. Nhưng không có thời gian nghỉ ngơi, tình huống trong thông đạo thứ hai có giống đoạn thứ nhất hay không còn cần nghiên cứu nghiệm chứng.

20 phút sau, mọi người thở dài, đoạn thông đạo thứ hai này với đường lối phức tạp hoàn toàn khác với đoạn thứ nhất, cũng may bọn họ trong thời gian quy định đã thoát ra ngoài. Đồng thời cũng xác định “lộ tuyến của Nãi Bảo lão phụ” tuyệt đối chính xác, bởi vì bọn họ không hề bắt gặp bộ quần áo lặn bay lượn kia lần nào.

Đến đoạn thông đạo thứ ba, mọi người dần dần thích ứng được với tiết tấu hành quân gấp gáp như vậy, Mã Văn Thanh còn có tâm tư thỉnh thoảng cùng người trước sau trao đổi đôi câu.

Thần kinh vẫn căng thẳng của Trần Ngọc bắt đầu thả lỏng, lúc này, Mã Văn Thanh ở phía truớc bỗng ồ lên, đồng thời đưa cho Trần Ngọc một thứ. Trần Ngọc nhận lấy quan sát, là một tờ giấy được gấp vô cùng chỉnh tề, trên đó viết ba chữ: cho Trần Ngọc.

Trần Ngọc sửng sốt, phản ứng đầu tiên là Mã Văn Thanh giở trò quỷ gì, có việc còn không nói thẳng? Nhưng giây tiếp theo, Trần Ngọc đã xác định bút tích này không phải của Mã Văn Thanh.

Trần Ngọc tức khắc mở tờ giấy ra, chữ viết bên trong cũng không nhiều lắm: cẩn thận Lão Bát.

Mã Văn Thanh mặc dù đưa tờ giấy cho Trần Ngọc, trong lòng vẫn ngứa ngáy, nếu không phải hiện tại không thể dừng lại làm chậm trễ thời giờ, hắn sớm đã quay đầu xem, lúc này nhỏ giọng hỏi: “Tiểu Trần Ngọc, sao vậy? Giờ còn liếc mắt đưa tình?”

Trần Ngọc tặng cho Mã Văn Thanh một cước, mắng ngươi mới có tâm tư đưa tình! Khi Mã Văn Thanh lại nghiêng đầu hỏi, do dự một chút, thấp giọng đáp không sao, ánh mắt lại từ bên cạnh Mã Văn Thanh nhìn sang, chăm chú quan sát Lão Bát đi phía trước hai người, Lão Bát một tay cầm mũ bảo hộ, tay còn lại cảnh giác cầm súng, giống mọi người vội vã mà đi, cũng không thấy bất kỳ dị thường nào.

Tờ giấy này không phải do Mã Văn Thanh viết, đương nhiên càng không thể do Lão Bát viết. Như vậy thì ai đã viết tờ giấy này, còn cố ý đưa đến tay cậu?

Liên Sinh? Hay là Hồ Tử?

Tại sao lại không đưa cho người khác? Chẳng lẽ Lão Bát sẽ gây bất lợi với hắn trong thông đạo? Trần Ngọc nhíu mày, cậu có thể khẳng định chưa bao giờ đắc tội với Lão Bát. Người này rất cẩn thận, đồng thời cũng có phần âm trầm, không thích nói chuyện, nhưng làm việc rất khiến người ta yên tâm, cho dù A Cát dẫn đội, đối với hắn cũng rất nể trọng.

Trần Ngọc nhớ tới lời A Cát nói trước khi xuống nước, Lão Bát là tâm phúc của Trang lão đại, chẳng lẽ là ý của Trang lão đại? Không, không đúng, nếu qủa thật Trang lão đại từ một nguồn tin nào đó biết được thân phận khác của Trần Ngọc, muốn đối phó với cậu, căn bản không cần thiết phải tới hồ Kính Thủy này, Trần Ngọc thà tin rằng Trang lão đại là đang muốn mượn tay cậu mở cửa mộ thất trong hồ.

Trần Ngọc lại nghĩ tới lời của Hồ Tử, Lão Bát kể từ sau khi tỉnh lại liền trở nên quái dị.

Trần Ngọc trong lòng suy nghĩ, dưới chân liền thả chậm cước bộ. Khi cậu đang nghĩ đông nghĩ tây, Phong Hàn sau lưng vỗ vỗ bờ vai của cậu, đồng thời thấp giọng nói: “Đưa đây.”

Trần Ngọc theo bản năng đưa tờ giấy trong tay ra, từ khi quen biết Phong Hàn, loại động tác này đã thành thói quen. Sau khi ý thức được mình đã làm gì, Phong Hàn đã xem xong nội dung tờ giấy.

Trần Ngọc hận không thể đoạt tờ giấy lại, nuốt vào bụng, nhưng cậu không dám, như thế sẽ làm tăng thêm sự hoài nghi của Phong Hàn với cậu.

Nếu như Phong Hàn hỏi đây là sao, cậu nên trả lời thế nào? Nếu như Phong Hàn đi điều tra, nên làm cái gì bây giờ? Cậu chẳng qua là lo lắng Lão Bát biết chút ít chuyện dư thừa...

Phong Hàn liếc tờ giấy kia một cái, tiện tay bỏ vào balô của mình, đồng thời an ủi Trần Ngọc đang rối rắm: “Đừng lo lắng, nếu như hắn thật sự có vấn đề, ta sẽ có biện pháp đối phó với hắn.”

“... Ách, được rồi.” Trần Ngọc khô khốc nhỏ giọng đáp, tuyệt đối không muốn biết thủ đoạn xử lý của Phong Hàn.

Đoạn thông đạo thứ ba vẫn trong vòng 20 phút phải thoát ra, Trần Ngọc nhanh chóng đội mũ bảo hộ lên, đuổi theo bóng lưng của Mã Văn Thanh.

Trần Ngọc phát hiện, sau đó, theo sự gia tăng của độ sâu, nhiệt độ của nước càng ngày càng thấp, áp lực cũng càng lúc càng lớn; mấu chốt chính là, trải qua mấy tiếng đồng hồ vận hết tốc độ tiến về phía trước, thể lực của mọi người khi mới xuống nước có phần chênh lệch, cho nên, dù không có nước xoáy, tốc độ của bọn họ cũng chậm lại.

Mang theo sầu lo mơ hồ, Trần Ngọc cố gắng đẩy nhanh tốc độ. Bọn họ nhất định phải một hơi đi xuyên sáu đoạn thông đạo, không có cơ hội nghỉ ngơi, mắt thấy sắp thành công, quyết không thể thất bại vào lúc này.

Lúc chui ra khỏi đoạn thông đạo thứ năm, Trần Ngọc mệt đến mức thở không ra hơi, hơn nữa đầu đầy mồ hôi, người khác cũng không khá hơn cậu là bao. Trần Ngọc hít một hơi thật sâu, cố gắng bỏ qua sự mệt mỏi của cơ thể, đội mũ bảo hộ lên lại tiến vào trong nước.

Trần Ngọc cảm giác mồ hôi trên trán không ngừng rơi xuống, ánh mắt sắp mơ hồ, nhưng hết lần này tới lần khác không lau được.

Hung hăng trừng mắt nhìn, Trần Ngọc phát hiện mình đã có phần lệch khỏi đội ngũ, vội vàng nghiêng người bơi về phía trước. Lúc này, Trần Ngọc chợt cảm giác có gì đó lôi kéo cánh tay mình.

Trần Ngọc theo phản xạ quay đầu lại, đèn pin trong tay cũng lia qua, trong ánh sáng của đèn pin không thấm nước, một gương mặt đen thui xuất hiện cách cậu chưa đến một thước, tay của thứ đó đang đặt trên cánh tay của Trần Ngọc.

Trong đầu Trần Ngọc ông một tiếng, là bóng đen kia! Trên đường đi, Trần Ngọc mỗi lần xuống nước đều sẽ thấy “hắn”, Trần Ngọc luôn lựa chọn xem nhẹ.

Nhưng hiện tại cái bóng đen kia cư nhiên lại đến gần như vậy, nó biết bọn họ lập tức sẽ vào được trong mộ, cho nên mới nóng vội?

Mở to mắt mà nhìn, Trần Ngọc rốt cuộc cũng có thể thấy rõ, cậu nhận ra bóng đen này rất khó để gọi là người, “hắn” không có đầu tóc, trên mặt bị vảy che lấp, nhìn không ra lỗ mũi ở chỗ nào, cả gương mặt chỉ có đôi con ngươi sáng lấp lánh là bắt mắt nhất.

“Hắn” yên lặng nhìn Trần Ngọc một lát, bỗng há miệng ra.

Trần Ngọc cơ hồ hoảng hốt, mồ hôi lạnh trên trán càng nhiều, trong cái miệng vừa nứt ra kia, là tầng tầng lớp lớp hàm răng bén nhọn trắng nhởn, Trần Ngọc thậm chí còn trông thấy cả những hàm răng kia dưới sự chiếu rọi của đèn pin lóe sáng dày đặc.

Trần Ngọc lập tức giãy dụa, sau khi thoát thân, nhanh chóng bơi về phía đội ngũ. Cậu không biết bóng đen kia có đuổi theo hay không, lúc đuổi kịp mọi người, Phong Hàn một phen kéo cậu, đồng thời nhìn ra sau lưng Trần Ngọc, cũng không nói gì, liền mang theo cậu bơi về phía trước.

Trần Ngọc vốn đã rất mệt mỏi lại phải trải qua một hồi kinh sợ, lúc này đây chỉ cảm thấy tay chân phát run, cậu cũng không như lúc trước nói với Phong Hàn mình không sao, mà là để cho Phong Hàn trực tiếp mang theo cậu bơi đến lối vào đoạn thông đạo cuối cùng.

Từ tốc độ thủy chung không thay đổi của Phong Hàn thì thấy, hắn tuyệt đối còn dư lực, hơn nữa nhân nhượng theo tốc độ của người phía trước.

Tới được đoạn thông đạo cuối cùng, cơ hồ coi như thành công, bởi vì trong thông đạo không có gì nguy hiểm. Thế nhưng, khoảnh khắc Lạc Thanh muốn tiến vào, lại xảy ra biến cố, Lạc Thanh chợt quay người lại, đuổi theo sang bên cạnh, đồng thời mọi người nghe thấy một tiếng vang trầm đục.

Lạc Thanh nổ súng!

Trần Ngọc nheo mắt, cùng lúc trông thấy một bóng đen nhàn nhạt nhanh chóng bơi ra xa.

Mà Hồ Tử xếp sau Lạc Thanh cũng đứng nguyên ở nơi đó, theo thói quen chờ Lạc Thanh vào thông đạo trước.

Thôi xong, tiếp tục như vậy, sẽ không còn kịp nữa!

Cũng may Liên Sinh ở sau Hồ Tử đẩy hắn một cái, Hồ Tử lấy lại tinh thần vội vàng tiến vào thông đạo.

Phong Hàn ra hiệu với mọi người, đuổi theo hướng Lạc Thanh rời đi. Sau khi tất cả mọi người đã tiến vào, bọn họ lo lắng đợi hai phút, Lạc Thanh cùng Phong Hàn cũng theo nhau đi đến. Đã qua thời gian có thể tiến vào thông đạo, nói cách khác, bên ngoài sẽ có xoáy nước, hai người rõ ràng có chút chật vật.

Lạc Thanh tháo mũ bảo hộ ra, có chút kích động nhìn về phía Phong Hàn: “Phong, là quái vật, thực sự là một con quái vật! Ta có thể giết nó ngay lập tức!”

Phong Hàn lắc đầu, nhàn nhạt nói: “Ngươi bắn nó nó cũng không nhất định sẽ chết, nhưng thời gian chúng ta không còn đủ.”

Lạc Thanh túm túm tóc, khi ngầng đầu lên lần nữa đã khôi phục tỉnh táo, hắn nhìn Phong Hàn cung kính nói: “Thật xin lỗi, là do ta xúc động, chúng ta lên đường thôi.”

Không trì hoãn thêm nữa, mọi người nhanh chóng di chuyển.

Trần Ngọc nhạy cảm phát hiện, mặc dù mỗi đoạn thông đạo sẽ có thay đổi, nhưng đoạn cuối cùng thay đổi lớn nhất.

Bởi vì ở lối vào bọn cậu đã tốn mất 4 phút, nhất định phải trong thông đạo giành lại bốn phút này.

Khi Trần Ngọc mệt mỏi hơi thở dồn dập, phía trước chợt có người hô: “Nguy rồi, không còn kịp nữa, chúng ta phải nhanh!”

“Chạy mau, bám sát, chớ lạc đội!”

Người phía trước cũng bắt đầu chạy, cho dù phần lớn mọi người đã đến cực hạn, cũng không ai dám dừng lại, ở trong thông đạo không đúng thời điểm, có quỷ mới biết sẽ xảy ra chuyện gì.

“Lão Bát!” Phía trước lại truyền đến tiếng kêu sợ hãi.

Phong Hàn chợt dùng sức nắm lấy bả vai Trần Ngọc, đẩy sang bên cạnh, còn bản thân thì đi tới trước mặt cậu, lúc lướt qua nói nhanh: “Ta lên phía trước xem thử. Đừng lo lắng, ta ở trên người ngươi làm ký hiệu, chốc nữa sẽ trở về tìm người.” Dứt lời liền tiến vào bóng tối.

Trần Ngọc trong lòng chợt dâng lên nỗi bất an mãnh liệt, hô: “Mã Văn Thanh, ngươi ở phía trước sao?”

Cách đó không xa vang lên thanh âm của Mã Văn Thanh: “Ngươi nhanh lên một chút, ta ở ngay đằng trước, chạy mau, đừng để tụt lại.”

Trần Ngọc hơi yên tâm, hơn nữa phía sau còn có A Cát.

Thế nhưng, không biết do người phía trước càng lúc càng nhanh, hay tốc độ của cậu chậm lại, cậu vẫn không thể đuổi kịp Mã Văn Thanh, chỉ nghe được tiếng bước chân của hắn chạy về phía trước. Hơn nữa, càng khiến người ta bất an chính là, những nơi có ngã rẽ tăng lên nhiều, thông đạo đi thằng vô cùng ngắn.

Khi Trần Ngọc lại vòng qua một khúc ngoặt, cậu cư nhiên thấy được phía trước có hai thông đạo, ở thông đạo bên trái có vẽ ký hiệu. Trần Ngọc do dự một chút, tiếng bước chân phía trước đang từ từ rời xa.

Trần Ngọc cắn răng, quẹo vào thông đạo bên trái, đồng thời đẩy nhanh tốc độ, cho đến khi lại nghe thấy tiếng bước chân của Mã Văn Thanh thì đã đến chỗ rẽ phía trước.

Lại xuất hiện hai đoạn thông đạo, trên mặt kính đều có ký hiệu. Khi ký hiệu lại xuất hiện lần nữa, Trần Ngọc chợt hoài nghi, tại sao đoạn thông đạo thứ sáu này phức tạp như vậy? Không phải bọn họ đã vượt quá 20 phút quy định rồi đấy chứ?

Đèn pin của Trần Ngọc chiếu vào ký hiệu kia, đó là một đầu mũi tên đỏ như máu.

Trần Ngọc cả kinh, máu? Cậu nhớ rõ ràng ký hiệu thứ nhất là màu đen, về phần cái thứ hai, thứ ba, có phải dùng máu viết hay không cậu đã không còn nhớ rõ nữa. Nhưng Mã Văn Thanh sẽ dùng máu để lại ký hiệu cho cậu sao? Thời gian đã cấp bách đến mức như vậy?

Trần Ngọc ngẩng đầu nhìn đồng hồ đeo tay, còn có một phút, không kịp rồi! Trần Ngọc lại chạy, đồng thời liều mạng guồng chân, cậu muốn đuổi kịp Mã Văn Thanh hỏi một chút.

Khi lại phải vòng qua một ngã rẽ, Trần Ngọc cảm thấy cậu có thể bắt kịp Mã Văn Thanh rồi, đèn pin lia về phía trước, kết qủa tiếng bước chân đằng trước vừa lúc ngoặt sang chỗ khác. Dưới anh sáng của đèn pin, Trần Ngọc thế nhưng thấy trên gương có hai chữ, hai chữ đó cũng đỏ tươi như máu: cẩn thận!

Cẩn thận cái gì?

Mồ hôi lạnh trên trán Trần Ngọc không ngừng nhỏ xuống, đồng thời hô: “Mã Văn Thanh, ngươi dừng lại!”

Tiếng bước chân phía trước không ngừng, Trần Ngọc chỉ đành phải đuổi theo, trên gương lại có hai chữ đỏ chót: có quỷ!

Cậu trông thấy một bóng lưng, cư nhiên không phải Mã Văn Thanh, mà là bóng lưng của Lão Bát.

-END 132-


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.